"A Phượng! Bên kia!"
"Ha! Nhìn con đây!"
A Phượng nhanh chóng biến thành người, tóm lấy mèo nhỏ đang chạy lại gần Hạ Cát. Kết quả tay vừa nắm được, 'bùm' một tiếng, mèo nhỏ biến mất không thấy tăm hơi. A Phượng tức giận đến mức giẫm chân bình bịch, quát to: "Không phải con này!"
"Hở?" Hạ Cát luống cuống tay chân chạy quanh phòng bắt một con khác, trong lòng không ngừng kêu khổ, rốt cuộc đứa nào mới là bản thể thế?
Thân mèo của Ninja Mèo cực kỳ nhanh nhẹn, hất Hạ Cát ra bèn lao thẳng đền ống thuốc tăng trưởng, có thể nói là vừa dữ dằn vừa cute. Hạ Cát làm một cú bay nhào vào thẳng mèo con, lại 'bùm' một tiếng biến mất. Hạ Cát tranh thủ thời gian quay đầu đuổi theo con cuối cùng, còn vừa dồn vừa hét: "A Phượng, lồ ng!"
A Phượng đã sớm đứng ở đối diện, mở cửa lồ ng hứng trọn Ninja Mèo.
"Cuối cùng cũng bắt được rồi." Ninja Mèo xông thẳng vào lồ ng, A Phượng nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lồ ng lạo. Ninja Mèo đi đi lại lại trong lồ ng hai vòng, bịch một tiếng ngồi xuống, bắt đầu li3m móng mình, ngoan ngoãn trở lại.
Hạ Cát nằm rạp trên đất thở hổn hển, rốt cuộc cũng khống chế được ông giời con này.
Ninja Mèo quá nghịch ngợm, hơi chút thôi lại dùng thuật phân thân, nếu như cứ bỏ mặc không quan tâm đ ến nó, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra. Hạ Cát đành nhịn đau nhốt nó lại. Ninja Mèo không phản kháng, ngồi yên trong lồ ng, im lặng dịu ngoan li3m lông của mình, lại biến trở về bộ dáng tiểu thiên sứ đáng yêu.
"Ba, con giúp ba trông nó!" A Phượng vỗ vỗ ngực, hưng phấn nói.
Hạ Cát dọn dẹp căn phòng lộn xộn một chút, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Con phải trông em cho tốt, dù sao em vẫn còn là em bé, đừng bắt nạt em." Ngẫm lại giá trị vũ lực của Ninja Mèo, đoán chừng đến A Phượng cũng không thể bắt nạt được nó.
Hạ Cát đi xuống lầu, Long Úy đang kiểm tra cơ thể của các thú cưng, Bé Chuột đang ở bên cạnh hỗ trợ. Hạ Cát đi qua nhìn, Long Úy hỏi hắn: "Vừa rồi tôi nghe thấy trên lầu có tiếng động rất lớn, không sao chứ?"
"'Không sao, không sao." Hạ Cát ngượng ngùng cười cười.
Hạ Cát nghĩ phải nhanh chóng nhận lấy phần thưởng của hệ thống mới được, sớm ngày mở tiệm cà phê kiếm thêm thu nhập đồng thời thu lấy giá trị mơ ước, trong nhà vẫn còn đang có một đám nhóc đòi ăn đấy. Nhưng thời hạn trang trí mất đến hai ngày, Long Úy không thể ở lại cửa hàng, cũng không thể ở sát vách được. Cậu phải nghĩ cách để Long Úy đi ra ngoài hai ngày mới được.
Hạ Cát nghĩ, không bằng đi du lịch đi, dù sao cũng nhiều năm rồi cậu chưa được đi chơi. Thứ nhất là bởi vì công việc quá bận rộn, thứ hai cũng là do đi du lịch một mình cũng chẳng có gì vui. Nhưng bây giờ thì khác, có thể rủ Long Úy đi chơi cùng! Hạ Cát vui vẻ quyết định trong lòng!
Muốn hỏi về địa điểm ăn chơi tất nhiên phải trưng cầu ý kiến của chàng trai thời thượng thế hệ mới Tạ Ngôn.
"Làm gì?" Giọng điệu Tạ Ngôn không tốt lắm, bởi vì một số hành vi không biết xấu hổ của bạn học Hạ Tiểu Cát khiến cậu ta khó chịu trong lòng. Đồng chí Tạ Ngôn, người theo chủ nghĩa độc thân, sau khi về nhà đã lặng lẽ treo bùa chiêu hoa đào lên điện thoại của mình.
"Hai ngày này tiệm của tớ muốn tân trang lại, tớ dự định đi chơi. Tớ muốn cậu giới thiệu cho tớ chứ sao." Hạ Cát vui vẻ nói.
Tạ Ngôn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thời gian ngắn quá, chơi không đã. Tớ vừa nhận được thư mời đến một buổi triển lãm nghệ thuật tại một biệt thự ở ngoại ô. Tối nay tớ đi, ở đó hai ngày cuối tuần, cậu có thể đi cùng tớ."
Hạ Cát cảm thấy rất được, cậu không quá khắt khe về vấn đề này, chỉ cần nhiều người, náo nhiệt là ok. Hạ Cát hỏi: "Được đấy, tớ có thể mang theo mấy người được không?"
"Cậu định đưa thêm những ai đi cùng?" Tạ Ngôn cảnh giác hỏi lại.
"Long Úy cùng hai em họ thôi. Trong tiệm đang tân trang, họ cũng đâu ở lại được." Hạ Cát biết mình mang theo nhiều người, bèn đề nghị: "Lần này chi phí tớ bỏ ra toàn bộ, bao gồm cả tiền xăng cho cậu."
"Phí ăn ở đều do ban tổ chức đài thọ, không cần cậu phải bỏ tiền. Mang theo hai em họ của cậu thì được, còn cái tên vịt hoang kia thì không!" Giới thời trang là giới nhìn mặt, Tạ Ngôn rất thích hai em họ của Hạ Cát, dù sao nhìn cũng đẹp mắt thế cơ mà. Tuy nói giá trị nhan sắc của Long Úy cũng đỉnh cao đấy, nhưng Tạ Ngôn thực sự không muốn ăn cơm chó nữa.
Hạ Cát chớp mắt mấy cái, bắt đầu nói tốt thay cho Long Úy: "Tạ Ngôn, cậu không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Mình anh ấy từ nông thôn tới thành phố lớn cũng đâu có dễ dàng, ở đây anh ấy không người thân, không bạn bè, chỉ có thể dựa vào tớ. Chỉ cần cậu tiếp xúc thêm với anh ấy, cậu sẽ thấy anh ấy là người cực kỳ tốt."
Tạ Ngôn trợn trắng mắt, vô tình nhả ra hai chữ: "Ha ha."
Hạ Cát đảo mắt, đột nhiên nói nhỏ hơn: "Nếu như cậu không muốn thì thôi, tớ với anh ấy ở khách sạn hai ngày cũng được. Nhưng mà, hợp tác của chúng ta chấm dứt từ đây, cậu đừng mong nhìn thấy A Phượng nhà tớ."
Thế mà lại lôi A Phượng ra uy hiếp bạn thân, đây là cái tình anh em cây khế gì thế? Tạ Ngôn tức giận đến mức suýt phụt máu: "Được được được, cậu thắng."
Hạ Cát cười tươi rói: "Đến lúc đó tớ sẽ bảo A Phượng nhà tớ biểu diễn tiết mục lộn ngược 360 độ cho cậu xem."
"Nhớ đấy!"
Hạ Cát và Tạ Ngôn hẹn nhau xong thì cúp máy.
Hạ Cát nói chuyện cửa hàng cần tân trang lại cho Long Úy biết, cậu còn cố ý cho Long Úy hai lựa chọn, một là nghỉ ngơi hai ngày, hai là đi xem triển lãm nghệ thuật với cậu. Long Úy không chút do dự đã chọn đi cùng Hạ Cát. Hạ Cát trong lòng mừng thầm, càng ngày càng thêm kiên định với việc Long Úy có ý với mình.
Cậu còn chưa nói cho hắn biết chỗ ở của hắn đã bị cậu mua đứt, định cho hắn một bất ngờ thuận tiện tỏ tình với hắn luôn, nhanh chóng xác định quan hệ của cả hai. Vừa nghĩ tới về sau sẽ cùng người mình yêu cùng kinh doanh cửa hàng này, Hạ Cát đã cảm thấy siêu hạnh phúc, tràn đầy năng lượng.
Sáu giờ tối, Tạ Ngôn đúng hẹn lái xe tới đón mọi người. Hạ Cát để vali vào trong cốp xe Tạ Ngôn, hai đứa A Phượng và Bé Chuột đang vô cùng phấn khích, đã sớm ổn định chỗ ngồi, bóc túi đồ ăn vặt ra ăn.
"Tôi đi kiểm tra lại cửa sổ các phòng một lần nữa, cậu lên xe trước đi." Long Úy nói với Hạ Cát xong bèn quay người vào tiệm.
"Được." Hạ Cát gật đầu, lập tức lộ ra biểu tình 'người đàn ông có trách nhiệm như vậy bây giờ tìm được ở đâu cơ chứ?'. Tạ Ngôn khoa trương nôn ọe, còn chưa xuất phát đâu, ấy thế mà hai tên này đã bắt đầu show ân ái rồi.
Long Úy đi thẳng tới cửa sau của tiệm, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Trong khoảnh khắc đó, một lực lượng yếu ớt tràn ra từ lòng bàn tay hắn, từng sợi từng sợi dần dần bao kín cả cửa hàng, tạo thành một tấm lưới rắn chắc vô hình. Long Úy mở mắt, lại đi vào trong tiệm, lên thẳng tầng hai.
Ninja Mèo phát hiện ra khí tức của hắn, đứng dậy trong lồ ng, đôi mắt đen bóng như hai viên chân trâu, lóe sáng trong bóng tối. Long Úy ngồi xổm nhìn chằm chằm nó, con ngươi co lại thành một khe hẹp màu vàng kim, tựa như đang ra một mệnh lệnh gì đó.
"Grừ Grừ!!!" Ninja Mèo phát ra tiếng rít gào trầm thấp từ trong cổ họng.
Long Úy đưa tay, mở lồ ng.
.....
"Kiểm tra xong rồi đúng không?" Hạ Cát hỏi.
"Ừ, lên đường thôi." Long Úy lên xe.
Chiếc SUV phóng ra khỏi thành phố trong ánh tà dương, lao nhanh trên đường cao tốc như một ngôi sao băng. Tạ Ngôn mở mui xe, gió đêm mát mẻ tràn vào trong xe làm người ta cảm thấy thật sảng khoái. A Phượng và Bé Chuột vẫn ngồi phía sau xe cặm cụi gặm snack, Long Úy dựa vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Tâm tình Hạ Cát tựa như khinh khí cầu, bay bổng hết cỡ, còn phấn khích hơn cả được đi du xuân lúc còn nhỏ. Cậu có dự cảm lần đi chơi này sẽ cực kỳ hoàn hảo.
Sau hai giờ đi đường, nhóm Hạ Cát cuối cùng cũng đến được biệt thự nghỉ dưỡng. Biệt thự này được xây dựng trong thung lũng, đằng sau biệt thự còn có một cái hồ lớn, không gian vừa trang nhã lại vừa thanh tĩnh. Nơi đây chuyên tổ chức các cuộc triển lãm nghệ thuật cao cấp, thực tế biệt thự này có thể nói là tương đương với một khách sạn năm sao.
Theo như lời Tạ Ngôn giới thiệu, lần triển lãm này dành cho một nhóm họa sĩ tân binh từng đoạt giải thưởng tại nước ngoài, mời rất nhiều người trong giới nghệ thuật và thời trang đến thưởng thức. Tế bào nghệ thuật của Hạ Cát chỉ ở mức trung bình, so với buổi triển lãm, cậu cảm thấy có hứng thú với đồ ăn ở đây hơn.
Đại sảnh khách sạn hiện giờ có rất nhiều người, Hạ Cát và những người khác đang đứng đợi nhận thẻ phòng ở quầy lễ tân. Một lúc sau, Tạ Ngôn cầm ba thẻ phòng trong tay, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ban tổ chức đặt toàn phòng đôi, chúng ta được chia ba phòng. Mọi người định chia thế nào?"
Hạ Cát nghe thấy là phòng đôi, hai mắt lập tức sáng lên, cậu vô thức lén nhìn Long Úy cũng đang nghiêng mắt nhìn mình. Cậu muốn ở cùng phòng với Long Úy, nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng.
Tạ Ngôn chỉ thoáng qua đã hiểu suy nghĩ của Hạ Cát, cậu ta nghĩ nếu như Hạ Cát và Long Úy cùng một phòng, một phòng nữa dành cho Hạ Phong và Hạ Kim, mẹ nó chỉ còn lại một mình mình lạc đàn... Chó FA bị ngược đến thê thảm mở miệng nói ngay: "Hạ Tiểu Cát, tớ muốn ở cùng phòng với cậu!"
"Hả?" Hạ Cát lộ rõ vẻ mặt cự tuyệt, đáng thương nhìn Long Úy.
Tạ Ngôn chen giữa hai người, nói: "Dù sao tớ nhất quyết không ở một mình đâu!"
Cảm xúc của người cô đơn đúng là nên chăm sóc hơn một chút, cuối cùng vẫn quyết định phân phòng theo như lời Tạ Ngôn nói.
Khách sạn có một khu nước nóng lộ thiên, Hạ Cát nghe thế bèn buông vali xuống, thay quần áo, nóng lòng muốn đi ngâm suối nước nóng. Tạ Ngôn đã lái xe cả tối, mệt đến nỗi không muốn đứng dậy, cậu ta nằm liệt trong phòng chơi điện thoại.
Kết quả Hạ Cát đi tắm nước nóng đến nửa đêm cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tạ FA ngồi khoanh chân trên giường mắng to một câu "Má nó!", cuối cùng vẫn chỉ có một mình cậu ta một phòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Chàng trai thời thượng và tinh tế họ Tạ lấy chăn bao kín mình như một con nhộng, thiếp đi cùng với hai hàng nước mắt như mì sợi.