Anh quốc vào đông, đêm dài hơn ngày.
Cơn mưa dầm rả rít rơi xuống con đường rợp bóng cây, lá cây ướt sũng rủ xuống, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
Bên trong quán bar nhỏ ven đường mở lò sưởi, ấm áp như xuân.
Dưới ánh đèn dìu dịu, Dụ Du ngồi cùng vài ba người bạn cũ, bọn họ khi thì cười giòn giã, khi thì thì thầm nói nhỏ, dùng Whisky đón gió tẩy trần cho Dụ Du.
Trong lúc nói chuyện, khóe mắt anh nhác thấy một bóng dáng màu hồng lướt qua ô cửa sổ mờ sương.
Chỉ thất thần trong giây lát, anh chậm rãi thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ chứng lệch múi giờ của mình vẫn chưa có hết, vẫn cứ ngỡ mình đang ở trong nước.
Nửa tiếng sau, Dụ Du nhận điện thoại từ chủ thuê nhà, tạm thời anh phải quay về nhà một chuyến.
Sau khi giải thích với nhóm bạn, anh đứng dậy cầm lấy áo khoác treo trên kệ.
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ cũ kỹ của quán bar được đẩy ra, một cơn gió lạnh tràn vào. Trên bàn bỗng nhiên có người reo lên, "Ồ, mỹ nhân kìa!"
Một đám bạn trừ Dụ Du ra thì ai cũng nhốn nháo quay sang ngắm nhìn, chỉ có mỗi anh cắm cúi phủi bụi trên áo khoác đen.
Bạn bè anh thiếu gì thì thiếu chứ nhiệt tình thì không, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đã có người chạy đến bắt chuyện với người ta.
"Cô em xinh đẹp, đi một mình hả?"
Mấy anh tiến sĩ suốt ngày đàm luận về học thuật, nên lúc đến bắt chuyện có hơi gượng ép và chán ngấy.
Dụ Du khẽ cười, anh mặc áo khoác vào, ánh mắt hờ hững lướt qua đám người kia. Khi đang định ra ngoài, một giọng nữ quen thuộc rơi vào tai anh.
"Không, tôi đến đây gặp bạn."
Bước chân Dụ Du khựng lại, khoảnh khắc khi anh quay đầu lại nhìn Tần Thời Nguyệt, anh bỗng dưng lại thấy hoảng hốt.
Cô khoác một cái áo choàng ngắn màu đỏ, mái tóc dài óng ả, đường nét xinh xắn như búp bê Barbie.
Quan trọng chính là gương mặt đang tươi cười kia của cô, nó như khiến Dụ Du cảm thấy chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng bỗng rút ngắn lại chỉ trong nháy mắt, khoảng cách vạn dặm kia cũng được rút ngắn lại.
Và anh lại giống như đã quay về đất nước quen thuộc kia. Cùng với cảm giác quen thuộc đó, còn có hơi thở kiêu căng quanh quẩn trong không khí.
Nhưng Dụ Du chỉ hờ hững đảo mắt lướt qua người cô giống như đang quan sát một người xa lạ, bước chân lại tiến thẳng về phía cô.
Khi vừa dừng bước, anh đưa tay cản lại ly rượu.
"Sao em lại đến đây?"
Một tiếng trước, anh nhận được tin nhắn của Tần Thời Nguyệt, cô hỏi anh đang ở đâu.
Anh tiện tay chụp một ly rượu gửi sang cho cô, không ngờ cô lại xuất hiện ngay lập tức.
Hành động mạnh mẽ thế này giống như chẳng xem khoảng cách quốc gia ra gì.
"Em đến tìm bạn mà."
Tần Thời Nguyệt chớp chớp mắt với anh, "Không ngờ lại khéo thế này."
"Em bảo sao thì vậy đi."
Dụ Du ngước mắt lên nhìn về phía đồng hồ treo tường, "Trễ rồi, em về trước đi."
Nói xong, anh đặt ly rượu trong tay xuống bàn, sau đó kéo cô đi ra ngoài.
Tần Thời Nguyệt:???
Vì mang giày cao gót nên hành động bị cản trở, cô chỉ đành chạy bước nhỏ theo anh ra ngoài.
"Em ở đâu?"
Ra khỏi cửa, Dụ Du không để cho Tần Thời Nguyệt có cơ hội bịa chuyện, "Lần này ở lại chơi bao lâu? Trong nhà có biết em sang Anh không?"
"Anh, em... không đúng, bọn họ đương nhiên là biết rồi."
Tần Thời Nguyệt ngớ người vì ba câu hỏi liên tiếp của anh, giọng điệu lắp bắp khiến mức độ đáng tin trong lời nói của mình tụt xuống hàng số không.
Dụ Du nhìn cô, dứt khoát lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Trịnh Thư Ý.
Tần Thời Nguyệt thấy mình như đang bị sỉ nhục.
Cô giận đến bật cười, hai tay chống nạnh, tức tối thở phì phò, chẳng muốn giải thích thêm gì nữa.
"Được, anh gọi đi, anh gọi đi."
Nhưng không chờ điện thoại kết nối, Dụ Du đã nhìn thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh chạy tới, vừa gọi to tên "Christine!" vừa ôm Tần Thời Nguyệt vào lòng.
Cô theo học đại học ở chỗ này, bạn bè thân thiết dĩ nhiên không ít.
Tối nay vốn dĩ hẹn bạn bè ra ngoài tụ tập, thấy ảnh của Dụ Du, cô thuận miệng hỏi anh liền biết đây là quán bar nào, thế là dứt khoát hẹn nhóm bạn mình đến đây.
Tóc của cô bạn này quá dày, che mất cả mặt Tần Thời Nguyệt, cô khó khăn lắm mới giãy giụa lộ ra đôi mắt nhìn về phía Dụ Du.
Thấy chưa? Em đến gặp bạn thật, chứ không phải đến để "tình cờ" gặp anh đâu nhé.
Lần đầu tiên thấy anh tự mình đa tình, Tần Thời Nguyệt rất muốn nhìn thử xem dáng vẻ lúng túng của anh như thế nào. Nhưng trên mặt của Dụ Du chưa từng xuất hiện biểu cảm như cô tưởng tượng.
Trong sự im lặng, vì lệch múi giờ nên Trịnh Thư Ý không nghe máy, điện thoại tự động cúp máy.
Dụ Du thong thả cất điện thoại vào, sau đó nhìn thẳng vào Tần Thời Nguyệt.
"Thế..." Anh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, "Em chơi vui nhé."
Tần Thời Nguyệt nhìn anh, đầu óc bỗng ngừng hoạt động, không biết phải nói gì đành gật đầu khẽ.
Dụ Du thu hồi tầm mắt rơi trên người cô, chậm rãi xoay người bước xuống cầu thang.
...
Chủ nhà cho thuê gọi đến báo sàn nhà của anh bị rỉ nước một chút xíu, nhưng khi xử lý lại mất một bộn thời gian.
Chờ đến khi Dụ Du rảnh tay, định ra khỏi nhà lần nữa thì nhóm bạn bên kia gọi điện đến, nói rằng bọn họ chờ anh lâu quá nên đã quyết định ai về nhà nấy cả rồi.
Dụ Du dĩ nhiên đồng ý, nhưng trước khi cúp điện thoại, anh chợt nhớ đến cái gì đó, lại hỏi, "Cô gái người Trung trong quán bar đã đi chưa?"
"Chưa đi, bọn họ chơi vui lắm, gọi rất nhiều rượu."
Sau khi tắt điện thoại, Dụ Du mở cửa sổ ra, muốn đưa tay cảm nhận nhiệt độ bên ngoài, nhưng lại chạm phải hạt tuyết lạnh lẽo.
Tuyết rơi rồi.
Anh thở dài, cầm áo khoác đi ra ngoài.
...
Lúc Dụ Du quay lại quán bar kia, hạt tuyết nho nhỏ đã biến thành bông hoa tuyết hình lục giác, lả tả rơi xuống trần gian, vương trên tóc và vai của người đi đường.
Sắp đến mười giờ, quán bar cũng chuẩn bị đóng cửa cho nên cũng không còn bao nhiêu khách.
Trong quán bar, ngay cả cái bàn cũng ngập chìm trong mùi cồn, vừa bước vào như tiến vào một thế giới say sưa.
Tần Thời Nguyệt lúc này bị bạn bè chuốc không ít rượu, nhưng cô vẫn chưa đến mức say khướt.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Dụ Du, cô cảm thấy dường như mình đã say mất rồi.
Anh đứng ngay cửa ra vào, ánh sáng bị tấm lưng của anh chắn lại, bông tuyết tung bay phía sau lưng, cô không nhìn rõ dáng vẻ anh.
Tần Thời Nguyệt híp mắt, đang định đi qua thì lại bị người bạn ngồi cạnh kéo lại bắt uống rượu.
Bị người cắt ngang, cô nghĩ mình say quá nên bị ảo giác, thế là quay đầu lại nói chuyện với bạn bè.
Giờ này, nhân viên quán bar ngáp một cái, tiếng xập xình trong quán cũng đã tắt đi, khiến tiếng cười đùa khe khẽ lại vang lên rõ ràng, náo nhiệt nhưng cũng trống trải.
Vì thế tiếng gọi "Tần Thời Nguyệt" của Dụ Du vang lên vô cùng chói tai.
Tần Thời Nguyệt nhoài nửa người ra khỏi ghế sofa, đối mặt với Dụ Du một lát, bỗng nhiên cô chớp chớp mắt rồi đi về phía anh.
"Ồ, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cô nghiêng đầu nhìn anh, hơi thở mang theo mùi rượu, "Không lẽ anh đến đây tìm em ư?"
Bên cạnh có kẻ say rượu loạng choạng ngã xuống sàn nhà, Dụ Du thuận tay kéo Tần Thời Nguyệt đến trước mặt mình.
"Ừ, buổi tối không an toàn, em lại uống rượu, tôi không an tâm để em về nhà một mình."
Dụ Du không hề phủ nhận mục đích đến đây giữa trời tuyết thế này, nhưng lời anh nói lại rất hợp lý, khiến người ta thật sự nghĩ rằng anh đang lo lắng vấn đề an toàn cho một người bạn khác phái mà thôi.
Nói xong, anh cụp mắt nhìn xuống dưới, "Vậy em định ở đây đến khi nào mới về?"
"Hả?" Tần Thời Nguyệt quay đầu nhìn bạn mình, "Em về ngay đây."
Dụ Du không nói gì thêm, bước tới một bước, gật đầu chào cô gái kia rồi ngồi xuống.
"Thế thì tôi chờ em."
Tần Thời Nguyệt sững sờ trong chốc lát.
Người thầm mến đơn phương lúc nào cũng suy nghĩ nhiều, cô thấy Dụ Du ngồi cạnh mình, chân hai người chạm vào nhau đã vượt ra khỏi trạng thái "giám hộ".
Cô bạn quan sát Dụ Du vài lần, như đã hiểu ra chuyện gì liền quay sang trêu Tần Thời Nguyệt, "Bạn trai cậu hả?"
Rượu vào không ít, Tần Thời Nguyệt bật cười khanh khách, "Hiện tại thì chưa phải."
Cô quay đầu nhìn sang Dụ Du, nhỏ giọng nói, "Về sau có phải hay không cũng chưa biết nữa."
Dụ Du trừng mắt nhìn cô một lát, rồi lại đưa tay kéo đầu cô trở về.
"Là bạn thôi."
...
Hơn nửa tiếng nữa lại trôi qua, rượu trên bàn đã vơi hai bình.
Dụ Du nhìn cách uống của đám trẻ này, đoán chừng bọn họ có uống cả đêm cũng không uống hết bàn rượu này.
Chẳng biết gia đình cô nhóc này sao lại yên tâm để cô ra nước ngoài nữa.
"Trễ lắm rồi đấy."
Đương lúc Tần Thời Nguyệt đang vui, Dụ Du khẽ thì thầm bên tai cô, "Em còn định chơi tới mấy giờ hả?"
"Anh chẳng hiểu thanh niên bọn em đâu." Mắt Tần Thời Nguyệt lờ đờ say, "Chưa đến mười một giờ mà, vẫn còn sớm lắm. Không lẽ anh chuẩn bị đi ngủ rồi hả, anh trai?"
Đang nói, phía đối diện lại đưa một ly rượu sang.
Tần Thời Nguyệt chếnh choáng nhận lấy, đôi môi vừa chạm vào miệng ly đã bị người khác giật lấy.
Dụ Du cầm ly rượu của cô, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiện tay đặt ly lại chỗ cũ.
Dáng vẻ nghiêm túc kia giống như chỉ uống một ly trà.
"Anh trai già rồi, không chơi nổi."
Tần Thời Nguyệt không hề nghe anh nói gì, ánh mắt cô chỉ tập trung lên cái ly rượu dính vết son của mình.
Bỗng nhiên cô lại thấy hối hận, sao hôm nay mình không tô màu son nào đậm đậm chút. Nếu thế thì có thể lưu lại dấu vết của mình trên môi anh rồi.
Nửa tiếng sau, chờ đến khi Tần Thời Nguyệt lấy lại tinh thần, rượu trên bàn đã không còn lại bao nhiêu.
Cẩn thận nhớ lại, hình như toàn bộ đều do Dụ Du uống. Nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, hoàn toàn không nhìn ra anh đã uống nhiều rượu, thậm chí ánh mắt vẫn tỉnh táo tựa như có thể tham gia một hội thảo về học thuật ngay lập tức.
"Bây giờ về được chưa?"
"Được rồi."
Rượu đã uống hết cho cô rồi, không về thì còn làm gì nữa.
Tần Thời Nguyệt bĩu môi, mang theo cái đầu nặng trình trịch theo sau Dụ Du đi ra ngoài.
Đường phố lúc này vô cùng vắng vẻ, lạnh lẽo đìu hiu, thỉnh thoảng có vài kẻ say rượu lướt qua.
Dụ Du không biết Tần Thời Nguyệt lấy đâu ra gan dạ mà dám một mình ra ngoài uống rượu.
Anh gọi điện bắt taxi, chờ một lát mới có xe đến đón.
Hai người đứng chờ dưới ánh đèn. Một người trầm tĩnh như nước, một người lại hưng phấn một cách kỳ lạ.
"Sau này đừng có ra ngoài uống rượu trễ như thế, không phải lần nào cũng có người đến đón em đâu."
Tần Thời Nguyệt, "Anh quản rộng quá đấy, anh đâu phải bạn trai em đâu."
Dụ Du cúi đầu nhìn cô, "Thế mỗi lần gặp chuyện em đều gọi cho tôi, xem tôi là bạn trai đấy à?"
Tần Thời Nguyệt nghiêng đầu cười, "Đúng vậy, bây giờ anh mới biết đấy à?"
Dụ Du xì một tiếng, "Tôi vậy mà lại không biết mình đã thành bạn trai của người khác đấy."
"Đúng vậy." Tần Thời Nguyệt như có điều suy nghĩ, cô gật đầu nói tiếp, "Vậy thì anh lỗ rồi."
Dụ Du không thèm để ý đến cô, đang định đưa tay lên xem giờ thì bỗng nhiên có một mùi hương thơm mát ập tới.
Hơi thở ấm áp của Tần Thời Nguyệt cùng với bông tuyết lành lạnh đáp lên khóe môi anh.
Kỹ năng diễn xuất khi say rượu tổ truyền lại bắt đầu được phát huy, Tần Thời Nguyệt choáng đầu, mọi thứ trước mắt như bị đảo ngược, cả thế giới như hư như ảo, đến mức cô cả gan không kiêng kị gì mà cưỡng hôn Dụ Du.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Dụ Du nhíu mày đẩy cô ra, nhưng Tần Thời Nguyệt đang mang giày gót nhọn, không chống lại được sức của anh, thấy cô loạng choạng sắp té, Dụ Du đành phải đưa tay kéo cô lại.
Lần này, mọi giác quan của Tần Thời Nguyệt như đang đu dây. Sau khi quay trở lại vòng ôm của Dụ Du, cô lại được nước lấn tới, vịn lấy vai anh, vừa gặm vừa cắn.
Từ đầu đến cuối chỉ là phớt qua ở bên ngoài, giống như gà con mổ nhẹ bên môi.
Dụ Du cứ đứng dựa vào cột đèn như thế, không đẩy cô ra, cũng không có động tác khác, mặc cho Tần Thời Nguyệt giương oai.
Tuyết càng lúc càng lớn, rơi xuống khoảng cách giữa hai người, bị đôi môi ấm áp của Tần Thời Nguyệt kéo theo, thả chút lạnh lẽo rơi lên môi Dụ Du.
Trong suốt quá trình, Dụ Du vẫn luôn bình tĩnh cụp mắt.
Bỗng nhiên, anh há miệng, đầu lưỡi mang theo cảm giác lạnh buốt ấy đưa thẳng vào miệng Tần Thời Nguyệt.
Ngay khoảnh khắc bông tuyết hòa tan tại đầu lưỡi đang quấn quýt lấy nhau của hai người, nó chợt hóa thành một dòng điện, khiến người cưỡng hôn kia đứng ngây ra tại chỗ, cái miệng mở ra, quên cả nháy mắt.
Dụ Du lại giống như không có chuyện gì, nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững, "Tần Thời Nguyệt, em lợi dụng tôi đủ chưa?"
...
Đưa Tần Thời Nguyệt đến khách sạn, anh lại tiếp tục bị hành xác. Chờ đến khi Dụ Du ra khỏi khách sạn, tuyết càng lúc càng nặng hạt.
Tài xế taxi không chờ anh, anh đành phải gọi điện bắt xe một lần nữa.
Mà anh lại không mang áo khoác, bên trong chỉ mặc đúng một cái áo len cổ tròn, không thể nào chắn nổi cơn lạnh của gió tuyết.
Dụ Du đứng ở ven đường, cơn gió lạnh thấu xương mang theo hương nước hoa nữ nhàn nhạt không tan biến được.
Tần Thời Nguyệt đến Anh lần này, rõ ràng là chưa xảy ra chuyện gì, nhưng anh lại có cảm giác kế hoạch tương lai của mình sẽ bị xáo trộn.
Nhìn lại cuộc đời ba mươi năm qua, mỗi một giai đoạn đều được anh sắp xếp vô cùng trật tự, dù là kế hoạch mỗi ngày cũng sẽ không bị tác nhân bên ngoài ảnh hưởng, càng hiếm khi thay đổi vì những hấp dẫn khác, anh chỉ dựa vào quyết định của mình mà tiến hành.
Trừ phi là gặp phải chuyện không thể chống cự.
Mà anh, kể từ khi anh biết đến Tần Thời Nguyệt, tuy không có hồng thủy mãnh thú, cũng không bị tra tấn vì ốm đau, nhưng từng kế hoạch đang trên đường tiến hành lại vì cô mà thay đổi.