Hạ Cát đang nằm trên giường nghịch điện thoại thì bị thanh âm bất ngờ của hệ thống vang lên làm giật nảy mình.
Hôm nay cậu bị một đám học sinh vây công, phải trả lời tất thảy những câu hỏi ngớ ngẩn của tụi nhóc, lại phải hắng giọng giới thiệu thú cưng trong tiệm cho bọn nhỏ, mệt đến không thở được, đến lúc này mới tỉnh được chút chút, ai ngờ rùa nhỏ ấy vậy mà được nhận nuôi rồi.
[Hệ thống đã phát phần thưởng, tiến độ nhiệm vụ sơ cấp là 3/10, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.]
"A! Phải rồi!" Hạ Cát bật dậy, chạy đến kiểm tra lồ ng ấp nằm trong căn phòng sát vách. Có hai cái lồ ng ấp, mỗi bên đặt một quả trứng, quả bên trái trắng như tuyết, là phần thưởng sau khi mèo tam thể được nhận nuôi. Đã qua nhiều ngày như thế, cũng đến lúc phá vỏ rồi.
Hạ Cát chuẩn bị khăn mặt, bình sữa,.... Đợi đến nửa ngày rồi mà quả trứng chẳng chút động tĩnh, cậu buồn bực: "Chưa tới lúc sao?"
Cậu lại cất đồ vật đã chuẩn bị vào trong tủ, nghĩ sáng mai lại đến nhìn xem sao. Trước khi tắt đèn, cậu còn cẩn thận ngắm nghía quả trứng mình vừa được thưởng. Hoa văn, màu sắc của quả trứng này hoàn toàn khác với quả trứng kia. Nó có màu xanh biển nhạt, bên ngoài vỏ trứng còn có họa tiết uốn lượn như sóng biển.
Hạ Cát lần nữa nằm lên giường, kiểm tra số giá trị mơ ước hiện tại của bản thân. Cậu nhớ mình đã mua mười lọ thuốc tăng trưởng, số dư còn lại trong hệ thống là 320, sau đó lại nhận về được 6000 từ rùa nhỏ, tính toán kỹ càng thì hình như cậu còn thừa hẳn 1000 giá trị ước mơ. Hạ Cát trái lo phải nghĩ, cảm thấy hẳn con số 1000 này đến từ những vị khách nhí đến tiệm chiều nay.
Hạ Cát tinh mắt phát hiện ra, các thú cưng bình thường trong tiệm không mấy hoạt bát, lúc giao tiếp với các bạn nhỏ, bất ngờ lại linh động hơn nhiều. Điều này chứng tỏ rằng thú cưng cũng rất sợ cô đơn, luôn hy vọng được giao tiếp với bên ngoài.
Điểm này càng khẳng định suy tính mở tiệm cà phê thú cưng của cậu là đúng, muốn nhận được càng nhiều giá trị mơ ước, nhất định phải thường xuyên cho thú cưng giao lưu với nhiều người.
[Đinh!!! Giá trị mơ ước của ký chủ hiện nay đã đạt đến con số 13200, nhiệm vụ nâng cấp cửa hảng đã được mở khóa.]
"Ôi! Thế mà lại còn có cả nhiệm vụ ẩn cơ à?"
Hạ Cát cực kỳ vui mừng, cảm giác như bản thân vừa tìm được 'trứng màu' vậy. Trong giao diện của hệ thống, cậu thấy xuất hiện một cột 'nhiệm vụ thăng cấp cửa hàng'. Lúc cậu ấn mở nó ra thì thấy trong đó có bốn thanh menu nhỏ, một thanh đã sáng, ba thanh còn lại vẫn là một màu xám xịt, hẳn vẫn chưa được mở khóa. Hạ Cát ấn mở thanh duy nhất kia, phát hiện trên đó có dòng chữ:
[Mở rộng kinh doanh: Khu vui chơi và giao lưu dành cho thú cưng
Yêu cầu: Giá trị ước mơ tích lũy vượt quá 10.000, khu vực hoạt động của cửa hàng đạt đến 200m2.
Ban thưởng: Nâng cấp và trang trí miễn phí cửa hàng trong vòng 48 giờ.]
Hạ Cát nhìn thấy nhiệm vụ ban thưởng, hai mắt sáng như đèn pha. Trang trí miễn phí trong 48 giờ, đúng là vừa nhanh vừa tiết kiệm! Có hai nhiệm vụ phải hoàn thành, trong đó có một nhiệm vụ đã ok, chỉ còn lại vấn đề mở rộng cửa hàng. Hiện tại cửa hàng thú cưng có diện tích khoảng hơn 100m2, nếu như có thể mua lại căn nhà sát vách, vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Hạ Cát ấn mở từng cột màu xám trong giao diện, muốn nhìn xem sắp tới còn có nhiệm vụ mở rộng nào nữa không. Ba cột còn lại đều là những nhiệm vụ hoàn toàn khác biệt, yêu cầu cũng không giống nhau, trong đó có một hạng mục mà Hạ Cát đặc biệt quan tâm, đó là phòng khám thú y.
Có phòng khám cho thú cưng rồi, Long Úy có thể bộc lộ tài năng! Hạ Cát hứng trí mở yêu cầu ra, không ngờ lại bị tạt cho một chậu nước lạnh cóng. Giá trị mơ ước tích lũy vượt quá 40.000, diện tích cửa hàng phải đạt 400m2 mới được.... Hạ Cát tuy rằng có lòng đấy, nhưng mà đành phải bất lực thôi.
Để có thể nhanh chóng hoàn thành yêu cầu mở rộng cửa hàng, hôm sau Hạ Cát thông qua môi giới liên hệ được với chủ nhà sát vách, lại nghe được thông tin chủ nhà này đã xuất ngoại hai năm trước. Lúc ấy bởi vì tham rẻ mà mua đứt mặt tiền này, lại không ngờ rằng chỗ khỉ ho cò gáy này căn bản chẳng buôn bán được gì, vậy là cứ 'treo' nhà ở đấy, chẳng buồn quản nữa.
Hạ Cát gọi điện thoại xuyên lục địa bàn bạc một hồi mới xong việc chuyển nhượng. Đối phương hình như sợ Hạ Cát đổi ý, thậm chí còn tự hạ giá xuống, cuối cùng còn rẻ hơn so với dự tính của cậu ít nhiều. Hạ Cát thầm nghĩ bán nhiều đồ lưu niệm hơn là có thể trả được nợ rồi.
20.000 lá bùa may mắn đã xuất xưởng, Tạ Ngôn gọi điện hỏi Hạ Cát địa chỉ giao hàng, thuận tiện nói chuyện phiếm vài câu.
"Hạ Tiểu Cát, đừng trách tớ lắm chuyện, lần này kiếm được đầy bồn đầy bát, cẩn thận không lại bị người khác 'làm thịt'. Đúng vậy, tớ đang nói đến cái người ở trong cửa hàng cậu kia kìa."
Nhưng mà Hạ Tiểu Cát nửa chữ cũng chẳng nghe lọt, chỉ coi như Tạ Ngôn đang ghen ăn tức ở, cười ha hả nói: "Tớ nói cho cậu hay, tớ đã mua căn nhà mà anh ấy đang thuê. Lầu một làm thành nơi buôn bán, lầu hai vẫn để lại cho anh ấy ở."
Tạ Ngôn suýt chút nữa bị cậu chọc cho phụt máu, vội la lên: "Quả nhiên cậu là cái đồ thấy sắc quên bạn! Người ta cùng lắm chỉ là.... Chỉ là hút sưng 'xi xi' của cậu thôi, thế mà cậu mua luôn nhà cho người ta?! Cậu có bị đần không vậy?"
Hạ Cát mờ mịt hỏi lại: "Cậu đang lảm nhảm cái gì thế?"
Tạ Ngôn nghiến răng ken két: "Còn giả ngu nữa à? Hôm đó cậu gửi ảnh cho tớ xem, còn bảo tớ tìm giúp cậu thuốc tiêu sưng! Cái chỗ kia tự cậu m út được à? Không phải hắn thì là ai?"
"!" Ý thức được Tạ Ngôn hiểu lầm, mặt Hạ Cát đỏ bừng. Nhưng nếu nói là bị thú cưng m út sưng, cậu lại thấy mất mặt, chỉ có thể cầm di động lắp bắp giải thích: "Không, không phải như cậu nghĩ đâu!"
Tạ Ngôn nói siêu nhanh, căn bản chẳng buồn nghe Hạ Cát giải thích: "Thế là vì sao? Cậu đừng tưởng rằng hắn coi cậu là chân ái nhá! Bé cưng à, tỉnh lại đi, trông hắn đẹp trai như vậy cơ mà!"
Hạ Cát: "...."
Phải công nhận rằng Long Úy rất đẹp trai, nhưng mình cũng đâu có xấu! Hạ Cát nghĩ, chi bằng thay luôn cái tên nhà thiết kế này đi. Đồ đáng ghét....
Cuối cùng lô hàng đã về đến cửa hàng, Hạ Cát chụp ảnh đăng lên Taobao, bán đắt như tôm tươi, đặc biệt là loại bùa tình ái.
Nhưng việc giao hàng cũng là một vấn đề lớn đối với Hạ Cát. Bùa trông thì nhỏ nhưng 20.000 cái cũng đã lấp đầy 2 thùng lớn. Sáng nay lúc công ty chuyển phát nhanh giao hàng đến, suýt chút nữa thì kẹt cứng cửa luôn. Sau đó không còn cách nào khác mới đành phải nhờ người ta khuân đến cửa sau giúp.
Bây giờ cửa sau của tiệm thú cưng đang mở toang, Hạ Cát ngồi phía trên đóng hộp, thẫn thở gói ghém đồ theo đơn đặt hàng trên Taobao. Long Úy ngỏ lời muốn giúp nhưng bị cậu từ chối, mấy quà lưu niệm này không được tính là chuyện trong cửa hàng thú cưng, cùng lắm chỉ xem như nghề phụ. Một tháng tiền lương của Long Úy có 3000, cậu không muốn 'vắt' người ta quá. Hạ Cát khổ sở nghĩ ngợi, chờ sau này có tiền rồi, việc đầu tiên nhất định phải làm là tăng lương cho Long Úy, sau đó thuê thêm mấy người nữa.
Hạ Cát loay hoay bận rộn ở tầng một, A Phượng trên tầng hai lại ngồi 'vểnh râu', đung đưa chân livestream. Giờ đối với A Phượng, livestream là việc quen tay hay làm, đồng thời nó cũng ý thức được rằng bản thân đang cực kỳ hot, được mọi người tâng bốc cho lên chín tầng mây. Trước đây nó còn có thể nhảy nhảy nhót nhót bán manh, hiện tại đến đứng lên cũng lười, nhiệm vụ 'dễ thương' giao tất cho Bé Chuột, còn bản thân chỉ 'há miệng' nói chuyện phiếm với người ta.
"A Phượng à, sao con lại ngồi xa thế? Đứng lên hoạt động đi con! Mẹ tặng con xe nha!"
Đại gia A Phượng vẫn cứ bất động như núi, chỉ huy Bé Chuột vẫn đang ôm bình sữa uống, nói: "Mi, lại gần ống kính mà bán manh đi!"
Bé Chuột nghe vậy rút bình sữa trong miệng ra cái 'bép", ngu ngốc nhìn A Phượng: "Shu Shu?"
"Ôi trời." A Phượng rung hai cái chân mảnh khảnh của mình, không nhịn được nói: "Không phải tau dạy mi rồi à? Không phải quên đấy chứ?"
Bé Chuột suy nghĩ trong chốc lát, đặt bình sữa xuống, lập tức chạy lại gần ống kính, hai cái tay nhỏ vẫn ôm chặt chiếc đuôi dài của mình, nằm úp bụng xuống bàn, lăn mình thành một quả bóng.
"A A A A! Dễ thương chết mất!"
"Phạm quy! A Phượng, con hư vừa thôi! Ai cho con dạy Shu Shu chiêu này thế?"
"Thanh máu cạn rồi! Thanh máu cạn rồi! Mau mau 'đút sữa' đi!"
Trên màn hình, cánh hoa, kim cương, xe thể thao tung ra như mưa mùa hạ, phòng ngắm biển cứ một chiếc lại một chiếc xuất hiện. A Phượng khinh thường 'hừ' một tiếng, nhỏ giọng: "Tạm chấp nhận, nhưng vẫn còn kém lắm."
"A Phượng hư (bành trướng)! Suốt ngày con chỉ biết bắt nạt em trai Chuột thôi."
A Phượng vội vàng cúi đầu nhìn lớp lông mềm như nhung của mình, mờ mịt nói: "Không có căng mà." Lại chỉ vào Bé Chuột nói: "Nó không phải em trai (đệ đệ), mà là đàn em (tiểu đệ)."
"2333, A Phượng còn nói như vậy nữa, cẩn thận anh chủ nghe thấy lại bị kí đầu đấy nhé."
"Đúng đấy, tui vẫn mong anh chủ sẽ xuất hiện, anh chủ cả ngày trông hai đứa này có mệt không? Mau mau lộ mặt đi nào!"
"Xin chào, tôi là đạo diễn của xã đoàn Âm Thanh Ánh Sáng, không biết anh có hứng thú phát triển phương diện lồ ng tiếng, phối âm không? Chúng ta add Wechat nói chuyện riêng được không?"
....
A Phượng không biết người xem đang nói cái quỷ gì, không vui: "Có tui ở đây rồi mà mấy người còn không biết đủ à! Ba tui rất bận, còn lâu mới cho các người nhìn mặt nhé."
Fan hâm mộ đã sớm quen với một A Phượng vừa ngạo kiều, kiêu căng lại cực kỳ thích ghen tị, nhưng mà lại cứ thích chọc nó chơi.
"A Phượng, giữa ba con và chúng ta, con thích ai nhất?"
"Mau nói thích chị nhất, em thích gì chị đều cho em nhó~~"
A Phượng còn khuya mới bị tiền tài che mờ đôi mắt, cái đầu nhỏ ngẩng cao, kiêu ngạo tuyên bố: "Hừ, tất nhiên là thích ba nhất rồi, tất cả các người không bao giờ có thể sánh bằng ba tui."
Phòng phát sóng lập tức bùng nổ, nhưng sự chú ý của A Phượng đã bị chuyển hướng. Nhắc đến ba, bụng của nó lại bắt đầu kêu vang. Gần đây Hạ Cát rất hay cho nó uống thuốc tăng trưởng, nó đã sớm quen. Hôm nay mãi mà vẫn không thấy ba cho ăn, nó cảm thấy đói khủng khiếp.
A Phượng nhảy lên bàn phím, tắt live, sau đó tính đi tìm Hạ Cát.
Nó từ trong phòng đi ra, đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống thấy Hạ Cát bận túi bụi đóng gói hàng bèn nghĩ tự mình đi lấy thuốc tăng trưởng, dù sao nó cũng biết ba cất ở đâu.
A Phượng lại quay người đi vào phòng ngủ, kéo theo Bé Chuột vẫn đang ôm bình sữa đi cùng. Cửa phòng sách không đóng kỹ, hai oắt con này cứ thế lẻn vào.
A Phượng vẫn nhớ rất rõ Hạ Cát để thuốc tăng trưởng trong một cái hộp dài, và đặt nó ở trên kệ. Nó ngẩng đầu nhìn lướt qua thôi đã thấy được mục tiêu. Nhưng hộp ba để cao quá, tay chân của A Phượng và Bé Chuột đều vừa ngắn vừa nhỏ, căn bản không bò lên nổi.
Nhưng nếu như dễ bỏ cuộc như vậy thì đã không phải là A Phượng đại nhân. A Phượng nheo mắt, quyết định sử dụng tuyệt kỹ của bản thân. Nó hít một hơi thật sâu, cơ thể đột nhiên vừa căng vừa tròn như khinh khí cầu, hai cái chân mảnh cứ run rẩy, đứng cũng không còn vững.
A Phượng lảo đảo hai cái, ngẩng đầu nhìn hộp, lại nhìn mặt đất để tính toán khoảng cách. Nó chạy lấy đà hai bước, hai cái chân mảnh co lại, bụng tròn chạm đất, sau đó tựa như một quả pháo phốc lên cao. Ở giữa không trung phịch cánh mấy lần, tính chuẩn rơi thẳng vào chiếc hộp trên kệ.
A Phượng bày ra dáng vẻ đẹp trai, đây quả là một thành công vĩ đại!
Tác giả có lời muốn nói:
Tên lửa nhãn hiệu A Phượng chuẩn bị phóng, bắn!!!!