Trịnh Thư Ý thừa nhận, lúc ngồi lên xe, cô đã cố gắng sửa tư thế ngồi, kiểm soát cảm xúc, thậm chí cô còn len lén chỉnh dáng để hai chân sao cho đẹp mắt nhất.
Cô không biết Thời Yến cận bao nhiêu độ, không biết anh có thể khám phá vẻ đẹp bên trong của cô hay không, thế nên cô lại càng phải phô bày vẻ đẹp bên ngoài ra trước mặt anh.
Nhưng cửa sổ xe đã mở, gió lạnh đầu đông liều mạng như không cần tiền mà thổi tới tấp vào trong xe.
Cô có cảm giác Thời Yến như đang chơi cô.
Cho nên ba cái tâm tư mơ mộng hường hòe của Trịnh Thư Ý cũng bay theo gió, cô im lặng thu chân lại, quấn chặt áo khoác, cầm bút ghi âm ra, hắng giọng một cái rồi nói, “Thời tổng à, tôi xin phép mở bút ghi âm nhé?”
Thời Yến tựa vào lưng ghế, từ từ nhắm hai mắt lại, chẳng thèm mở miệng mà chỉ “ừm” một tiếng xem như trả lời Trịnh Thư Ý.
Có khi một giây sau anh đã ngủ mất tiêu rồi.
Trông tôi không có sức hấp dẫn đến thế cơ à?
Trịnh Thư Ý ầm ầm đùng đùng trong lòng nhưng ngoài miệng thì lại vô cùng khéo léo, “Toàn bộ quá trình sẽ được tôi ghi âm lại, sau khi có bản thảo cuối cùng tôi sẽ cùng anh đối chiếu lại.”
Cô nói xong, Thời Yến không đáp lại, vẫn duy trì dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần.
Trịnh Thư Ý mở xấp đề cương phỏng vấn ra.
“Chủ đề phỏng vấn lần này chủ yếu tập trung vào vai trò của đồng nhân dân tệ trong hợp tác tiền tệ ở châu Á và vai trò của đồng nhân dân tệ ở khu vực Đông Á.
Trước tiên, xin anh phát biểu một chút, với tư cách là giám đốc của một ngân hàng thương mại lớn, theo anh cần phải có những sự chuẩn bị nào để thúc đẩy quá trình quốc tế hóa của đồng nhân dân tệ?”
Nghe Trịnh Thư Ý nói xong, Thời Yến nghiêng đầu, quai hàm bạnh ra, anh liếc sang cô.
Trịnh Thư Ý khó hiểu nhưng vẫn phải nhìn lại.
Không ngờ Thời Yến không hề dời mắt, nhưng đối mặt với ánh mắt này, cô cũng không biết phải bày ra vẻ mặt nào, đành phải chớp chớp mắt.
Nếu dẹp hết những nguyên nhân khác sang một bên, cô đã chuẩn bị cho lần phỏng vấn này rất lâu, có bao nhiêu mong đợi thì đương nhiên sẽ hồi hộp bấy nhiêu.
Một lát sau, không biết Thời Yến nghĩ đến điều gì, anh khẽ hừ một tiếng nhỏ, ngay sau đó thu hồi tầm mắt.
Trịnh Thư Ý:?
Nếu không phải do tôi có ý với anh thì hôm nay tôi nhất định phải bắt anh giải thích cái vẻ mặt này là ý gì.
Trong lúc Trịnh Thư Ý đang mắng thầm, Thời Yến đưa tay nớ lỏng cà vạt, sau đó anh bắt đầu trả lời câu hỏi của Trịnh Thư Ý.
Ngay khi anh nói câu đầu tiên, Trịnh Thư Ý vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô ngơ ra một lát rồi mới bắt đầu cúi đầu ghi chép.
Lời nói của Thời Yến rất có logic, có tính liên kết với nhau, anh trả lời từng câu một, tuy ít lời nhưng lượng tin tức lại rất lớn, Trịnh Thư Ý không dám bỏ sót một câu nào, nghiêm túc lắng nghe anh nói.
Xe chạy một mạch về phía trước, lên núi, vào đường hầm, vòng qua quẹo lại, nhưng Trịnh Thư Ý chưa từng ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Cô hỏi hết câu này đến câu khác, không có thời gian rảnh để đoán xem chiếc xe đang chạy đi đâu.
Đợi đến khi cô hỏi hết tất cả nội dung trong bảng đề cương, thời gian hiện lên trêи bút ghi âm đã hơn một giờ năm mươi sáu phút.
Thật sự rất khó để bắt kịp suy nghĩ của anh, yêu cầu phải tập trung cao độ giống như đang ở trong phòng thi, trong thời gian đó cô còn phải phân tích lời nói của anh để tránh không hỏi lại mấy câu trùng lặp làm trò cười cho anh.
Cho nên khi Trịnh Thư Ý viết lại mấy điểm quan trọng cuối cùng, lòng bàn tay đã rịn một lớp mồ hôi.
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn Thời Yến, anh vẫn rất bình tĩnh chứ không hề lo lắng giống cô.
Ánh mắt cô dần dừng lại trêи đôi mắt anh.
Nhìn từ góc độ này, lớp kính phủ lên hàng mi anh một vầng sáng nhạt màu, tuy không nhìn ra được cảm xúc của anh, nhưng lại khó mà dời mắt.
“Hỏi xong chưa?” Thời Yến bỗng quay đầu nhìn cô.
Trịnh Thư Ý vội vàng thu lại tầm mắt, “Ngắm xong rồi.”
Một giây sau.
Trịnh Thư Ý, “…”
Bầu không khí trong xe vốn đã yên tĩnh bây giờ lại càng yên tĩnh hơn.
Cô đóng nắp bút lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúi mặt lật mở quyển sổ ra nhằm che giấu sự xấu hổ khi bị anh bắt gặp cô nhìn lén anh.
Im lặng một hồi, Trịnh Thư Ý trở nên thấp thỏm, cô len lén ngẩng đầu lên nhìn Thời Yến, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô.
Anh từ từ ngồi thằng người dậy, đưa tay chỉnh lại cà vạt, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu thẳm.
Ngay lúc này, chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Trịnh Thư Ý len lén lau mồ hôi.
Mồm nhanh hơn não này.
Bình tĩnh, khiêm tốn, chờ chiến thắng.
Trong xe tiếp tục yên tĩnh.
Một cơn gió lạnh thổi vào, Trịnh Thư Ý rùng mình một cái.
Ngay lúc này, Thời Yến dời mắt đi, anh mở cửa bước xuống xe, ném lại một câu.
“Hết hai tiếng rồi.”
Trịnh Thư Ý, “…”
Một loạt hành động diễn ra trong nháy mắt, Trịnh Thư Ý ngơ ngác một hồi mới thoát ra khỏi cảm giác căng thẳng vừa nãy.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một bãi cỏ khổng lồ với hàng rào bằng gỗ bao quanh, bên trong có một vài chú ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, rừng cây ở phía cuối vàng rượm một vùng, bầu trời thì lại xám xịt cuồn cuộn mây đen, cảm giác giống như chỉ một giây sau nó sẽ bao trùm cả khu rừng cây kia.
???
Cái chỗ khỉ ho cò gáy gì thế này?
Thời Yến đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, tựa như đã quên mất sự tồn tại của Trịnh Thư Ý.
Cô đưa hai tay vịn cửa sổ xe, trong lòng hoang mang.
Bóng lưng của Thời Yến như được viết hai chữ “lạnh lùng” siêu to.
Lúc cô đang định lên tiếng thì anh quay đầu lại, ngước mắt nhìn cô, “Cô có thể đi rồi.”
Trịnh Thư Ý:?
Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này thì tôi đi đâu được hả?
Cưỡi ngựa mà đi à?
Thấy Thời Yến đi thật, Trịnh Thư Ý vội vàng xuống xe đuổi theo anh.
“Thời tổng, tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”
Cô mấp máy đôi môi, “Nếu không thì chúng ta nói về chủ đề khác nhé.”
Thời Yến chỉ tập trung vào điện thoại chứ không nhìn Trịnh Thư Ý.
“Cô nói đi.”
Trịnh Thư Ý đứng sau lưng anh, cất giọng hỏi, “Anh đã có bạn gái chưa?”
Đầu ngón tay Thời Yến dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Trịnh Thư Ý mỉm cười nhìn anh, vờ như không có ý gì khác, dù sao cũng có rất nhiều phóng viên thường hỏi những câu thế này để thay đổi bầu không khí khi phỏng vấn kết thúc.
Nhưng thật ra hai tay để xuôi bên chân cô đã nắm chặt lại vì căng thẳng.
Ánh mắt Thời Yến chuyển động, quan sát nét mặt cô với vẻ tìm tòi.
Lúc anh định mở miệng thì từ phía xa truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
“Thời Yến!”
Thời Yến vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ông lão tóc bạc mặc đồ cưỡi ngựa đang bước nhanh về phía bọn họ.
Ban đầu Trịnh Thư Ý chỉ nhìn theo ánh mắt của Thời Yến, cô cảm thấy giọng người này có hơi quen tai.
Đợi đến khi ông bước đến gần, gương mặt hiện ra rõ ràng, Trịnh Thư Ý mới giật mình nhận ra, hóa ra đúng là có quen biết thật.
Nói đúng hơn là chỉ có mình Trịnh Thư Ý đơn phương biết người đàn ông tiếng tăm lẫy lừng trong giới tài chính này thôi.
Cô học khoa báo chí của đại học Kinh tế và Tài chính, ngay tiết đầu tiên của môn chuyên ngành, giáo viên đã nhắc đến người đàn ông này – Quan Hướng Thành.
Kể từ đó, cái tên Quan Hướng Thành vô hình trung đã gắn bó suốt quãng đời sinh viên của cô, khi đi làm cô cũng được nghe nhắc đến thường xuyên, trêи TV, báo, tạp chí, ở đâu cũng nhìn thấy tên của ông.
Tuy bây giờ Quan Hướng Thành đã về hưu, hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng tiếng tăm của ông vẫn sừng sững như núi Thái Sơn.
Tất nhiên, Trịnh Thư Ý cũng đã từng nghe nói Quan Hướng Thành rất thích cưỡi ngựa.
Vậy thì nơi cô đang đứng ắt hẳn là trường đua ngựa của Quan Hướng Thành.
Quan Hướng Thành nắm roi ngựa bằng da thật trong tay, thong thả bước tới bên này, ánh mắt ông dần dần chuyển sang Trịnh Thư Ý đang đứng bên cạnh.
Bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, bước chân Quan Hướng Thành bất giác đi chậm lại, quan sát kỹ lưỡng hơn.
Nhưng ông nghĩ lại, một người đàn ông dẫn theo một người phụ nữ thì cũng chẳng có gì lạ, thế nên ông chỉ sang Trịnh Thư Ý rồi hỏi Thời Yến, “Cô đây là?”
Không đợi Thời Yến trả lời, Trịnh Thư Ý đã mở miệng trước, “Chào chú Quan, con là Trịnh Thư Ý, phóng viên của tuần san Kinh tế và Tài chính.”
“Tuần san Kinh tế và Tài chính à…” Quan Hướng Thành gật đầu, “Tôi có ấn tượng với cô, cũng đã xem mấy bài viết của cô, viết rất khá, có chiều sâu, không ngờ hóa ra lại là một cô gái trẻ tuổi.”
Lời khen này không biết có phải nhờ mặt mũi của Thời Yến mà có hay không, nhưng Trịnh Thư Ý vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Cô ngẩng đầu cười với ông, “Chú quá khen rồi.”
Chào hỏi nhau xong, Quan Hướng Thành lại nhìn sang vị khách của ông hôm nay, vui vẻ nói, “Chú còn tưởng chỉ có một mình cháu đến nên chẳng có chuẩn bị gì cả.
Nơi tồi tàn này của chú hiếm khi xuất hiện phụ nữ.”
Nghe thấy câu này, Trịnh Thư Ý biết ông ấy hiểu lầm mình và Thời Yến đến cùng nhau, và có lẽ còn nghĩ bọn họ có quan hệ đặc biệt.
Trịnh Thư Ý cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v ống tay áo, trong lòng cấp tốc tính toán.
“Chú Quan –”
“Trời ạ!”
Thời Yến vừa mở miệng, cô gái bên cạnh đã kinh ngạc thốt lên.
Thời Yến quay sang thì thấy cô đang ngẩng đầu nhìn về phía đường đua của trường đua ngựa, vẻ mặt ngạc nhiên, “Ở đây đẹp quá!”
Lúc nói chuyện, cô nhìn khắp xung quanh, mái tóc dài bị gió thổi tung, đôi mắt tỏa sáng, “Mấy con ngựa ở đây cũng đẹp quá đi!”
Cô giống như một cô bé con ngây thơ bị phong cảnh nơi đây hấp dẫn.
Nhưng cô lại không hề biết rằng, trong mắt Thời Yến, biểu cảm hiện giờ của cô xốc nổi biết bao nhiêu.
Trịnh Thư Ý chỉ cảm thấy cảnh diễn vừa nãy của mình phải nhận được một giải Oscar Trung Quốc.
Nuốt lại những lời muốn nói, Thời Yến nhíu mày, đăm chiêu quan sát Trịnh Thư Ý.
“Đây chưa phải là ngựa tốt nhất của tôi đâu.” Quan Hướng Thành bật cười ha hả, dù là người có địa vị cao thế nào thì đến độ tuổi này cũng không thể cưỡng lại được lòng khoe khoang với mấy kho báu của mình, “Ngựa tốt đều ở trong đấy.”
“Vẫn còn nữa ạ?!”
Trịnh Thư Ý bày ra vẻ mặt vừa tò mò lại mong đợi, Quan Hướng Thành sao có thể không nhìn ra, ông thu roi lại, vẫy tay với hai người, “Đi nào, vào trong thôi.”
Quan Hướng Thành vừa nói xong liền xoay người đi vào, để lại hai người Trịnh Thư Ý và Thời Yến với nhau.
Ở nơi trống trải luôn có gió lớn, ngọn gió lướt từ phía cánh rừng thổi tới vù vù.
Người bên cạnh không nói lời nào, nhưng Trịnh Thư Ý biết anh đang nhìn cô.
Với thân phận của Quan Hướng Thành, cô biết chắc chắn Thời Yến sẽ không giải thích nhiều lời, không vạch trần mấy chuyện vô nghĩa như mấy đứa con nít giỡn với nhau trước mặt ông, cho nên cô mới dám làm thế.
Nhưng kiểu dò xét thế này có hơi dày vò, chỉ một giây thôi cũng bị kéo dài đến vô hạn.
Hô hấp của Trịnh Thư Ý có hơi khó khăn, cô chắp tay ra sau, ngón trỏ bất an xoa xoa, lẳng lặng chờ vài giây, thấy anh không lên tiếng, thế nên cô quyết định, ngẩng đầu nhìn Thời Yến.
Quả nhiên, cô đã va vào ánh mắt của anh.
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, ra vẻ ngây thơ, cô nói, “Quan Hướng Thành mời tôi đấy.
Anh có vấn đề gì không?”
Trịnh Thư Ý không biết anh có vấn đề hay không, anh chỉ khẽ nở nụ cười sâu xa, rồi không thèm để ý tới cô nữa, cất bước đuổi theo Quan Hướng Thành.
Đi vào bên trong, Quan Hướng Thành đang đứng đợi ở bên ngoài phòng thay đồ.
Thời Yến đi thẳng về phía phòng thay đồ, lúc anh đi vào cửa mới sực nhớ ra, quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý ở phía sau Quan hướng Thành.
Anh híp mắt, “Tôi vào thay đồ.”
Tuy giọng điệu anh khá bình tĩnh nhưng lại mang theo sự cảnh cáo.
Trịnh Thư Ý cười tươi roi rói, cất giọng đầy ngọt ngào, “Vâng! Tôi chờ anh.”
Thời Yến, “…”
Anh không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng thay đồ, ở bên ngoài chỉ còn lại Quan Hướng Thành và Trịnh Thư Ý.
…
Nếu không phải là người quen, Quan Hướng Thành sẽ kiềm chế bản thân, trở thành một người ít nói.
Nhưng hôm nay ông đã xem Trịnh Thư Ý là người được Thời Yến dẫn đến.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, trong lòng ông cũng biết đôi chút về Trịnh Thư Ý, thái độ của ông đối với cô cũng không khác mấy khi nói chuyện với Thời Yến.
Ông dắt một con ngựa đến, vừa vuốt lông cho nó vừa nói chuyện với Trịnh Thư Ý.
Sau khi trò chuyện dăm ba câu về nghề nghiệp, ông bỗng nói sang chủ đề khác, “Cô và Thời Yến quen nhau bao lâu rồi?”
Trịnh Thư Ý sửng sốt một lát mới nhận ra ý của ông.
Cô cụp mắt, ra vẻ ngại ngùng, “Mới quen không lâu ạ.”
– – Hôm nay mới quen.
Quan Hướng Thành đã hiểu, ông gật đầu cười, vỗ về con ngựa con trước mặt, “Cô có biết cưỡi ngựa không?”
Trịnh Thư Ý đáp rằng cô không biết cưỡi ngựa.
Quan Hướng Thành xoay người chỉ về phía phòng thay đồ, “Trong đó có quần áo cũ của vợ tôi, nếu cô không chê thì có thể mặc nó, đã đến đây rồi, cô cũng có thể học thử.”
“Thật ạ?”
Mấy chuyện cưỡi ngựa như thế này quá xa vời với cuộc sống thường ngày, dù không phải vì Thời Yến, Trịnh Thư Ý vẫn có chút tò mò cho nên sự vui mừng này không phải là diễn, cô nhảy nhót đi theo Quan hướng Thành vào phòng thay đồ.
Vì đây là trường đua ngựa tư nhân nên phòng thay đồ không lớn mấy, bốn phòng thay đồ được chia làm hai bên.
Trịnh Thư Ý đi sau lưng Quan Hướng Thành, lúc đi ngang qua một phòng thay đồ, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thời Yến ở sau rèm cửa.
Rèm cửa chỉ che được từ phần ngực đến mắt cá chân, Thời Yến xoay người lại, bắt gặp ánh mắt của cô.
Tuy trong phòng sáng đèn nhưng Thời Yến đã tháo kính ra, anh híp mắt lại, nhìn cô đầy dò xét.
Vì trong lòng Trịnh Thư Ý đang có âm mưu đen tối nên có hơi chột dạ khi bị anh nhìn như thế, đôi mắt anh khẽ lóe lên tia sáng rồi quay đi chỗ khác.
Cảm giác ánh mắt kia như đang đuổi theo mình, cô nhíu mày, cất bước nhanh hơn.
…
Quan hướng Thành dẫn cô đi đến trước một tủ đồ, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng bay vào mũi.
Trong tủ có treo một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, nhìn màu nút áo thì có vẻ đã khá cũ rồi, nhưng chất liệu rất cao cấp, đường may cũng rất khéo léo.
“Cô thay đi, dáng người của vợ tôi cũng không khác mấy so với cô, có lẽ sẽ vừa đấy.”
Quan hướng Thành nói xong liền đi ra ngoài.
Trong phòng thay đồ bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Trịnh Thư Ý cầm bộ đồ kia, lúc chọn phòng thay đồ, cô lại nhìn về căn phòng của Thời Yến.
Đáng tiếc, ở ngay giữa có một tủ chứa đồ khá cao, cô không nhìn thấy tình hình bên phía bên kia, không biết Thời Yến còn ở đó hay không.
Một lúc lâu rồi mà không thấy động tĩnh, có lẽ anh đã ra ngoài rồi.
Trịnh Thư Ý xoay người đi vào một phòng.
Cô cởi [email protected] áo ra, cẩn thận mặc bộ đồ cưỡi ngựa này vào.
Lúc chuẩn bị cài nút áo cuối cùng ở cổ, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Trịnh Thư Ý dừng tay, cô cẩn thận nghe xem tiếng bước chân có phải đi về phía mình hay không.
Đáng tiếc là không phải.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, dường như sắp đi ra khỏi cửa.
Trịnh Thư Ý sờ lên đai lưng, bỗng lên tiếng, “Thời tổng!”
Tiếng bước chân ở bên ngoài dừng lại.
Ỷ mình đang đứng trong phòng kín, Trịnh Thư Ý thoải mái nở nụ cười.
“Dây lưng này đeo sao thế? Anh có thể chỉ tôi không?”
Vài giây sau, tiếng bước chân lại vang lên.
Phòng thay đồ được lát bằng gỗ cho nên âm thanh vang lên khá nặng nề.
Anh đến rồi.
Trịnh Thư Ý buông tay, vội vàng vuốt tóc lại.
Nhưng mấy giây sau, cô nhận ra có gì đó không ổn.
Hình như tiếng bước chân càng lúc càng xa?
Mới vừa nghĩ thế thì “Ầm” một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên, mang theo một cơn gió khẽ cuốn một góc rèm trong phòng của Trịnh Thư Ý lên.
Trong phòng thay đồ, giọng anh vang lên một cách rõ ràng.
“Không biết thắt thì đừng cưỡi ngựa.”.