Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bộ ngành đặc thù Đồng Châu.
Tối hôm qua Dạ Dã cùng Kỷ Cần sau khi bị bắt về, đã được nhốt trong phòng thẩm vấn. Cả hai bị “Thần Tiên Tán” gợi lên cơn nghiện, vừa vào phòng thẩm vấn liền làm những hành động giống với Từ Lưu trước đó.
Vì để phòng ngừa chuyện xảy ra như Từ Lưu trước đó. Thiết Diện lần này trói gô cả hai người lại, trong miệng còn nhét miếng vải để họ không cắn lưỡi, chặn hết những cơ hội "tử vong ngoài ý muốn".
Không chỉ có như thế, Thiết Diện còn trực tiếp canh trước cửa phòng thẩm vấn, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, đã qua tiếng, Thiết Diện không khác gì ông thần giữ cửa, đói bụng cũng để cấp dưới đưa cơm nước đến mà giải quyết.
Đến giờ nghỉ trưa, những người khác đều đi nghỉ ngơi, còn Thiết Diện vẫn như cũ bất động trước cửa phòng thẩm vấn.
Khi Trương Cảnh Lâm đến, thì cùng lúc Thiết Diện vừa bước vào trong phòng thẩm vấn xem xét tình hình của Kỷ Cần và Dạ Dã, thấy họ vẫn còn sống mới bước ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, Thiết Diện liền thấy Trương Cảnh Lâm đứng bên ngoài, hắn liền xụ mặt hỏi: “Con đến đây làm gì?”
Trương Cảnh Lâm nhìn xung quanh không có ai, liền nhỏ giọng nói: "Cữu cữu, con canh giúp cữu, cữu nghỉ ngơi một chốc đi."
Cậu ta tựa hồ không cảm thấy hiếu kỳ với người bên trong phòng, mà cả quá trình chỉ nhìn chăm chăm người cữu cữu ở trước mặt.
“Không cần,” Thiết Diện nhíu nhíu mày, “Đã nói con bao nhiêu lần, ở đây không được gọi ta là cữu cữu."
Trương Cảnh Lâm lập tức sửa miệng, "Dạ, tổ trưởng.”
Biết tình của Thiết Diện cũng nhu hoà lại một chút, "Con về phòng nghỉ trưa đi, ở đây không cần đến con."
Trương Cảnh Lâm há miệng, đang muốn hỏi gì đó, thì dưới uy nghiêm của Thiết Diện cũng phải ngậm lại miệng, ủ rũ mà xoay lưng trở về phòng nghỉ.
Thẳng đến khi thân ảnh Trương Cảnh Lâm biến mất khỏi tầm nhìn, ánh mắt Thiết Diện liền nhiễm chút phức tạp.
Trương Cảnh Lâm là con trai chị gái Thiết Diện, chính hắn là người nhìn cậu lớn lên, có thể nói người hiểu Trương Cảnh Lâm nhất trong nhà chính là Thiết Diện. Từ nhỏ Trương Cảnh Lâm đã bộc lộ được năng lực nhìn được cảm xúc của người khác, chỉ cần cảm xúc của người đó thay đổi, cậu liền cảm nhận được.
Cũng vì điểm này, mà nửa năm trước Trương Cảnh Lâm hoảng hốt nói cho Thiết Diện nghe chuyện cậu có thể "Đọc Tâm" một người, Thiết Diện nghe xong cũng không quá bất ngờ. Hắn thậm chí còn giúp đứa cháu thích nghi với năng lực này, thẳng đến khi Trương Cảnh Lâm có thể nhuần nhuyễn sử dụng năng lực mà không thấy áp lực khi nghe được nội tâm người khác.
Khi Bộ ngành đặc thù thành lập, Thiết Diện liền thông qua khảo hạch để trở thành Tổ trưởng phụ trách khu Đồng Châu, hắn cảm thấy năng lực Trương Cảnh Lâm thực đặc thù, chính là vô cùng phù hợp nên đề của cậu vào.
Ngoại trừ đề cử Trương Cảnh Lâm, Thiết Diện chưa bao giờ làm bất cứ thứ gì đặc biệt cho cậu ta, đều là Trương Cảnh Lâm dùng chính năng lực của mình để vượt qua bài kiểm tra, để vào Bộ ngành đặc thù.
Đối với đứa cháu trai này, Thiết Diện đương nhiên là yêu thương không ít, nhưng nếu có một ngày, Trương Cảnh Lâm làm ra chuyện trái với nguyên tắc và trái với pháp luật, hắn chính là người đầu tiên đứng ra đại nghĩa diệt thân.
Thiết Diện đang suy nghĩ thì xa xa truyền đến tiếng bước chân lạ lẫm. Hắn vội vàng ngẩng đầu, cơ bắp cả người căng chặt, nháy mắt liền tiến vào trạng thái đề phòng.
Nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt Thiết Diện chính là một cô gái diện mạo lãnh diễm, cô gái đối diện với ánh mắt sắc bén của Thiết Diện cũng không hoảng loạn, mà bước chân vẫn đều đều đi đến trước mặt hắn, sau đó rút thẻ công tác từ túi áo khoác đưa ra, không nhanh không chậm nói: “Mâu Hàng Âm, thành viên Bộ ngành đặc thù Vụ Châu, đến đây thẩm vấn Kỷ Cần.”
Thiết Diện cũng không vì Mâu Hàng Âm tự báo tên tuổi mà thả lỏng cảnh giác, duỗi tay tiếp nhận thẻ công tác của cô, cẩn thận kiểm tra lại xem có đúng hay không, sau đó mới trả lại.
“Thẩm vấn có thể, nhưng tôi muốn ở một bên giám sát.” Thiết Diện liền nói.
Mâu Hàng Âm: “Tùy anh.”
Thiết Diện lúc này mới nghiêng người, để Mâu Hàng Âm đi vào phòng thẩm vấn.
Thiết Diện cũng theo đó mà bước vào bên trong.
Dạ Dã cùng Kỷ Cần bị trói chặt trên ghế, cả người đều không thể động, những lúc cơn nghiện tái phát khiến bọn họ không thể yên tĩnh được, dù bị trói thì vẫn điên cuồng giãy giụa. Đến hiện tại, cho dù có “Thần Tiên Tán” treo trước mặt, bọn họ cũng chả còn hơi sức đâu để hút. Không chỉ thế, tinh khí trên người bọn họ như bị rút cạn, mặt mày vô thần gục xuống, sau khi cơn nghiện trôi qua, sắc đỏ trên người họ cũng nhanh chóng rút đi, cả người vàng như nến, quả thật so với người hấp hối còn khủng bố hơn nhiều.
Chỉ qua một đêm, mà nhìn Dạ thiếu cùng Kỷ thiếu như già hơn mấy chục tuổi, bộ dạng gần đất xa trời.
Mâu Hàng Âm lạnh mặt đi đến trước mặt, duỗi tay lấy ra khăn vải nhét trong miệng bọn họ. Khi cả hai nhận ra có người đến, liền bất ngờ ngẩng đầu muốn cắn Mâu Hàng Âm, thoạt nhìn không khác gì cương thi bật mồ.
Mâu Hàng Âm lưu loát mà tránh thoát, thừa dịp Dạ Dã cùng Kỷ Cần há mồm, liền ném vào miệng mỗi người viên thuốc màu trắng.
Thiết Diện thấy liền lập tức hỏi: “Cô cho bọn họ ăn cái gì?”
Mâu Hàng Âm: “Thuốc áp chế cơn nghiện tạm thời.”
Quả nhiên giây tiếp theo, Thiết Diện liền nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của Dạ Dã cùng Kỷ Cần trở nên bình thản, quạt thật viên thuốc màu trắng kia có tác dụng.
“Thuốc này thật suy có thể áp chế cơn nghiện của Thần Tiên Tán sao?” Thiết Diện vô cùng hưng phấn mà hỏi.
“Chỉ là tạm thời.”
Viên thuốc trắng đó được đích thân mẹ của Hạ Cô Hàn - Mâu Hạnh sau khi biết vụ án này liền nghiên cứu mà chế tạo ra. Mâu Hạnh là Linh Y, bà nghiên cứu ra viên thuốc tác dụng trực tiếp lên linh hồn, áp chế sự xao động của linh hồn nên có tác dụng để khắc chế cơn nghiện do “Thần Tiên Tán” gây ra.
Nhưng cũng chính như lời Mâu Hạnh nói, một khi đã dính vào “Thần Tiên Tán” thì không còn thuốc cứu chữa, dù là bà cũng chỉ có thể nghiên cứu được thuốc áp chế nó tạm thời.
Thiết Diện nghe liền hiểu, nên đứng lui qua một bên xem Mâu Hàng Âm thẩm vấn.
Chờ hắn lui lại mấy bước, mới phát hiện không biết khi nào, Hạ Cô Hàn đã đi vào phòng thẩm vấn, lúc này Hạ Cô Hàn đang ngồi ở ghế dựa bên góc, y không dựa vào lưng ghế mà nghiêng về bên trái, lấy cái tư thế quái dị mà ngồi, như vẫn là bộ dạng lười biếng.
"Ông chủ Hạ." Thiết Diện cung kính mà hô.
Hạ Cô Hàn cũng chỉ “Ưhm” một tiếng, ý bảo Thiết Diện cũng ngồi xuống.
Mâu Hàng Âm lúc này đã ngồi đối diện Dạ Dã cùng Kỷ Cần, cơn nghiện của cả hai đã tạm thời được áp xuống, nên thanh tỉnh không ít. Mâu Hàng Âm cũng nhờ Thiết Diện mở trói tay dính ghế cho cả hai, chỉ trói hai tay đơn giản phía trước.
Hai người có chút ngơ ngác, vẫn chưa hiểu ra đã phát sinh chuyện gì? Sao họ lại bị trói ở đây?
Mâu Hàng Âm đẩy đến trước mặt họ hai ly nước, "Uống miếng nước thấm giọng rồi nói."
Thanh âm của cô khá nhỏ và nhẹ, hoàn toàn không có tính công kích, nhưng lại đi thẳng đến thần kinh người khác.
Kỷ Cần chính là người tỉnh ra đầu tiên, gã nhanh chóng hiểu được đang xảy ra chuyện gì, ánh mắt đều là hoảng loạn, nhưng cũng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, vô cùng bình tĩnh mà vươn hai tay bị trói cầm lấy ly nước.
Gã cũng chỉ nghĩ đây là ly nước lọc bình thường ở đồn cảnh sát, sẽ không thể kiểm tra ra được thứ gã đang xài, sau đó chỉ có thể thả gã ra mà còn nghe gã mắng mà thôi.
Chuyện như vậy đã mấy lần nên Kỷ Cần có kinh nghiệm vô cùng.
Nhưng đây là lần đầu của Dạ Dã, nên khi tỉnh táo lại gã liền vội vàng vươn tay chộp lấy ly nước, nhưng không dám uống liền, mà nhìn chằm chằm Mâu Hàng Âm, rất sợ cô hạ độc trong nước.
Mâu Hàng Âm ngược lại vô cùng nhàn nhã, chỉ chỉ ly nước, "Khát nước đúng không?"
Bị đôi mắt thanh lãnh của Mâu Hàng Âm nhìn chằm chằm, Dạ Dã không nhịn được gật đầu, theo bản năng mở miệng: “Khát.”
Không nói lời nào còn có thể nhịn, nhưng vừa mở miệng, Dạ Dã liền cảm thấy cổ họng như có than lửa thiêu đốt bên trong, khiến miệng gã khô khốc không chịu nổi.
Tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm ly nước, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Mâu Hàng Âm lại nói: “Muốn uống nước sao?”
Dạ Dã: “Muốn.”
Mâu Hàng Âm: “Trả lời vấn đề của tôi trước, nước liền cho cậu uống.”
Ánh mắt Dạ Dã đắm chìm vào ly nước, thậm chí khoé miệng còn chảy ra bọt nước, gã không cầm lòng được mà hé miệng muốn uống hết cả ly.
Thanh âm thanh lãnh lại lần nữa vang lên bên tai gã, “Cậu hút Thần Tiên Tán từ khi nào?”
Dạ Dã trong lòng trồi lên một câu, trả lời câu hỏi của cô ấy, mình liền có thể uống nước.
Không có phản kháng, Dạ Dã cơ hồ là buột miệng thốt ra, “Một tháng trước.”
Vừa mới trả lời xong vấn đề này, Dạ Dã liền cảm giác được miệng mình như có dòng nước mát lạnh chảy vào, gã còn cảm thấy đây chính là thứ nước ngon nhất mà trước nay gã được uống.
Nhưng còn chưa đủ! Gã muốn uống nhiều hơn!
Vì thế thanh âm kia lại một lần vang lên, lần này hỏi chính là một cái vấn đề khác, “Tại sao lại nhiễm Thần Tiên Tán?”
“Là do Kỷ thiếu……" Gã một bên nhớ lại một bên nói: “Tôi cùng bạn đến hộp đêm của Kỷ thiếu, sau đó Kỷ thiếu mời chúng tôi hút thử Thần Tiên Tán, tôi hút một lần liền không quên được cảm giác tiêu dao thoải mái như thần tiên, tôi không khống chế được chính mình."
"Cậu cùng Kỷ thiếu có quy định chung nào không, tại sao còn đem người khác đến hộp đêm của Kỷ thiếu?"
Một bên Kỷ Cần nghe thấy vấn đề này, cảm thấy có điều không đúng, lập tức hướng về phía Dạ Dã hét lớn: “Dạ Dã, con mẹ mày……”
Nhưng rất nhanh Kỷ Cần liền phát hiện, gã có la cỡ nào cũng không phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Dạ Dã đem mọi chuyện nói ra.
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, biểu tình Dạ Dã bỗng nhiên trở nên dữ tợn, vô cùng khinh thường mà nói: “Kỷ Cần nó nghĩ nó là ai? Còn không phải dựa vào Nhậm gia? Nó chỉ là con chó của Nhậm gia, là con chó của Nhậm Tĩnh Kiệt. Nếu không phải nó có Thần Tiên Tán, thì ai rảnh mà nhìn đến nó? Cái gì mà Kỷ thiếu, thiếu con mẹ nó chứ thiếu. Ai không biết nó ỷ vào Thần Tiên Tán mà giựt tiền? Nếu không tìm khách, nó có dễ dàng gì bán cho tao?”
Mâu Hàng Âm bắt ngay lấy trọng điểm trong lời nói của Dạ Dã, nhanh chóng hỏi: “Chỉ khi mấy người tìm khách mới, gã mới bán Thần Tiên Tán cho mấy người sao?”
“Con chó đó nó đúng là làm vậy!” Dạ Dã lòng đầy căm phẫn.
Điều này đúng với những gì bọn họ đã điều tra được.
Mâu Hàng Âm: “Ngoại trừ Kỷ Cần, cậu còn gặp qua ai hay không?”
Vấn đề này làm Dạ Dã lâm vào trầm tư, gã giống như đang suy nghĩ gì đó, không lâu sau bộ dáng như kẻ say, chậm rì rì mà nói: “Kỷ Cần kia đúng là thằng chó dơ, nó cũng đâu có giới thiệu chúng tao với nhau, bất quá mấy ngày trước tao đến hộp đêm của nó, thấy cái bộ dáng khúm núm cung kính của nó đang tiễn một người khỏi phòng nghỉ....."
“Người kia trông như thế nào?”
“Trường……” Dạ Dã lại dừng lại, một hồi lâu mới nói nói: “Không thấy rõ, trên mặt màu sắc rực rỡ, lập tức đã không thấy tăm hơi.”
Mâu Hàng Âm lúc sau lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó xác định được Dạ Dã đã không còn tin nào đáng giá mới ngưng lại, sau đó lạnh lùng mà nhìn về phía Kỷ Cần.
Kỷ Cần chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, giống như quần áo đều bị lột sạch sẽ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lỏa thể mà ngồi trước mặt Mâu Hàng Âm. Cặp mắt của cô như có tia X, xuyên thủng nội tâm dơ bẩn của gã.
-----Còn tiếp-----