Quán rượu quán trà trong thành Bạch Lam không còn chỗ ngồi, hai bên đường phố người bán rong thét to giọng từ đông sang tây.
Tại gian lầu hai của một tửu lầu, dựa vào cửa sổ trước bàn, Lục Thận Hành tựa đầu xem phố xá náo nhiệt, Ninh Khuyết ngồi đối diện nhìn hắn.
“Đại sư huynh, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Cay.
”
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, sao y thấy vẫn còn nhẹ mà.
Nhìn thấy một nam tử bề ngoài như tú tài ôm một đứa nhỏ đi ngang qua, hai mắt Lục Thận Hành trợn tròn.
Hắn buột miệng thốt lên: “Vệ Giản!”.
truyện đam mỹ
Bước chân nam tử kia dừng lại, ánh mắt nghi hoặc quét qua người lạ mặt ăn vận đẹp đẽ sang trọng nọ, “Vị công tử này, ngươi biết cha chúng ta sao?”
Sắc mặt Lục Thận Hành hơi đổi: “Từng có duyên gặp mặt vài lần, hắn có khỏe không?”
“Cha đã rời khỏi nhân thế hơn bốn mươi năm trước rồi.
”
Nhìn theo hậu nhân của Vệ Giản xuống lầu rời đi, trong lòng Lục Thận Hành cảm khái.
Hắn ở trong phòng qua một trăm năm, nhân sự đã đổi thay rồi.
Đang chuẩn bị ăn một đũa bỗng nhiên Ninh Khuyết nôn khan một tiếng.
Lục Thận Hành nhíu mày, “Làm sao vậy?”
Áp xuống cơn buồn nôn đang trào lên, Ninh Khuyết lắc đầu, “Không sao.
”
- ------------
Ờm không có lộn đâu chương này ngắn vậy thật á! nhưng mà chương sau dài như cái sớ.