Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

chương 111: mua lại vận khí.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Ba món bảo vật đã tìm được, toàn bộ công viên trò chơi như muốn nổ tung nồi. Đây là lần đầu tiên từ khi làng du lịch khai trương, có người tìm được hết ba món bảo vật.

Không chỉ nhân viên mà du khách cũng muốn tìm đến vị may mắn này để cọ chút khí, hi vọng lấy được miếng may mắn và họ cũng muốn xem ba món bảo vật cùng phần thưởng thứ ba là gì.

Tại phòng điều khiển, gã thiên sư đứng ngồi không yên. Gã nhìn chằm chằm từng động tác của Tùng Mân trên màn hình, rõ ràng gã thấy được là khi Tùng Mân tìm thấy món bảo vật thứ ba thì trên đỉnh đầu cậu ta loé lên một ánh sáng vàng loá mắt.

Tuy rằng vệt sáng chỉ loé lên trong nháy mắt, nhưng gã thiên sư vẫn xác định được đó chính là kim quang khí vận!

Một người thường sao lại có thể có khí vận ngưng kết thành vệt sáng loá mắt đến thế?

Gã thiên sư cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang nhảy lên thình thịch, luôn có một giọng nói vang lên bên tai gã: Tìm được rồi, chính là hắn! Nhất định là hắn!

Trong phòng điều khiển tuy nam nhân kia không nhìn thấy vệt sáng vận khí, nhưng chứng kiến Tùng Mân từ đầu đến cuối tìm ra những món bảo vật thì cũng đủ để biết được vận khí của Tùng Mân không phải ai cũng có được.

“Đại sư, là hắn đúng không?” Ánh mắt của nam nhân sáng quắc mà nhìn chằm chằm về phía thiên sư.

Gã thiên sư dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn nói: “Chính là hắn.”

Tùng Mân chính là Đại khí vận giả mà họ muốn tìm! Gã thiên sư cũng chưa bao giờ gặp qua người nào có khí vận mãnh liệt đến như vậy!

Người có được đại vận khí, chính là nắm được mọi thứ tốt nhất trên thế gian này, có thể nói những người đó chính là con ruột của ông trời, vô luận là làm gì đều có thể thành công.

Ví dụ như người có đại vận khí trên người, chỉ cần vài đồng vốn mở một cửa hàng cũng có thể đem cái cửa hàng đó nâng lên thành một cái siêu thị rồi mở chi nhánh khắp nơi.

Trong lòng đã có phán đoán, nhưng khi nghe thiên sư nói ra đáp án thì người nam nhân vẫn không nhịn được kích động trong lòng? Nam nhân ngồi không yên, vội hỏi thiên sư: “Vậy bây giờ có thể đem vận khí của hắn ta chuyển đến đây được không?"

Kế hoạch của gã Thiên sư cũng không giấu người nam nhân nên người nam nhân cũng biết trên người của Tùng Mân đã được đánh dấu, tuỳ thời đều có thể đem khí vận chuyển dời đi.

“Có thể, Mặc tổng mời ngài cùng theo ta.” Thiên sư làm một động tác mời, sau đó cùng nam nhân đi qua một phòng khác.

Bên phòng này được bài trí khác hẳn, ở giữa chính là một dàn tế, trên dàn tế là một hoa văn pháp trận phức tạp. Trần nhà được áp một cái gương bát quái cỡ lỡ, soi rõ cả một căn phòng.

“Mặc tổng, mời.”

Nam nhân rõ ràng không phải lần đầu tiên tới nơi này, cũng không phải lần đầu tiên tiến vào dàn tế, hắn quen thuộc mà ngồi xếp bằng giữa dàn tế.

Thấy nam nhân đã chuẩn bị tốt, gã thiên sư liền cắt ra một vết ở đầu ngón tay, giọt máu đỏ nhanh chóng chảy ra nhiễu vào hoa văn pháp trận.

Giọt máu bị dàn tế hấp thụ nhanh chóng, gã thiên sư cũng theo đó lấy ra một lá bùa mà đốt lên, ánh lửa bay thẳng vào thân thể người nam nhân.

“Ách……”

Trong nháy mắt kia lực đánh vào có chút mạnh, thân thể nam nhân không khỏi chấn động, “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Huyết rơi vào dàn tế, chưa đầy một giây đã bị dàn tế hấp thụ sạch sẽ.

Trận pháp phức tạp trên dàn tế chuyển động theo chiều ngược kim đồng hồ, ánh sáng chậm rãi từ hoa văn trong pháp trận lan ra xung quanh, cuối cùng cuộn lại thành một vệt dài hướng thẳng đến trần nhà. Trải qua gương bát quái mà phản xạ trở lại trên người của nam nhân, đem cả người hắn đều bao phủ bên trong vệt sáng.

Thông đạo giữa Tùng Mân cùng người nam nhân lặng yên mở ra, trong thông đạo có một cổ khí bí hiểm mà người thường không nhận ra nhẹ nhàng vận chuyển, không tiếng động mà đem vận khí của Tùng Mân chuyển lên người nam nhân.

Thời gian vừa trôi qua một phút.

Thì thao tác của Thiên sư đột nhiên khựng lại, sau đó gã phun mạnh ra một búng máu, đôi mắt nhắm nghiền nhanh chóng mở ra bên trong đều là hoang mang hốt hoảng.

Sao lại như thế?

Vì cái gì gã không thể hút khí vận của Tùng Mân?

Hạ Cô Hàn khi tìm được Tùng Mân thì chính là lúc Tùng Mân đang đứng ở góc chết của công viên giải trí, hai tay ôm balo thú cưng trống không.

Năm -- cũng đã thoát ra khỏi Balo, Năm đứng thẳng trên đầu Tùng Mân, còn Năm và Năm phân chia mỗi đứa một bên vai mà đứng thẳng, không khác gì hộ pháp.

Ba đứa nhỏ cũng rút đi bộ dáng đáng yêu, đứng trên người Tùng Mân nhe răng trợn mắt. Không chỉ có thế, chúng còn duỗi tay trong không khí thoăn thoắt mà chụp cái gì đó bỏ vào miệng.

Giòn ghê, còn mùi thịt gà nữa.

Nhìn cái bộ dạng này, Hạ Cô Hàn liền biết được thông đạo đã mở ra mà hút đi vận khí trên người Tùng Mân. Nhưng kẻ đó cũng không biết được, thông đạo mở ra thì ba đứa nhỏ Năm -- cũng nhận ra được nguồn lực trong đó, ai lại có thể chê nguồn lực khi không xuất hiện, ba đứa nhỏ nhanh chóng vồ vập mà “Ăn” lấy nguồn lực, đem nó chuyển hoá thành năng lượng của chính mình.

Hạ Cô Hàn híp híp mắt, phất nhẹ tay thì cảnh tượng liền hiện lên rõ ràng.

Trong hư không, có một cổ lực lượng thần bí hóa thành cự mãng, mở ra miệng lớn như một bồn máu, điên cuồng vồ tới muốn cắn nuốt kim quang trên đầu Tùng Mân. Nhưng ba đứa nhỏ như ba vị tướng lĩnh kiên cố mà bảo hộ trên người Tùng Mân, cùng với cự mãng kia choảng nhau.

Bộ dáng bằng bông xinh xắn mềm mại, nhưng giờ phút này đều lộ ra hết vuốt nhọn, từng vuốt từng vuốt xé xuống một mảng thịt trên người cự mãng. Cái miệng nhỏ nhắn dễ thương che dấu răng nanh sắc nhọn, thời điểm há mồm cắn xé còn phát ra tiếng gầm gừ uy hϊếp.

Cự mãng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được tình huống như vậy, bị Năm -- cản trở cũng trở nên phẫn nộ. Đồng tử dựng thẳng, thân rắn to lớn trong không trung chuyển động mạnh mẽ. Không khí xung quanh ngưng đọng sau đó lại nhanh chóng kích động dồn dập.

“Hô hô hô……”

Gió lớn nổi lên khiến cát đá bay mù mịt, thân hình cự mãng to lớn nhưng vô cùng dẻo dai, nhanh chóng trườn đến muốn cuốn Năm --.

Đừng nhìn ba đứa nhỏ mà đánh giá thấp, cơ thể nhỏ nhắn bằng bông nhưng cực kì linh động, mỗi lần đều có thể chính xác mà tránh đi cái đuôi của cự mãng. Năm thừa dịp cự mãng đối phó với hai đệ đệ thì đột nhiên nhảy lên trên đầu cự mãng, hướng lấy mắt cự mãng mà hạ xuống hàm răng.

Cự mãng hoàn toàn nổi giận, quay cuồng đến lợi hại, như là muốn đem Năm hất xuống đất.

Ngón tay bằng bông nhưng móng vuốt nhỏ sắc bén đã cắm thẳng vào mắt cự mãng, cả người bằng bông như cố định trên đầu cự mãng, không hề có chút sợ hãi mà còn phát ra tiếng cười khanh khách, giọng nói lộ rõ hào hứng: "Dà hú! Còn vui hơn ngồi tàu lượn nữa!"

Năm - đang đấu với cự mãng cũng bị Năm hấp dẫn, vội vàng phốc phốc mà nhảy lên thân cự mãng, học theo bộ dáng tỷ tỷ là đem móng vuốt cắm sâu vào người cự mãng, để cự mãng cho chúng trải nghiệm cảm giác tàu lượn siêu tốc cực hạn.

Hạ Cô Hàn vốn dĩ muốn ra tay giải quyết cự mãng, nhưng nhìn ba đứa nhỏ trong nhà chơi đến cao hứng thì yên lặng hạ tay đứng một bên chờ.

Lúc này, y nguyện ý làm người cha già đứng từ xa nhìn con trẻ vui vẻ.

Bất quá vẫn không quên xoay sang hỏi Cố Tấn Niên: "Anh có cấp công năng gì trên người ba đứa nhỏ hay không?"

Ba đứa nhỏ đều là hồn thể được Cố Tấn Niên để vào thân xác con rối bông, Hạ Cô Hàn còn nhớ rõ trước đó ba đứa nhỏ cũng không lợi hại đến như vậy.

Cố Tấn Niên: “Cũng không có gì, chỉ là để chúng tiêu hoá công năng lớn hơn một chút."

Ngoại trừ đồ ăn của con người tụi nhỏ không ăn được, thì những thứ khác chúng đều có thể, nhất là những lá bùa có năng lượng, chúng nó có thể chuyển hoá thành nguồn năng lượng của chính mình.

Cố Tấn Niên lại bổ sung một câu: “Chủ yếu vẫn là em nuôi giỏi.”

Hạ Cô Hàn thường xuyên cho ba đứa nhỏ bùa chú có linh khí, nên mới đem ba đứa nhỏ nuôi đến bề ngoài dễ thương bên trong hung hãn như thế này, thông đạo đánh cắp khí vận cũng bị tụi nó cắn xé xem như đồ ăn, hoàn toàn không có biểu hiện gì của sự sợ hãi.

Cả hai hoàn toàn không ý thức được cuộc nói chuyện của họ không khác gì hai vợ chồng già nói về chuyện dạy dỗ con cái.

Tùng Mân đi đến bên cạnh Hạ Cô Hàn, vẻ mặt mê mang rối rắm hỏi: "Ông chủ Hạ, có chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Năm -- tại sao tự nhiên hung hãn như vậy? Nếu không phải nhận ra ba đứa nhỏ không có ý định tổn thương chính mình thì Tùng Mân đã vắt giò lên cổ chạy mấy đời chứ không ngơ ngác đứng nơi này.

Hạ Cô Hàn không đáp mà hỏi lại: “Cậu chạy tới đây là chi?”

Đây là một góc hẻo lánh trong công viên, đồng thời cũng là góc chết, thường ngày ít khi có người đến kể cả du khách lẫn nhân viên.

Không lẽ Tùng Mân chơi đến ngáo, đột nhiên chạy vào cái hốc bò tó này để trốn?

Tùng Mân nghe Hạ Cô Hàn hỏi thì gãi gãi cái ót của chính mình, lộ ra nụ cười ngây ngô: “Không phải là tôi đã tìm được ba món bảo vật hay sao? Khi loa thông báo xong thì những du khách liền muốn chạy tới xin vía của tôi, rồi còn chụp ảnh xin chữ kí này nọ. Một hai người còn được, chứ cả một nhóm tôi chịu hổng nổi."

Cho nên khi thấy chỗ vắng vẻ này Tùng Mân không cần suy nghĩ đã nhanh chóng chạy vào trốn.

Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, vừa chạy vào thì ba đứa nhỏ trong Balo liền nhốn nháo.

Hắn lúc đầu cũng chỉ nghĩ do ba đứa nhỏ trong Balo lâu nên chán muốn ra ngoài, nên cũng mở khoá cho tụi nó ra, nào ngờ vừa mở khoá ba đứa đã nhảy lên ba góc trên đầu cùng vai hắn mà chễm chệ đứng.

Chuyện sau đó, thì Hạ Cô Hàn cũng không cần hỏi.

Tùng Mân tin ba đứa nhỏ không tự dưng mà phát rồ, nên hỏi lại: "Tụi nhỏ làm sao vậy?"

Hạ Cô Hàn đơn giản đem sự tình nói lại một lượt, cũng khó trách người khác nhớ thương vận khí của Tùng Mân. Ngây ngô không biết để người khác tính kế thì nên cho hắn biết từ đầu để hắn biết về chính vận khí của mình còn có thể tìm đường tránh. Chứ nếu Năm -- bị kẻ khác kéo đi đánh nhau còn lại hắn liền có khả năng bị người khác hút đi vận khí.

Tùng Mân kinh ngạc mà trợn mắt há hốc mồm: “Có người muốn hút đi vận khí của tôi sao? Thì ra từ lúc rút thăm trên Weibo rồi cả cái trò chơi tìm bảo vật này đều là nhắm vào tôi ư?"

Hạ Cô Hàn gật gật đầu.

“Bắt tôi thì có lợi ích gì chứ?” Tùng Mân lẩm bẩm một câu: “Vận khí tốt,không phải vì tôi là người dễ thoả mãn ư?"

Từ nhỏ đến lớn vận khí của Tùng Mân vô cùng tốt, bà ngoại hắn cũng luôn nhắc nhở hắn là vận khí của mỗi người luôn có một hạn mức, không thể tiêu xài hoang phí, bằng không đến một thời điểm cạn kiệt chính là không chỉ xui rủi mà có khi còn dùng chính tính mạng để thế vào. Có lẽ chịu ảnh hưởng từ lời nói của bà ngoại mà Tùng Mân không ép buộc chính mình, hắn luôn thoả mãn với những gì đã có.

Giống như hôm nay, khi chơi trò tìm bảo vật, quả thật Tùng Mân muốn tìm ra ba món vì muốn biết phần thưởng là gì, nhưng tìm được thì tốt còn không được thì thôi hắn cũng không cấp thiết, còn không bằng nói hắn là mang theo Năm -- đi chơi.

Thậm chí là lúc rút thăm trúng thưởng, chính là hắn chỉ dạo một vòng Weibo, nhưng thấy cái tin rút thăm này được mọi người chuyển tiếp nhiều quá. Không những thế trong phòng livestream còn có fans thúc giục hắn chuyển, nên hắn mới sẵn tay chuyển phát một lượt.

Tùng Mân cũng biết bản thân may mắn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy đây là chuyện trọng đại, mỗi ngày hắn vẫn sinh hoạt như thường.

Cho tới bây giờ, hắn còn ở tin tưởng vững chắc vận khí tốt là có hạn mức, nếu cứ tiêu xài phung phí vận may đến một thời điểm cạn kiệt chính là xui rủi sẽ kéo đến.

Như những gì Tùng Mân đã nói, cái gọi là vận may đối với hắn cũng không quá kinh thiên, dù không có hắn vẫn có thể thản nhiên đối mặt với cuộc sống.

Hạ Cô Hàn nhìn Tùng Mân liếc mắt một cái, nói: “Cậu nói đúng.”

Cái quý chính là thấy đủ, nếu không biết đủ thì dù có ngập tràn vận may cũng không vui vẻ không những thế dù vận may có thành núi thành biển khi không biết đủ thì sẽ có ngày đem vận may tiêu hao sạch sẽ.

Con cự mãng lớn đang choảng nhau với Năm -- cũng nhanh chóng bại lui. Có thể thấy kẻ sau màn đang thao túng cự mãng đã chống đỡ hết nổi, con cự mãng lớn nhanh chóng hoá thành khói dần tan biến.

Năm -- còn chơi tàu lượn chưa đã ghiền, nơi cự mãng tan biến ba đứa nhỏ còn trợn mắt nhe răng gầm gừ một phen, sau đó mới lon ton chạy tới bên cạnh Hạ Cô Hàn, bên chân Hạ Cô Hàn ba đứa nhỏ nhảy nhoi nhoi tranh công.

Hạ Cô Hàn thấy cũng phì cười, không tiếc lời mà khen ngợi: "Giỏi lắm."

Năm --: "Hé hé hé."

Cười xong còn ợ một cái rõ to, hiển nhiên chúng đã ăn no một bữa.

Hạ Cô Hàn không nhịn được phì cười vỗ nhẹ đầu từng đứa, nhẹ giọng nói: "Về thôi!"

Ba đứa nhỏ lần lượt nhảy vào Balo thú cưng, Năm nhảy vào còn thúc giục Tùng Mân: "Anh còn thất thần gì nữa, nhanh chóng đưa tụi em về."

Quả thật ba đứa đều xem Tùng Mân như tài xế riêng.

Tùng Mân bên này biết ba đứa nhỏ vừa cứu mình một mạng, nên vô cùng chịu thương chịu khó kéo lại khoá kéo Balo rồi đeo lên vai, nhanh chóng cùng Hạ Cô Hàn đi ra khỏi góc khuất.

Nửa ngày trôi qua, bên Hạ Cô Hàn cũng không có chuyện gì phát sinh nên hai vợ chồng liền hất Tùng Mân cùng mấy đứa nhỏ đi chỗ khác, mà nắm tay nhau dung dăng dung dẻ dạo công viên trò chơi.

Nhân viên nhanh chóng tìm được Tùng Mân, nói là đi trao giải thưởng.

Công viên trò chơi cũng đã chuẩn bị sân khấu, livestream cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể nói là Tùng Mân bước lên bước liền được vạn chúng chú mục.

Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên dạo tới dạo lui rồi cũng len lỏi vào đám đông xem trao giải, đứng không bao lâu thì các thành viên trong Tổ trọng án cũng đến.

Bọn họ vẫn chưa biết chuyện xảy ra, còn đang say sưa thảo luận chuyện Tùng Mân tìm ra ba món bảo vật.

Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, Hạ Cô Hàn cũng không có ý định ở nơi thế này nói ra cho mọi người biết, nên bộ dạng y vẫn như thường lười biếng nhớt thây mà dựa vào lồng ngực ông chồng quỷ, biếng nhác mà chờ xem buổi trao giải.

Đại khái vài phút sau, người chủ trì cũng bước lên bục, đám đông phía dưới liền ồn ào, quả thật cảnh tượng náo nhiệt cực điểm.

Những màn hát múa văn nghệ làm nóng không khí cũng qua đi, Tùng Mân liền được xướng tên mời lên đài.

Người chủ trì hỏi hắn: “Xin hỏi Tùng tiên sinh biết phần quà là gì sao?”

Phía dưới liền nhanh chóng nhốn nháo một mảng, cùng nhau đoán xem phần thưởng là gì.

Tùng Mân thì ngơ ngơ cười, gãi gãi ót của mình thành thật trả lời: "Tôi không biết."

Người chủ trì lại nói một một chút để làm sinh động bầu không khí, sau đó mới chậm rãi công bố giải thưởng của món bảo vật thứ ba.

“Phần thưởng đầu: Trải nghiệm ba ngày hai đêm tại biệt thự trong làng du lịch. Phần thưởng thứ hai: Trải nghiệm tất cả loại hình dịch vụ trò chơi trong làng du lịch không tốn phí. Đặc biệt nhất chính là phần thưởng thứ ba......"

Rốt cuộc cũng đã đến vấn đề chính, người chủ trì cố ý kéo dài âm điệu, để mọi người sinh ra cảm giác hồi hợp mong chờ, sau đó nhanh chóng nói: "Chính là một căn hộ gần bờ biển Đồng Châu trị giá vạn!!!"

Tuy rằng trước đây cũng có vài cái tin vịt trên Weibo nói về giải thưởng này nhưng giờ đây mọi người cũng bị chính nó mà oanh tạc đến ngây ngốc. Má nó ơi, là một căn hộ ở Đồng Châu còn hướng biển nữa!

Nhưng chưa để mọi người bình tĩnh lại thì người chủ trì lại tiếp tục công bố phần thưởng thứ tư.

Người chủ trì: “Phần thưởng thứ tư: Trải nghiệm miễn phí tất cả loại hình dịch vụ dưới trướng tập đoàn Mặc thị cả đời."

Tập đoàn Mặc thị là một tập đoàn lớn, có thể nói ăn uống ở đi lại du lịch loại hình dịch vụ nào cũng có, cái gọi là trải nghiệm cả đời tương đương với việc Tùng Mân sẽ được Mặc thị bao thầu cả đời, hắn không cần đi làm cũng có ăn mà phải nói là ăn sung đi sướng luôn.

Cái phần thưởng thứ tư nghe có vẻ thô nhưng so với ba phần thưởng trước còn giá trị gấp triệu lần.

Ai có thể nghĩ đến Mặc thị lại có thể chơi lớn tới nhường nay, vì một trò chơi mà ra phần thưởng kết xù.

Đương nhiên cũng có người nhìn ra, đây là một loại hình marketing bên tập đoàn Mặc thị, nhanh chóng thôi chuyện phần thưởng sẽ tràn trề đầu các trang báo lẫn trang mạng. Quả thật, không tốn đồng phí tuyền truyền vẫn khiến nhà nhà người người biết đến đủ tiết kiệm để trả phần thưởng cho Tùng Mân. Có khi bên Mặc thị còn kiếm được hời.

Trong đám người, Hạ Cô Hàn đột nhiên nghĩ tới cái gì, y duỗi tay chọt chọt cánh tay Cố Tấn Niên: “Sao em thấy cái tập đoàn Mặc thị này quen tai thế nhở?”

Tập đoàn Mặc thị……

Hạ Cô Hàn cảm thấy hình như đã nghe ở đâu rồi cái tập đoàn Mặc thị này nhưng y không nhớ rõ, chỉ là y có chút ấn tượng với nói khi được nhắc tới.

Nhưng cụ thể ở nơi nào nghe qua thì Hạ Cô Hàn quên mất tiêu rồi.

Cố Tấn Niên ấn tượng cũng không sâu, bất quá nghe vợ nhắc tới, liền nghiêm túc hồi ức một phen, thật đúng là nghĩ tới.

“Tinh Quang giải trí hình như dưới trướng tập đoàn Mặc thị.”

Tinh Quang giải trí a.

Hạ Cô Hàn cũng suy tư trong chốc lát, sau đó nhắn cho Sở Quân Hành một tin.

【 Hạ Cô Hàn: Giúp ta tra tập đoàn Mặc thị . 】

【 Sở Quân Hành: Nhận thông tin. 】

Hạ Cô Hàn nhìn thoáng qua tin nhắn, sau đó dẹp điện thoại vào túi, ánh mắt cũng hướng lên sân khấu.

Người chủ trì hiện đang giới thiệu người lên trao giải cho Tùng Mân: "Hiện tại bước lên sân khấu chính là tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay cho ngài Mặc Sầm."

Tổng giám đốc Mặc Sầm của tập đoàn Mặc thị bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang vọng.

Chính là khiến mọi người bất ngờ là vị tổng giám đốc này vô cùng trẻ tuổi, bận một bộ tây trang tối màu, mặt mũi sắc bén soái khí. Chính là đối diện hơn trăm cặp mắt và hàng trăm máy quay cũng không nở nụ cười, thoạt nhìn chính là mẫu người lạnh lùng khó tiếp cận.

Dưới đài, Hạ Cô Giang chậc một tiếng, cố ý tìm mối mà nói: “Thấy được không, cái này mới là tổng tài bá đạo chân chính .”

Cố Tấn Niên liếc thằng em vợ một cái, không thèm nói.

Nhưng mà giây tiếp theo, bộ trang phục năng động trẻ trung theo concept "Hẹn hò" đã chuyển thành một bộ suit vừa vặn sang chảnh, phần tóc xoã ra cũng được vuốt keo chải gọn ra sau đầu, ngũ quan tuấn mỹ nhanh chóng hiện lên, so với Mặc Sầm trên sân khấu chỉ có hơn chứ không có kém, có thể nói từ nhân giới đến quỷ giới cũng không có cửa đọ với hắn.

Hạ Cô Giang: “……” Vậy luôn hả thím!!!

Nhưng Hạ Cô Giang cũng nhanh chóng nhớ lại thân phận của Cố Tấn Niên. Dù gì cũng là Quỷ vương, có thể gọi là bá quỷ tổng tài ở Quỷ giới rồi.

Hạ Cô Hàn không nhịn được mà nhếch khoé môi, không khỏi vươn ngón cái hướng ông chồng quỷ khẳng định: "Anh bá đạo nhất rồi."

Bá quỷ tổng tài thích cosplay nhà mình, vẫn nên được cưng chiều mới đúng.

Trên sân khấu, Mặc Sầm đem tờ giấy chứng nhận giải thưởng lần lượt trao cho Tùng Mân, nhưng Tùng Mân cũng không có nhận lấy, mà xoay sang người chủ trì ý muốn đưa microphone cho chính mình.

Người chủ trì ngơ ngác một hồi mà nhìn sắc mặt Mặc Sầm, thấy hắn gật đầu liền đưa mic cho Tùng Mân.

Tùng Mân tiếp nhận microphone, trực tiếp hỏi Mặc Sầm: “Có thể đem những phần thưởng này chuyển thành tiền mặt hay không?"

Mặc Sầm làm Mặc thị tổng giám đốc, tự nhiên có quyền quyết định.

Hắn hỏi lại Tùng Mân: “Cậu có chắc muốn đổi những thứ này thành tiền?”

“Đúng vậy.” Tùng Mân khẳng định gật gật đầu.

Mặc Sầm vô cùng dứt khoát đáp, “Có thể.”

Tùng Mân còn nói thêm: “Vậy phiền tập đoàn Mặc thị một chuyện được hay không?"

Mặc Sầm: “Mời nói.”

“Phiền ngài đem số tiền chuyển hết cho những cô nhi viện cùng viện phúc lợi trên cả nước được không?" Tùng Mân khi nói không hề biểu hiện một chút do dự, giống như quyên góp ra không phải ngàn vạn mà chỉ là vài đồng vậy.

Tùng Mân nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "À khi quyên phiền ngài viết rõ là Năm Năm Năm quyên góp."

Tùng Mân hôm nay xem như ở cùng ba đứa nhỏ cả ngày, tuy không biết chuyện xưa của tụi nhỏ nhưng khi nói chuyện phiếm cũng có thể mơ hồ nhận ra cả ba đứa nhỏ không cha không mẹ. Ba đứa từ khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện đã chết, hồn thể được ông chủ Hạ nhận nuôi.

Năm -- lại cứu Tùng Mân một mạng, cho nên hắn muốn lấy danh nghĩa ba đứa nhỏ để quyên góp, xem như tích âm đức cho ba đứa, hi vọng hồn thể của bọn nhỏ có thể trưởng thành khoẻ mạnh.

Quyết định của Tùng Mân khiến mọi người đều ngơ ngác, hiện trường một mảnh quạ kêu, sau vài phút liền nhanh chóng nhốn nháo, còn trên livestream chính là nổ bình luận.

Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được vì cái gì sẽ có người nguyện ý từ bỏ hơn ngàn vạn, không chút do dự đem chúng nó quyên ra ngoài.

Ngay cả Mặc Sầm đều có chút ngơ ngác, trong chốc lát lúc sau mới hỏi: “Cậu có chắc là muốn quyên hết?"

"Chắc chắn." Tùng Mân không chút chần chừ mà trả lời, còn thoải mái nói: "Ông trời rất công bằng, ngài ấy cho tôi may mắn, tôi không thể tham lam, cái gì cũng đều muốn. Bằng không có một ngày ngài ấy sẽ thu hồi tất cả."

Mặc Sầm nghe vậy mày hơi hơi nhăn lại, cũng không biết nghĩ tới cái gì, cả người có chút hoảng hốt.

“Cậu nói đúng.” Trong chốc lát, khuôn mặt lạnh băng của Mặc Sầm mới nở một nụ cười, trịnh trọng hướng Tùng Mân đảm bảo: "Chúng tôi nhất định sẽ dùng số tiền này đưa đến những nơi Tùng Mân tiên sinh đã nói, official website tập đoàn Mặc thị sẽ công bố rõ ràng từng khoản."

Tùng Mân lộ ra nụ cười hàm hậu: “Vậy tôi xin cảm ơn ngài.”

Mặc Sầm: "Ta mới là người cảm ơn tiên sinh."

Nửa giờ sau, lễ trao giải kết thúc.

Tùng Mân từ trên đài xuống dưới, có mấy cái phóng viên cùng truyền thông muốn phỏng vấn, bất quá đều bị Tùng Mân từ chối. Hắn lớn lên cao, ở trong đám người dễ dàng nhận ra, nên thành viên trong Tổ trọng án cũng nhanh chóng tìm được, quả thật mọi người không khỏi dùng ánh mắt khác để nhìn Tùng Mân.

Nếu đổi lại là họ, họ cũng chưa chắc đưa ra lựa chọn như hắn. Một ngàn vạn, đó là một số tiền lớn, những Tùng Mân không nói hai lờ liền quyên ra hết mà không giữ lại một đồng.

Thành viên Tổ trọng án tụ hợp lại sau đó nhanh chóng rời khỏi công viên trò chơi.

Lúc này trời đã sập tối, một ngày sắp kết thúc.

Hạ Tường đưa bỡn họ trở lại làng du lịch, lúc đầu gã vẫn không để ta quá nhiều bề Tùng Mân. Nhưng bây giờ vẫn liên tục nhìn hắn, gã không hiểu nổi vì cớ gì Tùng Mân có thể bỏ được một giải thưởng lớn như vậy.

Còn Tùng Mân thì không loắn xoắn vụ việc này, một đường về chỉ chăm chú ôm Balo thú cưng, nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với ba đứa nhỏ. Người không biết nhìn vào còn tưởng hắn bị khùng không chừng.

Năm -- vẫn chưa biết chuyện Tùng Mân vì tụi nó mà quyên góp để tích âm đức, nên còn hào hứng mà nói về cái hương vị như thịt gà của con cự mãng khi nãy.

Xe ngừng thì Hạ Tường mới thứ hồi tầm mắt trên người Tùng Mân, sau đó hướng dẫn mọi người đến nhà ăn.

Giám đốc bên này khi nghe Tùng Mân đến thì liền vội vàng chạy lên đón: “Tùng tiên sinh cùng với bằng hữu Tùng tiên sinh, buổi tối tốt lành. Tổng giám đốc của chúng tôi đang ở ghê lô chờ mọi người, mời mọi người đi lối này.”

Tùng Mân theo bản năng mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, chờ Hạ Cô Hàn quyết định.

Hạ Cô Hàn ngáp một cái, cảm nhận được ánh mắt của được Tùng Mân mà nhẹ gật gật đầu.

Tùng Mân: “Phiền ngài dẫn đường.”

Giám đốc nhanh chóng đưa họ đến ghế lô.

Mặc Sầm đã ở ghế lô chờ bọn họ, gặp người tới, hắn tự mình đứng lên nghênh đón, lại chủ động gọi người mang đồ ăn lên.

Mặc Sầm là người dứt khoát, không cần người khác hỏi đã trực tiếp nói thẳng vào đề tài: “Tùng tiên sinh, hôm nay gặp ngài là muốn hướng ngài mua lại vận khí."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio