"Đừng sợ, ta sẽ không để em ở lại một mình."
《 Phá phong quyết 》gia truyền Thẩm gia là một thứ vô cùng tà môn, tu luyện thì phải tuyệt tình, lãnh cảm, tàn sát tất cả.
Quá trình tu luyện cực kỳ nguy hiểm.
Thẩm Thành phải rũ bỏ tất cả chuyện đời, bài trừ tạp niệm, không oán không hận, vô hỉ vô bi.
Có vậy mới có thể luyện thành mười bậc, thiên hạ đệ nhất.
Lục Thận Hành đem lời nói của hệ thống cẩn thận ngẫm nghĩ hai lần.
Dứt khoát gọi là "Vô tình kiếm pháp", "Âm độc kiếm pháp" không phải tốt hơn làm màu gọi Phá phong quyết à, bằng không hắn đã hiểu từ lâu.
"Sao từ đầu tao không được nói về cái này?" Lục Thận Hành trong lòng buồn bực, nếu biết sớm hắn đã không phải lãng phí thời gian.
Giống như biết suy nghĩ của Lục Thận Hành, âm thanh hệ thống vang lên, "Ting, Lục tiên sinh, thế giới nhiệm vụ là do ngài tự chọn, mọi thứ đã được lưu trữ, không thể xóa bỏ."
Ngụ ý là tự đào hố chôn bản thân.
Đây là quy tắc của trò chơi.
Không biết vì sao cảm thấy như bị hố, suy nghĩ của Lục Thận Hành rối loạn, hắn ngẩng đầu hỏi Hoa bá, "Làm sao để từ bỏ tình yêu?"
Hoa bá vuốt vuốt râu, "Phúc Trần châu." ()
(): tên này t cũng không chắc lắm.
Lão lại nói, "Trên đời chỉ có hai viên.
Theo ta được biết, một viên nhiều năm trước bị hoàng đế cầm đi cho Thường Nguyệt công chúa dùng, viên còn lại ở trong tay trụ trì chùa Thái Hoà."
U Long Bảo có tình báo thiên la địa võng, Lục Thận Hành cho mời đường chủ Xích Long đường, rất nhanh đã có tin tức về chùa Thái Hòa.
Mấy ngày trước, trụ trì vong mạng oan uổng, Phúc Trần châu thất lạc.
Thời buổi này người chết là chuyện bình thường, nhưng cố tình lại vào thời điểm mấu chốt này, quá không bình thường.
Không khí trong đại sảnh trầm trọng, Lục Thận Hành dựa lưng vào ghế, gương mặt căng thẳng lạnh lẽo.
Trên người hắn tỏa ra hơi thở u ám, cảm giác thất bại đột nhiên nảy sinh, tụ lại trong lòng.
"Ta có nhớ một chuyện năm xưa." Hoa bá uống ngụm trà, "Ngày trẻ tâm tính ta ham chơi, nghe lén sư phó và sư bá nói chuyện, biết đến một người, Thẩm Lưu."
"Sau này ra ngoài du ngoạn, ta kết bạn được với thiếu chủ Kỳ Dật các, hắn biết mọi thứ trên thiên hạ.
Từ chỗ đối phương mới biết được năm đó Thẩm Lưu vang danh thiên hạ đệ nhất sát thủ, hành sự cao ngạo lại máu lạnh, vong hồn dưới kiếm nhiều vô số.
Ngày nọ, có người phát hiện y chết ở bờ sông, một thân nội lực mất hết, giang hồ đều tưởng bị báo thù."
"Y vừa chết, những người đó có thù báo thù, có oán báo oán, trút giận hết lên khối thi thể kia." Hoa bá tạm dừng một chút, mới nói, "Trước kia vẫn luôn tự hỏi là người phương nào mới có thể giết được y, hiện tại mới nghĩ đến, dồn y vào chỗ chết là thế tục, cũng là chính y."
"Phế bỏ hết vỏ công có thể cứu được hay không?" Câu nói vừa đến miệng đã bị nuốt trở vào, Lục Thận Hành trầm mặc.
Đem võ công đối phương phế đi, tốn rất nhiều mạng.
Bây giờ U Long Bảo trên dưới đều đã là người cùng một thuyền, vinh nhục cùng nhau, nhưng sự trung thành của phần lớn người ở đây là do họ tin tưởng không ai có thể địch lại Thẩm Thành.
Thẩm Thành giết chóc quá nhiều, nếu y thành phế nhân, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn rạch da uống máu, lấy thịt róc xương y.
"Nếu phế bỏ võ công, kinh mạch thật sự sẽ vỡ tung sao?" Lục Thận Hành cuối cùng vẫn hỏi.
"Kiếp số khó thoát." Hoa bá thở dài, "Thập Nhất, ngươi cùng ta về sơn cốc đi, cốc chủ và Ngưng Hương đều rất nhớ ngươi."
"Không được." Lục Thận Hành xua tay, miễn nhận lòng tốt, hắn hiện giờ chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể nằm ở chỗ này, ba năm xây cát, cuối cùng đều là công dã tràng.
Hoa bá bỏ ra một đống miệng lưỡi, thấy Lục Thận Hành đã quyết, ông lão lắc lắc đầu, thôi.
Mây đen cuồn cuộn, màn mưa đổ xuống.
Lục Thận Hành ngồi xổm dưới mái hiên, mưa rền gió dữ không chút khách khí mà tạt hết vào người hắn.
Hắn lau nước mưa trên mặt, cảm thấy bản thân đang lâm vào bi kịch.
Nhiệm vụ không hoàn thành, mục tiêu lại sắp chết, vận may của hắn xem ra bị chó tha đi mất.
Không biết vì sao, trong đầu Lục Thận Hành hiện lên khuôn mặt Tam cô.
Mục đích Tam cô hại hắn là vì Thẩm Thành, Thẩm Thành khóa miệng của bà, là muốn đem thứ gì đó giữ bí mật...!
Lục Thận Hành đột nhiên đứng dậy, ánh mắt hắn làm cho người ta sợ hãi.
Sau lưng dán lên thân thể ấm áp, hắn đè lại bàn tay trên eo, lạnh giọng hỏi, "Ngươi biết?"
Thẩm Thành không cần hỏi cũng hiểu hắn nói cái gì, y bình thản ung dung, gật đầu nói, "Sinh tử có mệnh, đừng miễn cưỡng."
Mưa càng lúc càng lớn, đập vào đá xanh trên đường vang lên thanh thúy.
Lục Thận Hành vẫn như cũ đem lời nói bên tai nghe không sót một chữ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Thế gian cám dỗ quá nhiều, đau khổ cũng quá nhiều." Trong mắt Thẩm Thành thoáng có tia ôn nhu, "Đừng sợ, ta không để em ở lại một mình."
Đệt! Đầu óc Lục Thận Hành toàn mấy chữ này, hắn biết Thẩm Thành nghiêm túc.
", tao từ bỏ quyển này."
"Ting, nhiệm vụ chỉ còn %, Lục tiên sinh có xác định không?"
"Coi như tao chưa nói."
Lục Thận Hành khóe môi ngoéo lên một cái trong chớp mắt, vậy mà chỉ còn kém một chút, không bằng hắn cược một phen.
% kia là cái gì? Lục Thận Hành vừa nghĩ đã xoay người, cái trán bị thương liền lộ ra trước mắt Thẩm Thành.
Chờ hắn kịp phản ứng lại, trên mặt đối phương đã lộ ra biểu cảm thống khổ không thể che giấu.
Lục Thận Hành ngay lập tức dùng phương pháp trấn an chân truyền, vừa cười ha ha vừa xoa đầu Thẩm Thành.
"Đi mang giày, thay quần áo, rửa mặt, ăn cơm."
Mưa rơi nghiêng thấm hết vào y phục trắng toát của y, Thẩm Thành không nhúc nhích, hai mắt đã đỏ đậm.
Lục Thận Hành lôi kéo Thẩm Thành về phòng, những suy nghĩ đó cũng không biến mất theo khí lạnh.
Sau nhiều vụ thảm sát, Thúy Trúc Viên trừ Lục Thận Hành và Thẩm Thành thì không còn hơi thở của ai khác.
Dấu vết Hoa bá lui tới vẫn bị Thẩm Thành nhận ra, mặt y tăm tối không nói một lời.
Lục Thận Hành cởi y phục sướt sũng ra, Thẩm Thành đi qua lấy lược chải đầu cho hắn.
"Viên Phúc Trần châu còn lại ở trong tay ngươi." Lục Thận Hành thình lình mở miệng, ngữ khí khẳng định.
"Đã hủy đi rồi." Chiếc lược rơi xuống phát ra âm thanh thật nhẹ, ánh mắt Thẩm Thành lạnh lùng, "Thế gian không còn Phúc Trần nữa."
Khóe miệng Lục Thận Hành run run, lộ ra một độ cong mỉa mai, mẹ nó anh không muốn sống cũng đừng có kéo tôi theo!
Môi y gần kề với gò má người trong lồng ngực, mơn trớn một chút, Thẩm Thành rũ mắt, bên trong đầy âm trầm.
Y chán ghét thậm chí sợ hãi những ngày tháng vô vị kia, cho nên dù tình nguyện lựa chọn hủy đi Phúc Trần châu cũng không muốn, lựa chọn cái chết, cũng không cma lòng dứt bỏ ấm áp hiện tại.
Sinh tử của y là do y quyết định, ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp đi ký ức của y.
Lục Thận Hành thối lui, da đầu tê rần, hắn đổi một thân y phục vào bếp lấy đồ ăn.
Thẩm Thành ngồi tại chỗ, đem phủi mấy sợi tóc mắc trên răng lược, đặt an ổn lại trong lòng bàn tay, cất qua một chỗ.
Ban đêm Lục Thận Hành mơ mơ màng màng duỗi tay đi sờ bên cạnh.
Trống không, hắn liền lập tức bừng tỉnh, thồi điểm quay đầu bị một thân ảnh đen trước giường dọa giật mình.
"Thức làm cái gì?"
Thẩm Thành đưa qua cái mâm trong tay, tiếng nói không một tia buồn ngủ, "Bánh hoa quế đường."
Nhanh chóng bò dậy, Lục Thận Hành quờ quạng đi thắp đèn.
Trong phòng sáng sủa lên, cũng đem khuôn mặt tái nhợt và một thân đầy máu của Thẩm Thành rõ ràng kéo đến trong mắt.
Thẩm Thành mấp máy môi, "Máu gà."
"....Gà chọc tới ngươi?" Lục Thận Hành dừng động tác kiểm tra lại.
Thẩm Thành cầm một miếng bánh đưa đến bên miệng Lục Thận Hành, biểu tình lạnh nhạt nói, "Ồn ào."
Khắp mũi hắn đều là mùi tanh, Lục Thận Hành há mồm ăn xong, hắn thấy nhiều cũng không lấy làm lạ, nếu còn tiếp tục như vậy, máu người cũng bắn ba thước đừng nói là máu gà.
Mâm bánh trống trơn, ăn no căng, bên môi Thẩm Thành cũng mang theo ý vị thỏa mãn.
Ngủ lại lần nữa, Thẩm Thành đem đầu dựa vào hõm vai Lục Thận Hành, thâm tình nỉ non, "...Quý Quý."
Lục Thận Hành bực bội mà đem chăn trùm lên, bao lấy Thẩm Thành, "Nó bị ngươi đánh thức rồi, mau chơi cùng nó đi."
Đảo mắt đã là cuối thu, Thẩm Thành không hề đi ra ngoài, thường thường cọ bên người Lục Thận Hành, giống như thiếu cảm giác an toàn.
Lục Thận Hành ngược lại không vội, cũng bình tĩnh.
Nếu hắn muốn thay đổi vận mệnh của Thẩm, Thành, đối phương không có khả năng vô hỉ vô bi, chính bản thân hắn củng rất mâu thuẫn.
Chỉ có làm cái xác không hồn mới có thể tránh khỏi, chỉ là Thẩm Thành đã sớm trải qua vô vàn ngày tháng như vậy.
Cho nên dù có Phúc Trần châu, Thẩm Thành quên đi ái tình, hết thảy trở về như cũ, y sẽ bỏ mình biển lửa.
Dù sao cũng đều là đường chết, đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Vậy chờ chết đi, Lục Thận Hành kiễng chân nhìn hoàng hôn, Thẩm Thành nhìn hắn, mặt trời dần khuất sau núi..