Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hiện tại đã là cuối tháng, khi nhận được điện thoại của Hạ Cô Hàn thì vừa lúc Hạ Cô Dần cũng thi xong môn cuối, đang ở ktx dọn dẹp hành lý, để ngày mai trở về Đàm Châu.
“Đi Đồng Châu?” Hạ Cô Dần đem điện thoại kẹp trên vai, ngữ khí rất là kinh ngạc, “Anh~, anh vậy mà biết em được nghỉ mời em đi Đồng Châu du lịch ư? Còn bao ăn bao ở bao xe nữa?"
Hạ Cô Dần không khỏi nhìn ra cửa sổ, trời sáng trong chim vẫn hót líu lo, vậy mà thằng anh họ vừa lười vừa kẹt xỉ của cậu, lại mời cậu đi du lịch miễn phí?
"Có cái án, cần mày trợ giúp, nên nhanh chóng tới đây." Giọng nói lười biếng của Hạ Cô Hàn truyền ra.
Hạ Cô Dần vừa nghe đến có án thì không nói nhảm nữa, vội vàng mà nói: "Được, em đến liền."
Hạ Cô Dần biết Hạ Cô Giang cùng Hạ Cô Hàn đều gia nhập Bộ ngành đặc thù, cậu cũng muốn vào trong ấy, nhưng nghĩ lại với cái trình độ thiên sư bậc của mình, thì có lẽ bị loại từ bãi giữ xe, nên tạm thời chưa định gia nhập.
Vậy mà hiện tại có một vụ án lại cần cậu hỗ trợ, cậu đâu thể nào từ chối, nên sau khi cúp điện thoại. Hạ Cô Dần liền mở app mà đặt một vé xe nhanh nhất đến Đồng Châu.
Bóng đêm cuồn cuộn mà đến, Hạ Cô Dần rốt cuộc cũng đặt chân đến Đồng Châu, vừa đi ra khỏi cổng đã thấy thằng anh họ lười biếng dựa vào người Cố Tấn Niên, còn há miệng như hà mã, ngáp đến không có hình tượng, quả thật Hạ Cô Dần không khỏi tsk tsk hai tiếng khinh bỉ.
Nhưng thấy Hạ Cô Hàn lại tự thân đến đón, Hạ Cô Dần quả thực thụ sủng nhược kinh, chạy nhanh qua, vô cùng bất ngờ mà nói: “Anh, vậy mà anh đến đón em thiệt nha!”
Đây vẫn là Hạ Cô Hàn lười trương thây nứt cốt của Hạ gia sao?
Hạ Cô Hàn nâng lên mí mắt nhìn thằng em họ vẫn bóng bẩy, ngáo ngáo ngày nào, liền ném chìa khoá đến, “Đi thôi.”
Ý tứ chính là muốn cho Hạ Cô Dần lái xe trở về.
“Cái kia……” Hạ Cô Dần thấy Hạ Cô Hàn hướng bãi đỗ xe đi, cậu liền chạy nhanh nói: "Anh~, em còn chưa có bằng lái.”
Bước chân Hạ Cô Hàn thoáng dừng lại, có chút hối hận tại sao mình lại tốt bụng, đến đây đón cái thằng này.
Hạ Cô Dần đề nghị nói: “Anh, hay để tẩu tử lái đi?”
Cố Tấn Niên ở một bên từ từ mà nói: “Muốn bằng lái âm phủ, hay u linh đua xe?”
Hạ Cô Dần: “……”
“Nếu không gọi người lái thay?” Hạ Cô Dần tiếp tục đề nghị, “Cũng đâu thể nào bắt một người đang buồn ngủ lái xe được?”
Mệt nhọc thì khẳng định là không, Hạ Cô Hàn chỉ là lười.
“Thôi để tao.” Hạ Cô Hàn lấy lại chìa khoá xe, gọi người lái thay còn phải trả tiền. Muốn lấy tiền của y, y liền tỉnh táo ngay.
Hạ Cô Dần: “……”
Kỳ thật người lái thay cậu có thể trả tiền, nhưng nhìn Hạ Cô Hàn đã ngồi vào ghế lái, Hạ Cô Dần liền im lặng, ngoan ngoãn vòng qua ghế sau, nhường lại ghế phụ lái cho Cố Tấn Niên.
Vì phòng ngừa Hạ Cô Hàn biểu diễn tiết mục vừa lái vừa ngủ, Hạ Cô Dần vừa lên xe liền tìm cái đề tài cùng Hạ Cô Hàn nói
“Anh, lần này gọi em đến đây chi vậy?" Hạ Cô Dần nhô đầu từ ghế sau lên mà hỏi, bộ dáng vô cùng hào hứng gấp gáp.
Hạ Cô Hàn xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thằng em họ một cái, rồi lại chuyển tầm mắt trở lại con đường, mà hỏi ngược lại: "Mày biết gì về Thuật đọc tâm?"
“Thuật đọc tâm?” Hạ Cô Dần không chút do dự nói: “Trên đời này còn có thuật đọc tâm sao?”
Hạ Cô Hàn: “Không phải mày cũng có ư?”
“Ý anh nói đến, là việc em cảm nhận được cảm xúc của người khác ư?” Hạ Cô Dần có chút hiểu nguyên nhân vì sao Hạ Cô Hàn lại tìm mình, cậu nhanh chóng trở lại vị trí ngồi, biểu tình nghiêm túc mà nói: “Ở đâu ra em cũng có? Em chỉ là thông qua cảm giác để nhận ra cảm xúc của người khác rồi phán đoán tâm lý của họ mà thôi, cái đó chỉ được tính là phương pháp nhỏ trong trị liệu. Hơn nữa, đâu phải ai em cũng có thể cảm nhận được cảm xúc. Giống như anh vậy, em chỉ thấy một đoàn sương trắng hư vô, cái gì cũng không có. Mà cảm nhận được sự thì đã sao? Người thì sẽ nói dối, cảm xúc cũng có vậy...."
Nói tới đây, Hạ Cô Dần thoáng dừng một chút, còn nói thêm: “Có vài người trời sinh là diễn viên, họ có thể che giấu cảm xúc của bản thân đến hoàn mỹ, cái mà anh cảm nhận được chính là thứ mà họ muốn cho anh biết, anh nghĩ rằng chính mình đã nhìn thấu cảm xúc của họ, nhưng thật ra anh đã bị họ lừa gạt."
Nguyên nhân chính là vì quá rõ điều này, nên Hạ Cô Dần mới không đem cái năng lực của mình trở thành một việc ghê gớm, cậu cũng không tùy ý mà đi nhìn trộm cảm xúc của người khác.
Hôm nay Hạ Cô Hàn hỏi, cậu mới nghiêm túc mà trả lời.
Hạ Cô Dần trầm ngâm trong chốc lát, tiếp tục nói: “Em cũng không biết trên đời này rốt cuộc có cái gọi là Thuật đọc tâm hay không, nhưng ai mà biết được chứ. Đọc tâm đọc tâm, đọc suy nghĩ người khác, mà đâu biết được cái suy nghĩ đó chính là sự thật hay không?"
"Ý mày nói, cái Thuật đọc tâm đó không phải đọc kí ức, mà là đọc cái suy nghĩ hiện tại sao?" Hạ Cô Hàn hỏi.
“Đại khái là vậy,” Hạ Cô Dần không phải thực chắc chắn, nhưng cũng có bảy tám phần nắm chắc, “Anh, từ cổ chí kim, từ nội sang ngoại, bao nhiêu nhà khoa học, nhà bác học, có ai nghiên cứu được máy nhận ra cảm xúc người khác, dựa vào cái gì một cái Thuật đọc tâm liền có thể đọc ra ký ức người khác?”
Nguyên nhân chính là vì Hạ Cô Dần có thể cảm giác được cảm xúc, cho nên so với người khác hiểu ra nhất, muốn thấy được ký ức một người là chuyện vô cùng khó khăn.
Cảm xúc là từ người sinh ra, sau đó sẽ vì hoàn cảnh xung quanh mà thay đổi, cái mà Hạ Cô Dần gọi là cảm nhận được cảm xúc, chính là cậu bắt được sự dao động đó. Cậu không thể xâm nhập vào trí não người khác để nhìn trộm ý tưởng, mà chỉ có thể dựa vào sự dao động trong cảm xúc để đưa ra phán đoán.
Não người đều có một màng bảo hộ, Hạ Cô Dần không thể xuyên qua tầng bảo hộ tự nhiên này, nên không thể nào xem được ý nghĩ của người khác.
Cái Hạ Cô Dần muốn nói chính là trên đời này không có cái gọi là Thuật đọc tâm, nhưng cậu lại không có gì chứng minh được rằng nó không tồn tại, nhưng cậu cũng không dám chắc chắn nó có tồn tại trên đời.
Hạ Cô Hàn đại khái hiểu được ý tứ của Hạ Cô Dần.
Nếu dựa theo lời Hạ Cô Dần nói, Trương Cảnh Lâm đọc tâm chính là đọc ra suy nghĩ lúc đó của Từ Lưu, như vậy rất có khả năng Từ Lưu nói xạo để tìm đường thoát cho chính mình, vừa lúc bị Trương Cảnh Lâm đọc ra tới. Cho nên cậu ta mới cung cấp khẩu cung khác xa với Kỷ Cần, hơn nữa cũng không có điều đặc biệt.
Nếu theo cách nói này, thì hiềm nghi của Trương Cảnh Lâm liền giảm bớt, vì người nói dối không phải cậu ta mà chính là Từ Lưu.
Đương nhiên, cũng có một loại khả năng khác.
Cái Thuật đọc tâm mà Trương Cảnh Lâm nói kỳ thật giống với năng lực của Hạ Cô Dần, ngày đó thẩm vấn Từ Lưu chính là cậu ta làm bộ làm tịch , sau đó tự bịa ra một câu chuyện khác, ý định che giấu sự tồn tại của Kỷ Cần.
Bất quá, bây giờ cũng không có bằng chúng để chứng minh Trương Cảnh Lâm không nói xạo, nên cậu ta vẫn là người hiềm nghi như cũ.
Trong lúc Hạ Cô Hàn suy nghĩ, Cố Tấn Niên đột nhiên hỏi Hạ Cô Dần một vấn đề, “Cậu có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác sao? Giống như khiến người khác vui vẻ, hoặc nổi điên hoặc...."
“Tự sát.”
Hai chữ này, Cố Tấn Niên dùng ngữ khí nặng nề để nói, thanh âm vừa thấp lại vừa trầm.
Quả thật một câu khiến Hạ Cô Hàn bừng tỉnh đại ngộ. Nếu thật như những gì Cố Tấn Niên nói, vậy cái chết của Từ Lưu có thể giải thích theo một cách khác —— cảm xúc của gã đã bị Trương Cảnh Lâm ảnh hưởng.
Hoặc là nói, lúc ấy bọn họ cho rằng Trương Cảnh Lâm đang đọc tâm Từ Lưu, nhưng kỳ thật cậu ta đang làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Từ Lưu. Chờ đến ngày hôm sau, loại này cảm xúc đó đạt tới hạn mức, Từ Lưu liền bị nó khống chế, sau đó tự đâm đầu vào tường mà chết.
Nói ngắn gọn, Từ Lưu tử vong là cậu ta gϊếŧ, chứ không phải tự sát.
Hạ Cô Dần không biết đã xảy ra cái gì, nhưng theo những gì Cố Tấn Niên nói rồi tự thân kết hợp lại tình huống, mà suy đoán một phen, cuối cùng liền cho ra một cái đáp án: “Có thể. Bất quá người này phải học qua lớp tâm lý chuyên nghiệp, biết cách nào để dẫn dắt cảm xúc và ảnh hưởng đến nó."
Năng lực của cậu chính là nắm giữ được sự dao động trong cảm xúc, nên cũng có thể khiến cảm xúc đó thay đổi, thậm chí còn thể lặng yên không tiếng động mà thôi miên người khác. Lúc đã thôi miên được, làm người đó muốn sống thì sống, còn muốn chết liền chết, hơn nữa không ai có thể tra ra.
Đương nhiên, Hạ Cô Dần có thể làm được vì cậu học ngành tâm lý chuyên nghiệp, mà còn có năng lực đặc thù. Chỉ là cậu không có máu sát nhân, cũng không muốn dùng mạng người để mua vui.
Hạ Cô Hàn nhíu nhíu mày, ngành tâm lý chuyên nghiệp? Trương Cảnh Lâm học ngành gì?
Cố Tấn Niên như biết Hạ Cô Hàn muốn hỏi gì, liền lấy điện thoại ra lướt một lúc, sau đó nói: “Trương Cảnh Lâm, năm nay vừa thi đậu đại học công nghệ Đồng Châu, học chuyên ngành máy tính, hơn nữa chưa từng tiếp xúc với bộ môn tâm lý.”
Hạ Cô Hàn hỏi: “Sao anh biết?”
Cố Tấn Niên đưa điện thoại trong tay ra trước mặt Hạ Cô Hàn, trên màn hình chính là trang chủ của Bộ ngành đặc thù, hắn còn dùng quyền truy cập của Hạ Cô Hàn để xem tin tức của Trương Cảnh Lâm.
Chuyên ngành máy tính, chưa trải qua lớp tâm lý....
Chẳng lẽ Trương Cảnh Lâm thật sự vô tội?
Hạ Cô Dần ngồi ở phía sau thấy Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn không cần giao lưu liền biết suy nghĩ lẫn nhau, mà cảm thấy cổ họng nghẹn một đống cơm chó. Cả người liền dịch dịch vào góc, tự đem chính mình thu nhỏ lại, không để biến thành cái bóng đèn giữa hai vợ chồng thằng anh họ.
Một đường xe chạy thẳng về khách sạn hơn phút
Lúc đầu chị em Chu gia đặt cho Hạ Cô Hàn chính là phòng tổng thống , hiện tại Hạ Cô Dần đến cũng không cần đặt phòng, mà trực tiếp ở chung phòng với thằng anh họ.
Trước khi ngủ, Hạ Cô Hàn bỗng nhớ ra gì đó, liền gọi Hạ Cô Dần qua, hỏi: “Nếu có một người cũng mang năng lực tương tự đứng trước mặt mày, mày có cảm nhận ra không?"
Hạ Cô Dần không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Có thể.”
Hạ Cô Hàn nhướng mày xem hắn, “Mày gặp rồi sao?”
Nhìn dáng vẻ của Hạ Cô Dần, giống như đã từng gặp qua người có năng lực giống mình rồi.
"Là một đàn em chung trường, còn chung ngành," Hạ Cô Dần nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, em đã cảm nhận được cậu ta cũng giống như em.”
“Tao biết rồi .” Hạ Cô Hàn gật gật đầu, sau đó phẩy tay đuổi thằng em về phòng.
Vì thế ngày hôm sau, Hạ Cô Dần liền lấy thân phận thành viên của Bộ ngành đặc thù Vụ Châu, ngơ ngác bước vào Bộ ngành Đồng Châu.
Chưa ai nói gì, cậu cũng chưa hiểu mô tê, cả khuôn mặt đều là ngơ ngác, hoang mang, không hiểu mình vào đây làm gì?
Đang tự hỏi bản thân, thì trước mặt Hạ Cô Dần xuất hiện hình bóng quen thuộc từ cửa bước đến, Hạ Cô Dần không khỏi sửng sốt, cho rằng chính mình gặp được người quen. Bất quá khi nhìn rõ khuôn mặt người kia, cậu phát hiện mình nhận nhầm người.
Đúng vậy, vị đàn em kia đang ở Hàng Châu xa xôi, sao có thể xuất hiện ở Bộ ngành đặc thù Đồng Châu được.
-----Còn tiếp-----