Byul hút trà trân châu xoàn xoạc bằng cái ống hút to đùng. Sau khi nhồm nhoàm nhai hết đốn ghạt trân châu, cô ợ lên một tiếng rõ to làm đôi trai gái ngồi bàn bên sợ chết khiếp quay mặt đi. Fany ngồi đối diện với cô với miếng sandwich chưa hề ng vào. Anh bắt gặp những ánh mắt nhìn họ kỳ quái. Một vài tốp con gái bắt đầu nhìn chằm chằm về phía hai người, xì xào bàn tán.
"Rõ ràng là em đứt mất dây thần kinh xấu hổ!" Fany nói với Byul. Nhưng thật ra anh lại rất ấn tượng với sự tự tin của cô. Và anh đã hình dung ra nếu mẹ Byul thuộc tuýp phụ nữ truyền thống thì hẳn bà đã cho Byul vài trận dừ đòn vì cái tội quá ư là "tự nhiên" nơi công cộng thế này.
"Này, anh. Ợ hơi là một cách thể hiện sự "ngon miệng" đấy! Chưa kể trà trân châu đúng là ngon đã đời!" Byul giải thích, kèm thêm một tiếng ợ nữa.
"Biết rồi!"
"Này, không phải là có ý khen anh đâu đấy nhé," Byul đột ngột chuyển chủ đề, "Nhưng kể ra trông anh cũng được, chắc là đào hoa lắm đấy nhỉ." Hỏi xong Byul quay mặt nhìn ra chỗ khác, miệng vẫn cắn ống hút, mắt ngó lơ. Cũng là một cách để cô "thăm dò" xem Fany đã có bao nhiêu mối tình vắt vai. Vả lại, nãy giờ, trong quán này, có mù cũng không thể không nhận ra có bao nhận ra anh thu hút nhiều ánh mắt của nhiều cô gái trẻ đến thế nào.
Fany đang uống nước, nghe xong câu hỏi của Byul tí nữa sặc. Một lần nữa anh ngỡ ngàng trước sự tự tin thẳng tuột của cô gái đang ngồi trước mặt mình. "Ôi, ước gì anh được như thế nhỉ!" Anh đưa lon coca lên nhấp thêm một ngụm, hiểu rằng, với một cô gái thẳng thắn thì mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc... cũng thẳn g thắn. "Anh chưa từng có bạn gái."
Đến lượt Byul trợn mắt. Đây rõ ràng là một câu trả lời ngoài mong đợi của cô.
"Sao nào. Anh nói thật đấy. Đừng có thế chứ! Không tin à?" Fany nhe răng ra cười.
"Không phải là không tin... chỉ là... không tin được!" Byul lại ngó lơ ra chỗ khác.
"Ừ thì cũng không phải là anh chưa từng yêu ai... hay chưa từng hôn một cô gái.. chỉ là, chắc anh không may mắn lắm trong chuyện tình cảm..."
"Kaka."
"Haha! Đáng ra anh không nên nói với em. Giờ thì chắc em nghĩ anh là một kẻ thua cuộc..." Nhưng trong giọng cười của anh, Byul cảm thấy như có một chút gì chua chát, đã đến lúc cô nên dừng lại. Cô quay ra nhìn anh với một cái nhìn em-tin-rồi.
"Dù sao, cũng đừng mang chuyện đó ra rêu rao nhé. Chẳng phải chuyện gì hay ho." Anh nói thêm.
"Thế thì kể với em làm gì?" Byul hỏi.
Fany nhún vai và ngoạm thêm một miếng bánh trước khi trả lời. "Chẳng biết nữa. Thấy nói chuyện với em cũng có vẻ thoải mái." Anh dám chắc câu nói của anh đã có tác động gì đối với cô, vì ngay lập tức cái thái độ phấn khích từ nãy đến giờ của cô bốc hơi. Anh không nhớ là mình có nói gì không phải không, nên cũng chỉ im lặng.
"Vậy..." Byul cố gắng phá vỡ sự im lặng đầy bối rối. "Cho em tò mò tí. Sao anh lại nghĩ mình thiếu may mắn trong chuyện tình cảm? Chỗ anh sống có nhiều cô gái Hàn Quốc không?"
"Cũng chẳng biết nữa. Nhưng người con gái anh thích gần đây nhất thì không phải người Hàn Quốc." Fany trả lời trong lúc nhồm nhoàm nhai nốt miếng bánh.
"Eh? Sao lại thế?"
"Ngoại trừ những cô gái như em ra, đương nhiên, thì anh thấy hầu hết con gái Hàn Quốc đều theo khuôn mẫu quá. Anh chẳng biết khẩu vị bọn con trai ở đây thế nào, chứ với anh thì như vậy thật là chán ngắt."
Byul không hiểu lắm anh có ý gì khi nói "những cô gái như em", nhưng cô hiểu anh không có ý xấu, nếu không muốn nói là nghe còn hơi giống một lời khen. Và Byul chợt nhận ra, Fany có đầu óc khá cởi mở, một người sẵn sàng bỏ qua lớp mặt nạ bên ngoài để tìm kiếm con người thật giấu bên trong lớp mặt nạ đó. Thật ra, Fany rất giống với... Hikaru.
"Thế cô gái đó là người dân tộc gì?" Byul hỏi, có chút chọc ghẹo.
"Người Nhật." Anh trả lời không chần chừ.
Byul chợt nhớ lại Hikaru đã kể cho cô nghe chuyện Hikaru và Fany thân thiết với nhau chứng nào. Và cô đã từng kết luận là do hai người đã lơn lên cùng nhau nên việc có những điểm tương đồng là điều dễ hiểu. Chỉ là, đối với Byul, cứ nhắc đến chữ "Nhật" là cô liên tưởng ngay đến Hikaru. Cô chợt thở ra nhè nhẹ.
"Vậy chắc anh cũng là một phần tử trong Fan Club của Hikaru, hà?" Byul hỏi vu vơ. Cô cố tỏ ra mình đang đùa để lấp liếm nỗi thất vọng đang len lén xâm chiếm trái tim cô.
Fany bật cười. anh đã quá quen với cái thuật ngữ "Fan Club". Anh còn nhớ hồi ở Mỹ Hikaru cũng có một cái. Không nhỏ chút nào. "Anh hiểu em đang nói gì, nhưng anh không thích đặt mình vào chỗ đó. Có một điểm khác biệt rất lớn giữa anh và những anh chàng trong Fan Club, đó là anh thực sự biết rất rõ Hikaru, rất gần Hikaru..."
"Chắc anh phải quan tâm Hikaru lắm nhỉ... đi cả chặng đường dài như vậy để đến tận đây thăm chị ý cơ mà. Đáng ra đêm hôm trước anh phải đưa chị ý về thay cho JoonHyung mới phải đạo."
Nụ cười trên gương mặt Fany dần tan mất. "Thực ra... chuyện tình cảm của anh với Hikaru là chuyện qua đã lâu.. giờ thì anh không còn thứ tình cảm đó nữa."
Byul ngồi im. Cô không biết phải nói gì. Thú thật là hơi ngạc nhiên.
"..Chẳng phải là Hikaru không còn "hay như ngày xưa nữa" hay đại loại thế, " Fany nói thêm, "chỉ là, anh chấp nhận sự thật là anh và cô ấy không còn là "một cặp bài trùng..."
"Hả? Tức là sao?"
"À thì... Anh đã từng yêu Hikaru, khá lâu. Hai năm. Vào khoảng cuối của thời gian hai năm đó, cô ấy trải qua thời kì kiểu như khủng hoảng bạn bè... Hikki tự tách mình ra những nhóm bạn ở trường. Anh nghĩ sẽ giúp cô ấy bằng cách giới thiệu thêm bạn cho cô ấy làm quen, như vậy sẽ có thêm người trò chuyện cho đỡ cô đơn. anh ngốc không, lại đi giới thiệu Bi."
"Vậy là anh thành thất tình khi hai người họ bắt đầu hẹn hò hả?"
"Cũng không hẳn. Không chờ đến lúc Bi mất tích anh mới có cảm nghĩ này. Anh vẫn luôn hy vọng là... biết đâu có một ngày nào đó... anh sẽ có cơ hội... nhất là sau khi Bi biến mất. Nhưng, rõ ràng là Hikk đã thuộc về Bi, dù hắn có mặt ở bên cô ấy hay không..."
"Em nghĩ... đâu đó trong anh vẫn đang nuôi hy vọng, phải không?" Byul tủm tỉm cười. "Nếu không còn yêu, sao lại chạy theo tới đây?"
Fany nghiêm sắc mặt nhìn cô. "Anh đúng là rất quan tâm Hikki, nhưng bây giờ không còn là tình yêu. Rất đúng nghĩa tình bạn, nói thật đấy. Không biết em đã nghe kể chưa, nhưng Hikki và Bi phải trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau, thế nên anh cũng không hy vọng mối tình đó sẽ tan vỡ.."
Byul gật đầu.
"Haha, anh biết nói gì hơn? Anh đúng là si tình đến thê thảm! Nhưng tất cả sau những chuyện này mà Hikaru và Bi vẫn không đến được với nhau, thì anh tuyên bố không bao giờ tin vào sự tồn tại của tình yên đích thực nữa.."
"... Nếu anh yêu người ta tới mức độ, có lẽ cũng không nên bỏ cuộc dễ dàng như vậy..." Byul nói mà trái tim cô như thắt lại.
"Anh không coi đó là bỏ cuộc. Có lẽ đúng hơn là anh chấp nhận số phận đơn độc của mình."
"Sao lại nói thế chứ?"
"Thì nhìn coi, so với mấy đứa như Bi, anh đúng là vớ vẩn..."
Byul chợt thấy bực mình làm sao đó. Cuộc nói chuyện đang bình thường, tự nhiên anh lại nói như thể anh đã "thua" vì sự kém cõi của mình. Từ khi gặp nhau đến giờ, Byul vẫn luôn đánh giá rất cao Fany, bởi vậy chứng kiến anh tự hạ thấp mình khiến cô cảm thấy bực bội. Cô đứng phắt dậy khiến cái ghế cô đang ngồi đổ ngửa ra đằng sau. Cô đấm hai nắm tay xuống bàn và nhoài người về phía anh.
"Anh thôi đi được không! Anh không có vớ vẩn gì cả! Anh là một chàng trai tốt! Chỉ là đã có vài đứa con gái qua ngốc thôi, okay!? Đừng có tự trách mình chỉ vì bọn họ không đủ sáng suốt để nhận ra anh tuyệt vời như thế nào. Anh đừng tự hạ thấp mình như thế! Em đã gặp qua nhiều người, và dám nói anh thuộc dạng hiếm có khó tìm đấy. Chưa kể anh còn khá hấp dẫn nữa..." Đang nói một thôi một hồi thì cô chợt khựng lại. Cô không thể tưởng tượng nổi mình lại đi nói ra những điều mình mới vừa nói. Chưa từng bao giờ trong đời cô nghĩ mình lại đi nói huỵch toẹt vào mặt một người con trai là anh ta hấp dẫn. Một cơn xấu hổ trào dâng khắp người và hai cái tai là những thứ đầu tiên đỏ dựng lên.
Fany thì há hốc mồm kinh ngạc. Anh thể hiện một vẻ mặt Byul chưa từng thấy qua. Sợ là còn nói nữa sẽ lại lỡ mồm, Byul cứ đứng im như thế, hy vọng anh chỉ bật cười và cho đó là một trò đùa. Nhưng anh có vẻ không có ý định động đậy.
Cô nghe được cả tiếng trái tim mình đang đập thình thịch. Mình vừa làm cái gì vậy hả trời!?
Fany đưa mắt nhìn thấp xuống một chút. Cô tưởng anh nhìn đi chỗ khác, hoá ra anh đang nhìn vào... môi cô. Rồi anh cúi đầu xuống một chút... và cô chưa kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra để phản ứng lại thì anh đưa tay ra để kéo cô lại gần, nhắm mắt lại và trao cho Byul nụ hôn đầu tiên trong đời cô bé.
Đôi môi anh dày và mềm mại. Không biết anh có đoán được đây là nụ hôn đầu tiên của cô hay không mà anh thật nhẹ nhàng và dịu dàng, giúp cho cô bớt đi những bối rối của sự thiếu kinh nghiệm. Hai bàn tay anh trượt nhẹ trên cổ cô, từ tốn ôm lấy khuôn mặt. Một chút sau, anh chậm rãi rút lui. Anh nhìn cô cưới, cười với cô nụ cười tươi tắn nhât cô từng nhìn thấy.
Byul chớp chớp mắt.
Cô ngồi lại xuống ghế, nhìn anh mà chưa hết bàng hoàng sửng sốt. fany cười chúm chím, anh cũng hơi ngượng vì đã làm điều đó ngay giữa chốn đông người thế này. Anh cảm thấy rõ ràng những ánh mắt nhìn về phía hai đứa ngày càng nhiều, nhưng với Byul thì chẳng liên quan. Cô vẫn tròn mắt nhìn anh vô thần
Anh nhướn mày như ra hiệu cho cô hãy phản ứng gì đi chứ. Byul nhìn ra chỗ khác, với tay lấy cốc coca của anh. Cô đưa cốc nước lên uống một ngụm.. rồi hất cả cốc nước vào mặt anh.
"Sao.. SAO LẠI..!?" Fany không nói được hết câu vì mấy cục đá rơi vào trong người anh lạnh buốt. Trong lúc anh đang lúi húi lôi mấy cục đá vướng ở cổ ra thì Byul đã chạy biến ra cửa.
"Nà... Này! Chờ đã!" Fany ném ít tiền lẻ lên mặt bàn và chạy theo cô.
"Byul! Byul!" Anh gọi với theo. Cuối cùng anh cũng bắt kịp cô, túm được vai cô và xoay người cô lại. "Sao tự nhiên lại..."
"SAO ANH DÁM!" Byul gào lên giận dữ. "Anh dựa vào cái khốn kiếp gì mà dám làm thế hả?"
"Anh... anh xin lỗi! Anh chỉ..." Anh chợt ngưng giữa chừng khi nhìn qua đường.
"Không thể tin nổi anh! Không tin cả tôi lại đã đi.. UGH! Vậy là thế nào hả Fany!? Tất cả những chuyện về Hikaru thực ra chỉ là do anh bày trò thôi phải không? Anh vẽ ra những chuyện đó để lợi dụng con gái nhà lành hả? Anh là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp khốn kiếp KHỐN KIẾP!"
Fany không trả lời. Mắt anh nheo lại, nhìn về phía bên kia đường. Trông anh gần như là... giận dữ. Việc anh không thèm nhìn cả cô trong lúc cô đang nói với anh quả là quá đáng. Và sự thờ ơ của anh chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.
"Đáng ghét... Đáng ra tôi phải biết trước là sẽ thế này chứ!" Cô quay lại và dợm bước bỏ đi, nhưng bàn tay Fany đã nắm lấy vai cô rất chặt và lại xoay người cô lại.
Byul nín thở trước hành động của anh. Đột nhiên, anh giữ cô chặt hơn và ấn lưng cô vào sát tường. Anh nhìn đăm đăm vào mắt cô và đứng rất sát cô. Byul câm nín. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Chưa từng người con trai nào mang cho cô cái cảm giác như vậy..
"F... Fany... anh định làm gì đây?" Cô run rẩy hỏi.
"Byul... nghe anh này," anh nói thấp giọng, gần như là thì thầm. "Làm ơn nhé..."
Cô miễn cưỡng gật đầu.
"Có một điều này cần nói cho Hikaru biết... Nhưng anh không biết làm thế nào để nói với cô ấy mà không mang lại nguy hiểm cho cô ấy. Anh xin lỗi vì giao lại trách nhiệm này cho em, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Nếu em thực sự là một người bạn của Hikaru, chắc em sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Anh muốn bảo cô ấy hãy gặp anh ở một chỗ này vào thứ Sáu. Nhưng bảo cô ấy đừng có liên lạc với anh trong lúc này."
Byul như rơi vào một màn sương dày đặc. Cô vẫn run rẩy trước giọng nói nghiêm trọng của Fany, nhưng cô bắt đầu hiểu ra là anh không có ý dọa dẫm cô. "Nhưng tất cả những chuyện này là sao?" Cô hỏi.
"Anh xin lỗi... Anh không thể cho em biết được." Anh ngoái lại nhìn xem Nicolas có di chuyển đi chỗ káhc chưa. Băng qua đám đông, anh có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn đang đứng dựa vào bức tường trong bóng tối của một ngách nhỏ, miệng thở khói thuốc lá phì phèo. Anh vẫn có thể cảm nhận từ xa đôi mắt sắc như dao của hắn. Và anh biết, khi nào còn ở giữa đám đông thì Nicolas sẽ không làm liều. Fany đứng gần hơn vào Byul để Nicolas không thể nhìn thấy mặt cô.
"Hãy hứa với anh là em sẽ nhắn cho cô ấy tới gặp anh. Okay?" Fany thì thầm.
"Fany, anh vừa ngoái lại nhìn ai vậy?"
"...Byul, nghe theo chỉ dẫn của anh này. Khi em đi thì đừng có ngoái lại nhìn đằng sau. Và cố lẩn vào giữa đám đông. Không đi đâu một mình, nghe chưa?"
"...Em biết rồi."
"Bây giờ... Em hãy đẩy anh ra thật mạnh như là em vẫn còn giận anh lắm, rồi đi thật nhanh về nhà. Anh sẽ đi hướng ngược lại. Nếu em cảm thấy em đang bị theo đuôi, thì hãy chạy thật nhanh. Làm được không?"
"Fany..."
Fany nuốt nước bọt. Byul nhận thấy rất rõ là anh đang căng thẳng cực độ, điều đó càng làm cô hoảng sợ hơn. Cô muốn hỏi nữa, nhưng cô tin Fany, tin nhứng gì anh nói. Nghe theo lời anh, cô xô anh ra thật mạnh và lao vào giữa đám đông.
Fany nắm lấy cổ tay cô nói với theo. "Một câu cuối. Nụ hôn lần sau sẽ ngọt ngào hơn, anh hứa với em."
Byul thóang sững người lại nhưng rồi giật mạnh tay ra, tiếp tục màn kịch giận dữ với anh. Và mặc dù vẫn đang hoàn toàn hoảng sợ, nhưng cô không ngăn được hai má hồng lên vì câu nói cuối cùng của anh.
Cô bước giữa đám đông đi bộ trên đường. Chẳng bao lâu sau khi chia tay với Fany, cô nhận thấy một tiếng bước chân cỳng tốc độ với mình ngay phía sau. Byul bắt đầu chạy.
Người kia cũng chạy theo cô. Byul vẫn nhớ Fany đã dặn không được quay đầu lại nhưng cô không thể không tò mò xem ai đang đuổi theo mình. Không may, lúc cô ngoái đầu lại cũng là lúc cô đâm sầm vào một người khác.
"OW! Mắt để đâu đấy hả! Con nhóc!" Người kia kêu lên, có vẻ tức giận vì cú va chạm hất đổ đến nửa lon nước lên cái áo sơmi hàng hiệu của anh chàng. Hắn xô Byul ngã quỳ trên vỉa hè. "Mày làm hỏng hết cái áo của tao rồi! Mày phải đền đấy!"
"Có chuyện gì ở đây thế nhỉ?" HoYoung vừa đi chậm lại vừa hỏi.
Tên con trai kia ngẩng lên nhìn và nhận ra gương mặt danh bất hư truyền của HoYoung. "À...không...không...là cô gái này..."
"Đỡ cô ấy lên." HoYoung ra lệnh cho tên kia. Hắn gật đầu rối rít và cuống cuồng đỡ Byul đứng lên. Byul trố mắt nhìn HoYoung, một gương mặt hòan tòan xa lạ với cô.
"Giờ thì xin lỗi cô ấy đi. Mày đối xử với con gái thế à?"
"Tôi... toi xin lỗi! Xin tha lỗi cho tôi!" Tên con trai kia vừa nói vừa chạy bán sống bán chết.
"Cô không sao chứ?" HoYoung hỏi cô.
"Có phải anh đi theo tôi không?" Byul lạnh nhạt, bỏ qua nhiệt tình của HoYoung.
"À...vâng?"
"Tại sao? Anh là ai? Và tại sao lại theo dõi tôi và Fany?"
"Này này, bình tĩnh nào. Tên tôi là HoYoung, đàn em của anh Joon. Cô biết không. Hội G.O.D đó?"
"Cái tên đó có nghĩa là gì? Guys of Dorkiness (Mấy thằng ngu) à!?" Byul đốp chát.
"Nghe này, cô bé. Là tôi đang theo dõi cái anh chàng bạn cô thôi. Joon không tin mấy người Mỹ, nên bắt tôi phải theo sát hắn để quan sát. Thế thôi."
"Vậy tại sao lại chạy theo tôi?"
"À... thì tại cái anh chàng Fany đó biến mất nhanh quá, loáng cái là chẳng thấy đâu nữa. Thế nên tôi chạy theo cô, hy vọng cô sẽ đến chỗ anh ta."
"Tôi không biết gì đâu. Mà anh về bảo với cái anh Joon đấy và cái nhóm "Mấy thằng ngu" của anh là bỏ cái trò theo dõi người khác đi. Đồ hư hỏng."
"Hư hỏng?" HoYoung kêu lên. "Sao tự nhiên tôi lại thành đồ hư hỏng?" Byul quay lưng bước đi nhưng không dứt khỏi được HoYoung, hắn nằng nặc đòi biết thêm về Fany.
Cách đó một đoạn khá xa. Nicolas búng đầu thuốc lá xuống đất và lấy chân di lên. Hắn nhếch mép cười và thủng thẳng bỏ đi, để lại sau lưng hai kẻ còn đang mãi tranh cãi khá ồn áo.
Sự xuất hiện của HoYoung vô tình đã cứu Byul thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.