Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Việc luyện chế con rối Hạ Cô Hàn chỉ biết sương sương, lúc y đem hồn thể hai đứa nhỏ Năm Năm vào hình nộm cũng tốn không ít công phu, chứ không phải đơn giản như những gì Tô Bỉ thấy khi nãy.
Còn Năm là do Cố Tấn Niên luyện chế ra lá bùa, nên mới có thể đem hồn thể đứa nhỏ nhẹ nhàng đưa vào bên trong.
Giống như hoạ những lá bùa khác, quỷ phù thì Hạ Cô Hàn cũng biết hoạ nhưng vẫn là hai chữ sương sương chứ không quá rành. Y cũng mơ màng cảm thấy hình như có ai đó đã dạy cho y, nhưng lại không nhớ là người nào.
Mọi chuyện không thể nhớ nỗi thì cho qua, kết quả cuối cùng thì ba đứa nhỏ Năm -- cũng có được cơ thể rắn chắc dẻo dai.
Năm là nữ hài nên tóc phần đầu được cột lên thành hai củ tỏi nhỏ, hai má còn hồng hồng, mắt đen to, môi hồng và được bonus thêm hàm răng nanh sắc lẻm. Một bộ váy công chúa màu vàng nhạt càng khiến đứa nhỏ thêm đáng yêu.
Năm thì mãi là đứa em song sinh của Năm nên trang phục cũng không khác gì mấy, bất quá đứa nhỏ vẫn biết bản thân mình là nam hài nên chọn cái quần để bận, màu sắc y phục tương đồng Năm và để một mái tóc ngắn.
Hai chị em vừa nhìn thì thấy hơi sợ nhưng nhìn hoài lại cảm thấy có một loại quỷ dị đáng yêu.
Bộ dáng Năm lại giống một con búp bê Tây Dương. Vì trong thời gian này, đứa nhỏ chơi với Tiểu Lộ nên bản thân cũng muốn có một đôi mắt xanh như vậy. Làn da trắng nõn, mặt lại tròn vo, bận một bộ quần yếm màu xanh nhạt, nhìn cưng cực kì.
Ba con rối không quá lớn chỉ khoảng cm. Giờ lại được Tiểu Lộ ôm vào trong ngực, bộ dáng không nhúc nhích như một món đồ chơi, cùng nhau ngồi trong phòng chờ VIP ở sân bay.
Vé máy bay là Hạ Vân Khai giúp Hạ Cô Hàn mua, Hạ Cô Hàn cũng không cự tuyệt. Sáng y dậy quá sớm, nên giờ phút này mắt cũng mở chả nổi, mà lăn ra ghế chờ chợp mắt một tí.
Tiểu Lộ ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh Hạ Cô Hàn, cúi đầu ghé vào bên tai Năm -- lẩm bẩm lầm bầm cái gì đó.
Người khác thoạt nhìn cũng chỉ cho là Tiểu Lộ đang chơi với mấy con búp bê, không thấy kì lạ mà thấy vô cùng đáng yêu.
Một lát sau, cửa phòng VIP lại lần nữa mở ra, bước vào là một đôi vợ chồng.
Đôi vợ chồng nhìn rất ân ái, người vợ đứng một bên còn ôm cánh tay ông chồng. Người chồng khoảng ngoài , tóc hai bên đã điểm bạc, người đàn ông bận một bộ vest đen, hai tay đeo găng tây trắng, thân thể cao gầy. Người vợ nhìn lại trẻ hơn đôi chút, trên người bận một chiếc váy liền đỏ sậm, mái tóc được cột cao, nhìn vừa trang nhã lại hiền thục.
Hai vợ chồng đứng cạnh nhau quả thật nhìn khá đẹp đôi, nhìn liền cho người khác cảm giác nghệ thuật hun đúc ra.
Hai người vào phòng VIP, người vợ nhìn thấy Tiểu Lộ không khỏi sửng sốt đôi chút.
Người chồng cũng cảm nhận được thân thể khẽ cứng lại của vợ mình mà theo mắt bà nhìn qua, sau đó như hiểu ra điều gì, nhẹ vỗ bàn tay người vợ mà trấn an:"Con của chúng ta cũng sẽ đáng yêu như vậy."
Người vợ nghe xong cũng không khỏi mỉm cười dịu dàng mà đáp:"Ừm, em cũng tin là như vậy."
Cả hai nhìn Tiểu Lộ một cái sau đó bước đến băng ghế trống mà ngồi.
Không lâu sau, có người tới thông tri Hạ Cô Hàn đã đến giờ, Hạ Cô Hàn lười biếng ngáp một cái rồi đứng dậy nắm tay Tiểu Lộ, cùng nhau bước ra ngoài đăng kí.
Hai vợ chồng trung niên kia cũng đi theo sau Hạ Cô Hàn, ánh mắt người vợ không giấu nổi yêu thích khi nhìn Tiểu Lộ còn chủ động bắt chuyện và cho Tiểu Lộ chocolate.
Tiểu Lộ không nhận ngay, mà ngẩng đầu nhìn Hạ Cô Hàn, chờ y gật đầu sau đó mới vươn hai tay nhận chocolate, ngoan ngoãn mà nói :"Con cảm ơn ạ!"
"Không cần cảm ơn." Người vợ càng thích Tiểu Lộ hơn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đứa nhỏ.
Lên máy bay, Hạ Cô Hàn lại tiếp tục nhắm mắt dựa ngực chồng mà ngủ, còn Tiểu Lộ lại cùng Năm -- chơi đùa.
Bé lấy chocolate khi nãy được cho chia thành phần, sau đó chia đều cho Năm --.
Vì đã thay đổi một cái thân thể mới, ba đứa nhỏ Năm -- không thể ăn đồ của nhân loại, nhưng chúng nó vẫn nhịn không được nhận kẹo. Ăn xong chocolate hàm răng của ba đứa đều đen thui khiến Tiểu Lộ không nhịn được phải cười, nhưng vẫn lấy khăn giấy ướt lau cho chúng.
Năm sau một khoảng thời gian dài học nói, thì giờ cũng nói chuyện trôi chảy không ít, được Tiểu Lộ lau răng xong mà cười :"Cảm ơn ca ca "
Bốn đứa nhỏ ăn xong lại chau đầu ghé tai nhau thì thầm. Câu chuyện của chúng là về người phụ nữ vừa cho chocolate kia.
Năm nói: "Trong bụng cái dì kia không có bảo bảo."
Năm liền nghi hoặc:"Vậy mà chồng dì ấy nói có bảo bảo là sao?"
Đây là thắc mắc của tụi nhỏ vì khi nãy vô tình nghe được hai vợ chồng trung niên ấy nói chuyện.
Tiểu Lộ vó vẻ hiểu rõ hơn một chút, nhưng vẫn có chút đắn đo:"Hay họ muốn nhận nuôi một bảo bảo?"
Hạ Cô Hàn bên này nhắm mắt như ngủ nhưng khi nghe Tiểu Lộ nói thì không nhịn được mở mắt ra nhìn mấy đứa nhỏ một cái, sau đó lại dựa vào Cố Tấn Niên mà ngủ tiếp.
Cả một chặng đường Hạ Cô Hàn đều không tỉnh lại, đến khi máy bay đáp xuống Đàm Châu thị.
Xuống máy bay, Hạ Cô Hàn còn ngáp một cái rõ to, bộ dáng như thiếu ngủ trầm trọng, cả người cũng uể oải ỉu xìu.
Lấy hành lý xong thì lại tay nắm hành lý tay nắm Tiểu Lộ bước ra bên ngoài.
Đây là thành thị mà sau này Tiểu Lộ sẽ sinh sống, đôi mắt xanh xinh đẹp của bé không khỏi nhìn xung quanh, bộ dáng tò mò đánh giá bốn phía.
Đôi vợ chồng khi nãy cũng vừa đi ra, ánh mắt họ vẫn nhìn chăm chú Tiểu Lộ, chỉ là không đến gần mà vẫn đứng cách một đoạn nhẹ nhàng hướng đứa nhỏ vẫy vẫy tay. Tiểu Lộ thấy vậy cũng nhanh chóng vươn tay vẫy lại, miệng còn nở nụ cười ngọt ngào.
Hạ gia đã phái người tới đón Hạ Cô Hàn, khi nhìn đến Hạ Cô Hàn liền vội vàng phất phất tay: "Cô Hàn, nơi này!"
Hạ Cô Hàn theo tiếng nhìn qua, lại thấy một người nam nhân ngoài bận một bộ áo dài đứng trong nhóm người chờ, hai cọng râu cá trê theo cử động của người đàn ông cũng lắc lư có chút buồn cười.
Người này là Hạ Vân Chính em trai nhỏ nhất của Hạ Vân Khai, cũng chính là tiểu thúc của Hạ Cô Hàn. Nhìn cũng chỉ hơn Hạ Cô Hàn vài tuổi.
"Tiểu thúc." Hạ Cô Hàn nhanh chóng đi mà gọi.
Hạ Vân Chính mở ra đôi tay mà cho Hạ Cô Hàn một cái ôm nhiệt tình, miệng thì oán giận:"Thằng nhóc này, con không tính về nhà luôn sao?"
Hạ Cô Hàn vẻ mặt vô tội mà nhìn gã. Hạ Vân Chính cũng chỉ nói đùa, nên nhanh chóng xoay sang nhìn Tiểu Lộ, người hơi cúi mà vươn tay ẵm bé lên.
" Con là Tiểu Lộ đúng không? Nhìn đáng yêu quá đi mất, nhanh lên gọi ca ca nào."
Tiểu Lộ Dịch vô cùng nghe lời và hiểu chuyện, nên nhanh chóng gọi: "Tiểu gia gia."
Là tiểu thúc của thúc thúc thì gọi là tiểu gia gia hẳn không sai.
Hạ Vân Chính nghe xong lập tức sửa lại:"Gọi ca ca."
"Tiểu gia gia." Tiểu Lộ Dịch vô cùng kiên trì.
Đến khi xe chạy tới, Hạ Vân Chính bên này còn cố gắng sửa lại xưng hô với đứa nhỏ, nhưng Tiểu Lộ vẫn vô cùng kiên trì. Hạ Cô Hàn trực tiếp lơ đi tiểu thúc của mình, khi leo lên xe liền dựa vào ngực Cố Tấn Niên tiếp tục làm một giấc.
Hạ Vân Chính sửa xưng hô đến khô cả mồm cũng hoàn toàn đại bại, gã không muốn đâu! Mới hơn thôi mà sao lại bị kêu đến Tiểu gia gia thế này. Hạ Vân Chính tức giận đến râu cá trê run lên vài cái.
Gã xoay sang nhìn gương chiếu hậu thì thấy Hạ Cô Hàn bộ dáng như đã ngủ, nhưng cũng không quan tâm mà nói: "Thúc nghe nói ở buổi toạ đàm thiên sư con bùng nổ lắm phải không? Đúng là con cháu Hạ gia mà, không bao giờ khiến người khác thất vọng."
Hạ Cô Hàn hàm hàm hồ hồ mà lên tiếng, tỏ vẻ chính mình nghe được.
Hạ Vân Chính dừng một chút, qua kính chiếu hậu quan sát sắc mặt Hạ Cô Hàn, mới tiếp tục nói: "Ba của con làm vậy hẳn là do có nỗi khổ, con cũng đừng trách ông ấy."
Hạ Cô Hàn nghe vậy mở hai mắt, khó có được nghiêm túc mà nói: "Con không trách ba."
"Không trách vậy là tốt rồi." Hạ Vân Chính nhẹ nhàng thở ra dường như cười cười. Gã còn tính khuyên nhủ Hạ Cô Hàn, nói không trách vậy thật sự không oán trách Hạ Vân Khai.
Quan hệ của Hạ Cô Hàn với Hạ Vân Khai ở Hạ gia chính là một điều bí ẩn.
Đến nay vẫn không một người nào trong Hạ gia biết mẹ ruột Hạ Cô Hàn là ai. Năm đó, Hạ Vân Khai ôm Hạ Cô Hàn còn nằm trong tã đem về, sau đó mở cuộc họp gia tộc, đứng trước anh chị em Hạ gia mà tuyên bố Hạ Cô Hàn là con ruột. Khiến cho cả Hạ gia trên dưới đều hoảng sợ không thôi.
Bất quá năm đó Hạ Vân Chính còn nhỏ, ký ức cũng không khắc sâu, khi nghe nhị ca nhắc tới mới loáng thoáng nhớ lại.
Gã muốn nói cho Hạ Cô Hàn biết Hạ Vân Khai vẫn rất thương yêu y. Tuy lấy cái tên Cô Hàn, bần cùng khốn khổ mọi thứ đều chiếm, quả thật không phù hợp với cái mong ước mà cha mẹ muốn cho con mình. Nhưng nói Hạ Vân Khai không thương Hạ Cô Hàn thì cả Hạ gia đều không tin, vì nhìn bộ dáng như không quan tâm nhưng thật ra lại rất quan tâm.
Khi Hạ Vân Khai mở họp gia tộc, thông báo trục xuất Hạ Cô Hàn ra khỏi Hạ gia, hơn nữa còn ra lệnh cưỡng chế người trong gia tộc nhắc đến Hạ Cô Hàn khiến cho ai nấy cũng bất ngờ. Họ có cảm giác như Hạ Vân Khai đang muốn đẩy Hạ Cô Hàn ra thật xa. Nhưng buổi toạ đàm hôm ấy lại thông báo trước giới thiên sư, Hạ Cô Hàn chính là gia chủ Hạ gia đời tiếp theo.
Trước sau tương phản cực lớn, không chỉ có Hạ Vân Chính, mọi người trong Hạ gia đều không hiểu Hạ Vân Khai đang muốn làm gì.
Nếu không phải Hạ Vân Khai là anh của gã và vũ lực cũng hơn gã rất nhiều thì gã đã muốn xắn tay áo lên tìm Hạ Vân Khai để lý luận, rốt cuộc là làm vậy để làm gì?
Dù không hiểu Hạ Vân Khai muốn làm gì, nhưng Hạ Vân Chính vẫn nhìn ra sự yêu thương trong mắt Hạ Vân Khai mỗi khi có người vô tình nhắc đến Hạ Cô Hàn. Hạ Vân Chính luôn hi vọng có thể tháo gỡ khúc mắc của hai cha con.
Một đường chạy thẳng đến bãi đỗ xe của Cổ thành Đàm Châu thị, mọi người bước xuống xe đến hẻm Hạ gia.
Cổ thành là địa điểm du lịch trứ danh của Đàm Châu, tuy ngày thường nhưng vẫn rất đông du khách.
Quảng trường lớn cách hẻm Hạ gia không xa, truyền đến tiếng nhạc và giọng hát của nam nhân, chất giọng có chút khàn, mang theo nét tang thương.
Hạ Cô Hàn đột nhiên xoay đầu nhìn về phía người đang hát. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, nhưng mặt mày lại tràn ngập u sầu, mi tâm có nếp nhăn rất sâu, tựa hồ thường xuyên cau mày.
Ánh mắt và giọng ca của người thành niên giống nhau, không có sự thành triệt mà phảng phất như có một tầng mây mù che mất. Đó là ánh mắt của người đã trải qua sự thống khổ, tham sống sợ chết mà tồn tại. Nhưng nhìn kĩ thì dưới mi mắt vẫn còn một tia quật cường.
Nhạc đến khúc cao trào, giọng của thanh niên lên cao như đang gào rống, giống đang chất vấn lại như đang phát tiết ra cảm xúc của bản thân.
Hạ Vân Chính thấy Hạ Cô Hàn dừng lại, thì cho rằng Hạ Cô Hàn đối với người kia nên liền hướng Hạ Cô Hàn mà nói.
"Đứa nhỏ đang hát kia tên là Hà Duệ, ba tháng trước mới đến khu này. Vốn dĩ Cổ thành không cho người hát rong, nhưng con cũng thấy đó đứa nhỏ đều không có tay, cuộc sống hẳn rất khó khăn. Ta thấy đứa nhỏ hát cũng dễ nghe nên đã nhờ cảnh khu đến mời thằng bé đến quảng trường bên này bán nghệ. Ba tháng qua, thằng bé dùng tài năng của mình thu hút không ít fans, mỗi ngày đều có người cố tình đến để nghe thằng bé hát."
Hạ gia ở Cổ thành có địa vị đặc thù, cảnh khu cùng quản lý luôn nguyện ý cho Hạ Vân Chính mặt mũi. Không chỉ mời Hà Duệ đến hát mà còn tìm một nơi cho cậu ta ở.
Vừa mới bắt đầu xác thật mang chút tính chất công ích, nhưng thanh âm Hà Duệ đặc biệt, tiếng ca lại như kể lại chuyện xưa, một ca khúc mà cậu ta hát khiến người nghe đều cầm lòng không đặng. Cũng nhờ giọng ca của Hà Duệ mà kéo không ít doanh thu cho Cổ thành.
Tháng thứ hai bên cảnh khu liền cấp Hà Duệ đề ra tiền lương.
Bởi vì Hạ Vân Chính ra mặt cầu ân tình này, cho nên gã đối Hà Duệ cũng tương đối chú ý một chút.
"Thằng bé cũng là một đứa nhỏ tội nghiệp." Hạ Vân Chính thở dài một hơi, nói: "Mệnh cách cực quý, nhưng không biết sao lại ra bộ dạng thế này."
Nghe Hạ Vân Chính nói, Hạ Cô Hàn mới chú ý đến hai tay của Hà Duệ. Hai ống tay áo dài nhưng bên trong lại trống rỗng, khiến bộ dáng cậu ta nhìn gầy yếu vô cùng.
Hạ Cô Hàn không biết nghĩ tới cái gì, hơi hơi híp híp mắt.
"Muốn đi qua nghe một chút sao?" Hạ Vân Chính hỏi.
Hạ Cô Hàn: "Về nhà trước đi ạ."
Y thu hồi tầm mắt, tiếp tục hướng hẻm Hạ gia mà đi.
Không bao lâu, liền tới trước hẻm Hạ gia.
Đã khá lâu mới trở về, giờ phút này đứng trước hẻm Hạ gia, Hạ Cô Hàn không khỏi sửng sốt.
Y gặp Cố Tấn Niên là ở chỗ này, khi đó vừa gặp thì Cố Tấn Niên đã chủ động bước đến mà nắm tay y, sau đó ở ngón áp út tay trái cắn một ngụm.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Cô Hàn lại không vì hành động của Cố Tấn Niên mà tức giận, thời khắc đó trong lòng y như có một câu nói vang lên "Rốt cuộc cũng chờ được rồi."
Không khác Hạ Cô Hàn, Cố Tấn Niên bên này cũng có cảm giác y hệt vợ, khi Hạ Cô Hàn xoay sang liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của lão quỷ.
Hai người trong lòng hiểu rõ mà mỉm cười , mười ngón tay đan chặt vào nhau hơn, cùng nhau mà bước vào hẻm Hạ gia.
Một tầng kết giới vô hình bên ngoài hẻm tách ra, hẻm Hạ gia nhanh chóng hiện ra trong mắt mọi người, tiếng ồn ào nhốn nháo cũng theo đó biến mất, người bên trong hẻm cũng thưa thớt.
Thác nước nhỏ róc rách chảy, khung cảnh nên thơ nhẹ nhàng như chốn đào nguyên khác hẳn với sự ồn ào bên ngoài.
Tiểu Lộ là lần đầu thấy được khung cảnh xinh đẹp thế này nên đôi mắt xanh tròn của bé không khỏi lấp lánh, cái đầu nhỏ cũng xoay trái xoay phải mà nhìn.
Năm cũng không khác gì Tiểu Lộ, cũng liên tục xoay trái xoay phải để nhìn. Hạ Vân Chính một tay ẵm Tiểu Lộ, tay kia nhẹ bẹo má của bé :"Con thích nơi này không?"
Tiểu Lộ liên tục gật đầu, thanh thúy mà trả lời: "Thích lắm ạ!"
Sau đó ở trong ngực Hạ Vân Chính giãy giụa muốn xuống dưới. Hạ Vân Chính liền đem bé buông, Năm -- được Tiểu Lộ ôm trong ngực cũng nhanh chóng nhảy xuống đất. Bộ dáng Năm - như chủ nhà, tay kéo vạt áo Tiểu Lộ, tay nắm tay Năm vừa chạy vừa giới thiệu.
Đây đều là khu vực của Hạ gia, Hạ Cô Hàn cũng không lo Năm -- sẽ doạ người khác nên để yên cho chúng chạy chơi.
Năm -- cả đường đều giả làm một món đồ chơi, giờ không cần ngụy trang nên vô cùng vui vẻ mà nắm tay Tiểu Lộ chạy đến chủ trạch Hạ gia.
Hạ Cô Hàn chậm rì rì mà đi ở mặt sau, cả người thoạt nhìn biếng nhác.
"Lần này trở về tính ở nhà bao lâu?" Hạ Vân Chính đi chậm theo bên cạnh Hạ Cô Hàn, mà cùng y nói chuyện.
Hạ Cô Hàn vốn dĩ muốn ngày mai liền trở về Vụ Châu, bất quá lại nhớ đến người nam nhân khi nãy ở quảng trường liền suy nghĩ chốc lát mà đáp: "Con cũng chưa biết."
Hạ Vân Chính nghe thì có chút bất ngờ: "Vậy ở nhà chơi vài ngày đi."
Hạ Cô Hàn không đáp, Hạ Vân Chính cũng không cưỡng bách y, hai người vừa đi vừa nói chuyện, đại đa số là Hạ Vân Chính nói Hạ Cô Hàn nghe, lâu lâu y cũng đáp lại vài câu
Hơn mười phút sau, đại môn nghiêm trang chủ trạch Hạ gia xuất hiện trước mắt Hạ Cô Hàn, không những thế ở đó còn có Hạ Vân Khai đang đứng.
Nhìn đến Hạ Cô Hàn, khoé miệng Hạ Vân Khai khó có được mà nâng lên, chờ thằng con trai đến gần ông lại trở về bộ dáng chả có chuyện gì: "Đã về rồi?"
Không chờ Hạ Cô Hàn đáp lại, thì ông đã nói tiếp : "Sẵn lúc ta cũng vừa có việc bước ra, không ngờ gặp con."
"Dạ." Hạ Cô Hàn lên tiếng, bộ dáng như tin tưởng lời Hạ Vân Khai vừa nói.
Nhưng mà giây tiếp theo, Năm lại lù lù xuất hiện sau lưng Hạ Vân Khai, cái đầu hai củ tỏi nhỏ trực tiếp nói: "Không phải đâu! Khi chúng con chạy tới thì đại gia gia đã đứng đây sẵn để chờ ông chủ nhỏ rồi."
Khuôn mặt Hạ Vân Khai vô cùng bình tĩnh nhưng bàn tay chắp sau lưng đã đưa ra mà ấn Năm trở lại bên trong, ánh mắt cũng khẽ trừng.
Năm bên này biết đại gia gia sẽ không đánh bé nên le lưỡi trêu lại: "Lêu lêu lêu."
Năm - ở Hạ gia một thời gian dài, căn bản cũng không sợ Hạ Vân Khai.
Còn Hạ Vân Chính bên này nhìn đại ca mà không khỏi phì cười, đúng là khẩu thị tâm phi mà: "Có phải vừa khéo hay không thì không biết, những chúng ta đứng ngoài cửa hơi lâu rồi."
Gã còn cố ý nhấn mạnh hai từ "Vừa khéo".
Hạ Vân Khai: "......"
Ông đang định giải thích nhưng khi nhìn khoé môi Hạ Cô Hàn câu lên thì cũng đành thôi, môi nở nụ cười: "Vào nhà thôi."
Chuyện của Tiểu Lộ trước đó đã nói qua Wechat, sau này đứa nhỏ sẽ ở lại Hạ gia, chỉ rối rắm là phải lấy thân phận gì cho đứa nhỏ tại Hạ gia đây.
Bất quá rối rắm cũng không lâu vì khi Hạ Vân Chính biết thiên phú của Tiểu Lộ, cùng với việc Hạ Cô Hàn không thu đứa nhỏ làm đồ đệ, thì liền muốn thu Tiểu Lộ thành đồ đệ.
Hạ Vân Chính đến nay chưa lập gia đình, cũng không hài tử, làm người thoạt nhìn tuy rằng tùy tiện, nhưng kỳ thật rất tinh tế, để Tiểu Lộ Dịch đi theo Hạ Vân Chính, Hạ Cô Hàn yên tâm cực kì.
Bất quá Hạ Cô Hàn cũng tôn trọng ý kiến Tiểu Lộ, nếu bé không muốn bái sư vậy y sẽ không cưỡng ép.
Hạ Vân Chính muốn nhận Tiểu Lộ không chỉ vì thiên phú đứa nhỏ cao, mà chủ yếu chính là hợp ý, ánh mắt đầu tiên gã nhìn thì liền thích Tiểu Lộ vô cùng. Ngoại trừ lúc lái xe thì từ sân bay về đây, gã đều ôm Tiểu Lộ không buông.
Thấy Hạ Cô Hàn không tính toán can thiệp, Hạ Vân Chính liền ngồi xổm xuống cùng Tiểu Lộ tâm tình, dùng hết lời lẽ dụ đứa nhỏ phút,cuối cùng cũng nhận được cái đồng ý bái sư của Tiểu Lộ.
Đừng nhìn Tiểu Lộ Dịch còn nhỏ mà nghĩ bé không biết gì, thật ra bé đã có suy tính của chính mình. Bái tiểu thúc của Hạ Cô Hàn thành sư phụ, vậy sau này bé đã chân chính trở thành người nhà của Hạ Cô Hàn rồi.
Hạ gia đều là người không quan tâm nghi lễ phiền phức, Hạ Vân Chính nhận đồ đệ, Tiểu Lộ muốn bái sư. Vậy là hai người đã thành thầy trò, Tiểu Lộ cũng nhanh chóng thay đổi xưng hồ, từ tiểu gia gia thành sư phụ.
Hạ Cô Hàn thấy Tiểu Lộ ở chung Hạ Vân Chính hòa hợp, khoé môi cũng cong lên. Xem như đây là cách an bài thích đáng cho bé.
Hạ Vân Chính được một đồ đệ không khỏi cao hứng, chiều đó còn tự thân xuống bếp làm một bữa ăn phong phú để chúc mừng.
Ngoại trừ là thiên sư, Hạ Vân Chính còn là một đầu bếp chuyên nghiệp có giấy chứng nhận, đặc biệt sở trường chính là món ngọt. Quả thật vô cùng phù hợp với Tiểu Lộ, không chỉ trấn an đứa nhỏ khi đến một nơi xa lạ mà theo đó cũng nhanh chóng bắt được tâm đứa nhỏ.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Cô Hàn cũng không trở về nghỉ ngơi, mà là cùng Cố Tấn Niên đi ra cảnh khu.
Bước ra khỏi hẻm Hạ gia giống như bước qua một thế giới khác. Không còn yên tĩnh mà vô cùng ồn ào.
Cổ thành ban đêm vô cùng náo nhiệt, ánh đèn đêm đem kiến trúc cổ xưa điểm xuyến đến xa hoa lộng lẫy, vừa mang nét hoài cổ vừa pha vào điểm hiện đại.
Dòng người lui tới như dệt.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đi giữa dòng người rộn ràng, cả hai sóng vai cạnh nhau, bàn tay lại đan thật chặt.
Một màn này giống như đã từng phát sinh, nhưng y nghĩ lại thì y với Cố Tấn Niên từ lúc biết nhau chưa từng nắm tay đi ở Cổ thành thế này.
Với lại y cũng không muốn nghĩ nhiều về những điều không nhớ, cả hai cùng nhau bước đến quảng trường.
Nếu như hẻm Hạ gia là thiên sư Hạ gia cố ý tạo ra một nơi yên tĩnh như chốn đào nguyên, thì quảng trường lại là nơi âm nhạc tạo ra nơi yên tĩnh.
Người nhiều mà không xôn xao. Giọng hát khàn khàn mang theo tang thương của người thanh niên không còn cánh tay như có ma lực, khiến quảng trường chìm vào không khí tĩnh lặng.
Có người đứng, có người ngồi xếp bằng tùy ý dưới đất, có người nắm tay người yêu, có người lưng tựa lưng...... Đều nhập vào thế giới âm nhạc, cùng hoà mình vào câu chuyện xưa của người đang hát.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đứng ở trong đám người, nhìn chăm chú vào người thành niên đang hát.
Có lẽ phối hợp với tâm trạng của người đang hát, ánh đèn quảng trường cũng theo đó mà ám ám, cậu thanh niên đứng trong bóng tối khiến người khác không thấy rõ khuôn mặt của cậu.
Hai tay áo dài trống rỗng nhẹ nhàng phiêu đãng trong gió, tựa hồ đang hoà vào nỗi niềm của cậu thanh niên.
Thời điểm buổi trưa đứng cách xa, nhưng bây giờ Hạ Cô Hàn có thể thấy rõ trong đáy mắt là một mảng quật cường của cậu thanh niên. Chính âm nhạc -- đã chống đỡ cậu ta sống đến bây giờ.
Cậu thanh niên rất yêu âm nhạc.
Dù mất đi đôi cánh tay, không thể đàn ra những nốt nhạc kinh tâm động phách. Nhưng cậu vẫn quật cường, dùng chính giọng hát để bày tỏ nỗi lòng, bày tỏ niềm yêu thích của mình.
Hạ Cô Hàn hoà vào giọng hát mà khẽ nhắm mắt, trong đầu lại hiện ra một khung cảnh: Một khuôn mặt mơ hồ của nam nhân trung niên, trong tay gã là một cây rìu đang được vung cao, chóp mũi phát ra tiếng thở hồng hộc. Gã nhìn người thanh niên trẻ tuổi nằm trên giường, bỗng hạ tay, lưỡi rìu sắc bén chặt đứt đôi cánh tay của thanh niên trẻ tuổi.
Đôi cánh tay nhiễm đầy máu tươi, nhưng vẫn hiển rõ đường cong cơ bắp lưu sướng, ngón tay thon dài khớp tay rõ ràng, đã từng là một đôi tay xinh đẹp lướt trên từng phím đàn.
Nhưng từ thời điểm đó, lại không còn thuộc về chính người thanh niên này. Chúng nó được ngâm trong chất lỏng màu xanh nhạt đặc sệt, đựng trong bình thủy tinh mà bị kẻ khác cất trong 'phòng chứa'.
Một ca khúc kết thúc.
Hạ Cô Hàn mở hai mắt, nhìn ánh đèn dần sáng, soi rõ bộ dáng người thanh niên, chắc chắn mà nói: "Là cậu ta."
Người bị hại đầu tiên tại Điền Đông hoa viên, bị chính người thân cận nhất chặt đứt đôi cánh tay. Đôi tay xinh đẹp trong bình thủy tinh kia chính là của người thanh niên này.