Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Nhậm Tĩnh Huyên tự nhận là lực tiếp thu của chính mình vô cùng tốt, nên ở hoa viên một hồi đã nhận định ba đứa nhỏ là cháu của mình. Cuối cùng còn phụ trách đem chuyện này nói cho vợ của hắn nghe, còn định làm công tác tư tưởng cho vợ, vì sợ cô khó chấp nhận được.
Nhưng nào ngờ, vợ của Nhậm Tĩnh Huyên còn tiếp nhận nhanh hơn hắn. Nhưng mấy chục năm sống trên đời, chịu giáo dục theo Đảng và tin thuyết vô thần, nên khi nghe chuyện Năm -- cô càng thấy vô cùng thần kỳ.
Khi biết trên dưới Nhậm gia đều nhận định ba đứa nhỏ, Hạ Cô Hàn cũng đưa cả ba đến bên cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Vì dù gì, hiện tại đang có kẻ muốn dùng huyền học để hãm hại Nhậm gia, thì để lại ba đứa nhỏ, ngoại trừ việc để cả nhà đoàn tụ còn có thể bảo hộ trên dưới Nhậm gia.
Thời điểm rời khỏi Nhậm gia, Hạ Cô Hàn còn thấy Cố Tấn Niên giơ tay làm một cái thủ thuật che mắt biệt thự Nhậm gia.
Cái thủ thuật che mắt này rất đơn giản, chính là Thiên sư khi nhìn thấy biệt thự Nhậm gia chính là sương mù che phủ. Hơn nữa, thủ thuật che mắt này còn biến hoá theo thời gian, linh khí sau đó sẽ chiếm thế thượng phong, mà đem sương đen toàn bộ áp xuống.
Hạ Cô Hàn biết Cố Tấn Niên làm vậy là có nguyên nhân.
Vì kẻ bày ra nhất định cho rằng Nhậm gia còn bị bao phủ trong âm khí cùng quỷ khí, thứ hai là……
Từ Lưu rất có khả năng là kẻ được cài vào Nhậm gia, một khi những kẻ đó phát hiện âm khí không thể làm hại người Nhậm gia, sẽ kêu Từ Lưu một lần nữa trở lại Nhậm gia bên này hành động.
Hạ Cô Hàn đem điện thoại đưa cho Cố Tấn Niên nhìn thoáng qua.
Di động dừng lại ở khung đối thoại với Sở Quân Hành.
【 Hạ Cô Hàn: Thông tri cảnh sát, tạm thời đình chỉ tìm kiếm Từ Lưu. 】
【 Sở Quân Hành: Nhận thông tin. 】
Tin tức là khi Hạ Cô Hàn vừa bước ra khỏi Nhậm gia nhắn, nói cách khác chính là không có Cố Tấn Niên ra tay, thì Hạ Cô Hàn cũng sẽ động thủ.
Không cần nói nhiều, hai người đều hiểu ý lẫn nhau, chính là hoàn mỹ phối hợp.
Hạ Cô Hàn thu hồi di động, cùng Cố Tấn Niên tầm mắt va chạm, một người một quỷ đồng thời cười.
Cố Tấn Niên xoa xoa tóc Hạ Cô Hàn, cười đến ôn nhu.
Không cần nói gì cũng tự hiểu.
Nhậm Tĩnh Huyên cùng vợ phát hiện sau khi Hạ Cô Hàn rời khỏi Nhậm gia, thì trên người con gái họ có thêm một viên bạch ngọc.
“Mạt Mạt có thể nói cho ba biết, viên ngọc là từ đâu đến hay không?"
Mạt Mạt ngoan ngoãn mà trả lời: “Là anh xinh đẹp đưa cho Mạt Mạt.”
“Anh xinh đẹp?”
Nhậm Tĩnh Huyên nhìn vợ một cái, rất nhanh liền ý thức được "Anh xinh đẹp" trong miệng Mạt Mạt chính là Hạ Cô Hàn, hai vợ chồng đều cảm thấy viên ngọc này tuy nhỏ nhưng vô cùng quý giá. Vợ của Nhậm Tĩnh Huyên nhanh chóng tìm một sợi dây đỏ xuyên qua viên ngọc, sau đó liền đeo lên cổ Mạt Mạt.
Không quên dặn dò: “Mạt Mạt, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không được cởi ra, biết không ?”
Đã có người theo dõi nhà bọn họ, người lớn còn tự bảo vệ, chứ Mạt Mạt là đứa nhỏ, viên ngọc của Hạ Cô Hàn chính là một tầng bảo hộ quan trọng nhất.
Mạt Mạt ngoan ngoãn mà gật đầu, sau đó lại nói: "Con biết rồi ạ, chị cũng nói đây là bùa hộ mệnh mà anh xinh đẹp tặng con, nó sẽ phù hộ cho con."
Hai vợ chồng nghe xong liền có chút bất ngờ, viên ngọc này có thể bảo hộ con gái họ.
Bất quá……
Nhưng Nhậm Tĩnh Huyên bắt được trọng tâm trong câu nói của con gái, “Chị gái nào?”
Mạt Mạt: “Chị Năm a!”
Sau đó còn đếm đếm ngón tay, "Còn có anh Năm và anh Năm nữa."
Hai vợ chồng nghe xong cũng biết là ai.
Chỉ trong thời gian ngắn, Mạt Mạt đã làm quen với ba đứa nhỏ, không những thế còn không sợ hãi, mà khi kể lại còn vô cùng thân thiết.
Làm cho hai vợ chồng dở khóc dở cười.
Cái làm họ đơ cứng hơn, chính là nghe Mạt Mạt nói một câu vô cùng chắc chắn, "Ba mẹ ơi, con đã hứa với chị Năm là chờ khi anh xinh đẹp trở lại, liền nhờ anh ấy đổi tên."
Hai vợ chồng liền có cảm giác như đây chính là điềm xấu. Chị vợ trực tiếp từ bỏ ý định hỏi tiếp mà leo thẳng lên giường để nằm.
Nhậm Tĩnh Huyên còn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Mạt Mạt muốn sửa tên là gì?”
“Năm ạ!!!” Mạt Mạt chém đinh chặt sắt, thanh thúy mà trả lời.
Nhậm Tĩnh Huyên: “……”
Hắn nghe xong thật sự chỉ có thể nhịn xuống mà nói thầm, "Sao con mình lại ngốc đến vậy cơ chứ? Nó còn lớn hơn Năm Năm hai tháng, nó phải là chị lớn mới đúng chứ."
Vợ hắn nghe xong trực tiếp xoay lưng không muốn đáp.
Cái này quan trọng lắm ư? Không phải nên khuyên con bé đừng đổi tên à?
Tây Hải là một hộp đêm bình thường ở Đồng Châu, nhưng hai tháng gần đây lại đông đúc đến bất ngờ, khách nhân ra vào so với trước kia nhưng phú quý hơn rất nhiều và đại đa số đều là những kẻ ăn chơi nổi tiếng trác táng ở Đồng Châu.
Những kẻ này đến đây giống như chỉ vì một mục tiêu, một khi thường xuyên đến, sẽ được chơi thêm nhiều thứ mới lạ.
Buổi tối giờ tại hộp đêm, cánh cửa vừa mở, khách nhân bên ngoài đã ồ ạt bước vào.
Âm nhạc, ánh đèn, không khí lập tức ầm ĩ nhốn nháo.
Có người vì muốn xả stress, có người lại vì thích sự xô bồ ầm ĩ, lại có kẻ ôm mục đích riêng...
Kỷ Cần vừa tiến vào hộp đêm, thân thể liền không hiểu sao mà lắc lư theo âm nhạc sôi động, biểu tình cũng nhanh chóng phấn khởi.
Gã đong đưa cơ thể bước đến quầy bar.
“Ông chủ.” Bartender nhìn đến thấy gã, lập tức gọi chào.
Kỷ Cần lên tiếng, để bartender pha cho gã một li rượu.
Bartender nhanh chóng pha xong liền đưa qua Kỷ Cần, còn nói thêm: “Vương thiếu gia đã ở trên lầu chờ.”
Kỷ Cần tiếp nhận rượu, nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm, ánh đèn nhiều màu phía trên hắt lên mặt gã, chiếu ra sắc thái quỷ dị vặn vẹo.
Gã ngồi ở quầy bar chốc lát mới chậm rì rì đứng dậy bước lên phòng.
Kỷ Cần vừa mở ra cửa phòng, thì những thiếu gia tiểu thư lập tức đứng lên, “Kỷ thiếu gia cuối cùng cũng đã đến nha, chờ anh thật lâu.”
“Kỷ thiếu gia, nhanh nào, đến muộn phải phạt ba ly nha."
Kỷ Cần cũng cười cười ứng phó đám cô ấm cậu chiêu.
Nhưng khóe miệng trước sau chính là mỉa mai. Đâu ai biết hai tháng trước, những người trong phòng này còn dùng lỗ mũi để nhìn gã, còn trước mặt mà gọi gã là "Con chó của Nhậm gia". Nhưng bây giờ thì sao? Cả đám đều xoay quanh gã ân cần, rồi còn gọi là Kỷ thiếu gia.
Kỷ Cần ngồi vào vị trí giữa ở ghế lô, từng kẻ một nhanh chóng nịnh bợ gã, quả thật gã vô cùng thích cảm giác chúng tinh phủng nguyệt thế này.
Rượu quá ba vòng
Kỷ Cần đi ra ngoài một chuyến.
Khi trở lại, thì sau lưng gã còn có một nhân viên phục vụ.
Trong tay người phục vụ còn nâng một cái mâm bằng sứ mạ vàng, trên mâm sứ còn có một cái bình cùng loại.
Đôi mắt những người trong phòng nhìn thấy bình sứ liền sáng lên, cổ họng ai cũng ngứa ngáy như có lông chim nghẹn trong đó, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào bình sứ.
Kỷ Cần tiếp nhận mâm, sau đó ra hiệu cho người phục vụ bước ra, gã vươn tay khoá lại cánh cửa.
Những kẻ bên trong như không chờ đợi nổi, nhanh chóng lên tiếng thúc giục.
Kỷ Cần cười đem mâm sứ hạ xuống bàn, sau đó cẩn thận đem bột đen trong bình sứ đổ ra mâm, dưới ánh mắt nóng bỏng của những kẻ trong phòng, mà bật lửa.
Chỉ chốc lát sau, bột phấn toát ra khói màu đen, rất nhanh đã tràn ngập toàn bộ căn phòng. Đám ăn chơi không màng gì đến hình tượng mà vội vàng hít thật mạnh, quả thật không khác gì chó ngửi xương, tham lam mà hít hết khói đen trong không khí.
Khi khói đen tiến vào cơ thể họ, toàn bộ liền ngồi bệt xuống, bộ dáng như đi vào mộng đẹp, vẻ mặt cực kì thoả mãn.
Không lâu sau, cả đám như hóa thân thành dã thú, mất đi nhân tính, xé bỏ quần áo của mình, cũng mặc kệ chung quanh là ai, trong mắt trong lòng chỉ còn lại du͙ƈ vọиɠ phát tiết.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng bị sương đen ăn mòn thành địa ngục, trong địa ngục không có người, chỉ còn cầm thú đang điên cuồng phát tiết du͙ƈ vọиɠ.
Thẳng đến sương đen tan đi, cả đám điên cuồng trong phòng mới có thể kết thúc. Bọn chúng nằm ngang dọc tứ tán khắp nơi, trên sofa dưới sàn nhà, khuôn mặt chúng đỏ bừng đầy phấn khởi, chính là bọn chúng không hề biết được hắc khí không ngừng chui vào mũi miệng, hút hết sinh mệnh bọn chúng.
Kỷ Cần là người tỉnh táo trước, gã nhanh chóng đẩy ra cô gái nằm trên người mình, sau đó bận lại áo quần, thất tha thất thiểu đi ra phòng.
Tinh thần của gã vẫn trong trạng thái phấn khởi, bước chân như đạp trên bông, miệng không tự giác mà cười đến ngờ nghệch, còn lẩm bẩm nói gì đó.
Mê mê hoặc hoặc mà đi trở về phòng nghỉ, chui vào phòng tắm tắm rửa một cái.
Trong lúc Kỷ Cần tắm rửa, trên sofa phòng nghỉ không biết khi nào xuất hiện một người, ngày đông chỉ mặc áo ngắn tay cùng quần đùi, trên mặt lại mang mặt nạ thằng hề, yên lặng nhìn Kỷ Cần, khoé miệng trên mặt nạ giương cao tươi cười quỷ dị khϊếp người.
Kỷ Cần từ trong phòng tắm đi ra, đột nhiên thấy tên hề ngồi đó mà giật bắn mình, có hơi hoảng sợ, theo bản năng mà lui mấy bước.
Cũng may Kỷ Cần biết người này, nên nhanh chóng trở lại bình thường. Một bên xoa tóc một bên hướng sô pha đi đến, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, ném khăn lông trong tay, hướng người nọ đánh tới, túm lấy áo của đối phương, còn nghiến răng: "Không phải mày đã nói cho Nhậm Tĩnh Tĩnh ăn cái đó, nó sẽ yêu tao, tùy tao muốn làm gì thì làm ư? Mẹ mày, mày chơi tao đúng không?"
Hai cô cháu Kỷ Tĩnh Nhu cùng Kỷ Cần trước đó đã bỏ thuốc Nhậm Tĩnh Tĩnh, từng nghĩ sẽ bức Nhậm Tĩnh Tĩnh vào khuôn khổ. Nhưng sau đó tên hề này lại xuất hiện, nói với Kỷ Cần rằng gã có thứ rất hay, chỉ cần cho Nhậm Tĩnh Tĩnh uống xong, thì sau đó cô ta sẽ biến thành con chó, tùy họ bày bố.
Nửa tháng trước, Kỷ Tĩnh Nhu tổ chức sinh nhật, liền mời Nhậm Tĩnh Tĩnh tham gia. Kỷ Cần nhân cơ hội đem thuốc hạ vào rượu của Nhậm Tĩnh Tĩnh, chờ cô uống xong, sau này sẽ thành con chó của gã, lúc nào cũng hướng gã vẫy đuôi lấy lòng.
Mà nửa tháng rồi cũng không có gì phát sinh.
Kỷ Cần cho rằng chính mình bị chơi, vậy mà tên hề này vẫn còn dám xuất hiện trước mặt gã.
Trạng thái phấn khởi của gã vẫn chưa hết, càng nghĩ càng giận, giơ lên nắm tay mà đấm tới tên hề.
Tên hề vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích, nhưng nắm đấm của Kỷ Cần lại đấm thẳng vào tường, một tiếng "Bụp" rất lớn vang lên, không hề đụng vào tên hề, mà cả người Kỷ Cần lại dội ngược ngã xuống đất.
Đau đớn nhanh chóng khiến gã tỉnh táo không ít, nhớ đến thực lực khủng bố của người đối diện, gã nhanh chóng phát run, cả người vội vàng quỳ mọp xuống đất, thái độ vô cùng hèn mọn.
Tên hề nhìn thấy chỉ xuy một tiếng, “Đồ vô dụng.”
Kỷ Cần không dám nói lời nào.
Tên hề vẫn ngồi ở sofa bộ dáng cao cao tại thượng, cao ngạo hỏi: “Bên cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh có người nào khả nghi xuất hiện hay không?”
Nếu không có người hỗ trợ, thì cổ trùng gã hạ trên người Nhậm Tĩnh Tĩnh không có khả năng vô thanh vô tức mà bị gϊếŧ chết.
Kỷ Cần đầu tiên là lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, thực vội vàng mà nói: “Có!”
“Hôm qua bên cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh có một người nam nhân, thái độ của ả đối với kẻ đó thực không đơn giản!”
“Nga——” tên hề có vẻ rất thích thú mà kéo dài thanh âm, đôi mắt giấu sau mặt nạ tràn đầy hung ác nham hiểm.
Kỷ Cần chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không khỏi cúi đầu, khóe miệng lại xả nụ cười đắc chí của tiểu nhân.
Nhậm Tĩnh Tĩnh là của gã, gã không được thì không có kẻ nào có được, đừng trách gã mượn đao gϊếŧ người.
-----Còn tiếp-----