Chung Hành đã đợi rất lâu, bởi vì hắn đoán rằng Vân Trạch không chỉ làm mỗi bước này.
Mà có lẽ còn nhiều hơn vậy nữa.
Nhưng đợi cả mười lăm phút rồi mà vẫn không thấy Vân Trạch có thêm động tác nào khác.
Hắn mở mắt ra.
Lúc này Vân Trạch đang ngủ không được, cậu trở mình đưa lưng về phía Chung Hành, ngẩn ngơ nắm lấy một góc của tay áo, không biết bây giờ trong đầu cậu đang suy nghĩ gì.
Thất thần được một lúc lâu, Vân Trạch đột nhiên cảm thấy cả người mình lạnh toát, giống như bị một thứ gì đó vô cùng hung mãnh nhìn chằm chằm vậy. Cậu lại trở mình, ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp Chung Hành đã tỉnh giấc rồi.
“Quận vương, ta thấy hơi đói.” Vân Trạch cảm thấy bây giờ cũng không còn sớm nữa, có thể ăn tối rồi: “Đến giờ ăn tối rồi.”
Chung Hành gật đầu: “Được.”
Sắc trời dần nhá nhem, buổi chiều hôm nay trôi qua thật nhanh, Vân Trạch nói: “Tối nay có lẽ sẽ có canh đầu cá đấy.”
Vân Trạch không thể nào mà thích ăn những món có tôm cá được, bởi vì cậu rất ghét những thứ có mùi tanh mà. Nhưng đầu bếp trong Vương phủ nấu ăn rất ngon, canh đầu cá cũng nấu vô cùng ngon miệng, nước canh có màu trắng sữa thơm dịu, ăn vào không hề ngửi được chút mùi tanh nào.
Bởi vì sức khỏe của Vân Trạch khá yếu cho nên đầu bếp luôn biến tấu hầm nhiều loại canh cho cậu bồi bổ cơ thể.
Tối đến, Vân Trạch mặc thử hỷ phục mà tỳ nữ mang tới.
Bộ hỷ phục rất vừa người, hơn nữa lại còn được may vô cùng tỉ mỉ.
Ngày thường Vân Trạch mặc đồ rất đơn giản, cậu thường dùng những bộ quần áo có tông màu trắng hay xanh trúc nhạt, rất ít khi mặc những bộ có màu sắc sáng rực thế này.
Cậu thiếu niên có dáng người thon dài, mặc bất kỳ loại trang phục nào cũng đều rất đẹp mắt, áo gấm thêu hoa khoác lên mình lại càng tăng thêm mấy phần mỹ lệ.
Nếu như hỷ phục đã vừa người rồi thì không cần sửa thêm gì nữa. Ngay lúc Vân Trạch đang định thay hỷ phục ra thì Thu Hâm mang bữa khuya vào: “Tiểu công tử, tối nay đầu bếp đã hầm cháo tổ yến đường phèn, nhân lúc cháo còn nóng cậu hãy mau ăn đi ạ.”
Vân Trạch nếm thử một miếng cháo tổ yến ngọt thanh.
Thu Hâm cười híp mắt nói: “Tiểu công tử cứ ăn thong thả, mình có nhiều thời gian mà. Quận vương nói tiểu công tử ngủ cả buổi chiều nay rồi nên buổi tối sẽ không ngủ sớm nỗi, vì thế ngài ấy bảo chúng nô tỳ mang bảng chữ mẫu đến cho tiểu công tử tập viết theo.”
Đêm tối dài đăng đẳng, Vân Trạch cũng vốn định đọc sách hoặc viết chữ.
Bảng chữ mà Thu Hâm mang tới có lẽ là do Chung Hành tự tay viết. Vân Trạch nghiêm túc quan sát kĩ một lượt, tất cả đều được trích từ thơ Biên Tái, bút múa trên giấy, nét chữ mạnh mẽ.
thơ Biên Tái (边塞诗): lấy bối cảnh vùng biên cương và đời sống quân dân làm đề tài. Thơ Biên Tái là một trong những trường phái thơ quan trọng trong dòng thơ Đường.
Chữ viết của Vân Trạch không được đẹp cho lắm, nếu như quay về thời hiện đại thì may ra còn có người khen đẹp chứ ở thời đại này thì bút pháp của cậu được coi là hết sức bình thường.
Vân Trạch bắt chước theo nét chữ của Chung Hành để tập viết, cậu ngồi học cực kỳ nghiêm túc. Nửa tiếng sau, Vân Trạch thấy cổ tay có hơi mỏi, cậu dừng lại uống nửa chung trà, ăn một chút bánh ngọt.
Món bánh ngọt mà đầu bếp của vương phủ thường hay làm là bánh xốp nhân sữa dẻo. Bởi vì Liêu châu nhiều dê bò nên mọi người thường thích dùng sữa bò chế biến thành đồ ăn. Vân Trạch vừa nhai một miếng bánh sữa hoa lài vừa vô thức viết vài chữ lên giấy.
Chờ đến lúc nhận ra mình đã viết chữ gì, Vân Trạch giật mình lập tức vo mảnh giấy đó thành một cục rồi ném sang bên cạnh.
Tờ tiếp theo, rồi lại tờ tiếp theo cũng có kết cục y chang.
Lúc Chung Hành trở về thì trời đã khuya lắm rồi, các tỳ nữ lần lượt bưng nước nóng đến, Thu Hâm nghiêm cẩn cúi người chào: “Tiểu công tử vừa mới rửa mặt xong, bây giờ đã muốn đi ngủ rồi ạ.”
Chung Hành đi thẳng về phía trước: “Các ngươi lui xuống hết đi.”
Vân Trạch đã thả màn trướng xuống, trong giường tối om như mực, cậu chầm chậm nhắm mắt lại.
Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Trạch cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là Thu Hâm vào phòng tắt đèn hoặc dọn dẹp lặt vặt vài thứ thôi.
Chung Hành bước đến bên chiếc bàn, Vân Trạch học rất nghiêm túc, chữ viết theo rất có khuôn có dạng, hiện tại đã giống bút pháp của Chung Hành hơn nửa rồi.
Chung Hành thấy Vân Trạch đã ngủ thì cũng không định quấy rầy cậu làm gì.
Mắt thấy mấy cục giấy bị ném trên bàn, Chung Hành nhặt chúng lên mở ra, vốn nghĩ rằng đây là những chữ Vân Trạch viết bị hư nhưng không ngờ trên giấy lại viết toàn là tên.
“Chung Thiệu”
Đây vốn là nét viết của Vân Trạch, từng nét từng nét hết sức ngay ngắn. Nét bút của Chung Hành vừa khỏe khoắn vừa có lực, còn của Vân Trạch thì đáng yêu hơn một tí, giống như chữ của một đứa trẻ vừa học viết bút lông chưa được bao lâu vậy.
Cả ba tờ giấy đều viết một cái tên “Chung Thiệu”.
Chung Hành đưa chúng lên trên ngọn nến, ánh lửa lập tức bùng cháy, sau đó một đám tro bụi rơi xuống.
Hắn cúi xuống thổi tắt ngọn nến, gian phòng nháy mắt bị bao phủ bởi bóng đen.
Nửa đêm Chung Thiệu bị cho gọi tới phủ của Nhiếp chính vương quả thật không biết bản thân đã làm gì sai, cậu ta còn đang vui vẻ thưởng thức hí khúc do con hát trong phủ diễn, cả người quần áo lòe loẹt còn chưa kịp thay đã bị kéo đến vương phủ.
Sau khi tới nơi cậu ta lập tức bay đến trước mặt Chung Hành, tỏ vẻ tủi thân sùi sụt: “Chú, chú gọi con đến có chuyện gì vậy ạ?”
Chung Thiệu biết Chung Hành không phải người hiền lành gì, Chung Hành thích giết người cậu ta cũng biết nốt, nhưng cậu ta không bao giờ ngờ tới là chỉ vì tên mình bị người ta viết lên ba tờ giấy mà bình giấm của Chung Hành lại ập lên đầu mình như vậy.
Nhìn ánh mắt bất thiện của Chung Hành, Chung Thiệu thấy sống lưng của mình rét run từng đợt. Cậu ta liên miệng cam đoan mấy ngày qua mình học hành rất chăm chỉ, không hề chạy loạn đi đâu, những chuyện như chơi bời lêu lổng cũng chưa từng có.
Chung Hành sai người xách Chung Thiệu tới phủ chưa được mười lăm phút đã cho người xách cậu ta quay về rồi.
Chung Thiệu đương không lại ăn một trận khiếp sợ, trong lòng không nhịn được mà chửi Chung Hành một trận.
Tâm tư của Chung Hành còn sâu hơn đáy biển, nếu hắn không tự nói ra ý nghĩ của mình thì không ai có thể đoán được của hắn đang suy nghĩ gì.
Trên đường về Chung Thiệu không ngừng đặt ra câu hỏi tại sao, lúc sắp đến nhà cuối cùng cậu ta cũng đoán ra được nguyên do.
“Mượn thân phận của ta để chọc ghẹo người đẹp…” Chung Thiệu lẩm bẩm trong miệng: “Bây giờ bị lộ tẩy rồi nên muốn giận cá chém lên ta à?”
Chung Thiệu không thể đóng giả Chung Thành bởi vì việc này có độ khó quá cao, không chỉ thông thiên văn tường địa lý mà còn phải hiểu việc quân việc nước, trong đầu Chung Thiệu không thể chứa quá nhiều thứ như vậy được.
Nhưng Chung Thành thì lại khác, hắn có thể đóng giả thành Chung Thiệu, chú cháu hai người chỉ cách nhau có bảy tám tuổi, một người là Quận vương còn người kia là Thân vương, thân phận rất gần gũi, đã thế lại cùng ở một Liêu Châu, và người họ quen biết cũng phần nhiều là như nhau. Đối với một người không hề biết tướng mạo của hai người họ ra sao thì chắc chắn bị lừa như vậy sẽ tin thật ngay.
Từ trước đến nay Chung Thiệu không bao giờ giấu chuyện không vui ở trong lòng, cho nên sau khi về đến nhà cậu ta đã quên tuốt tuồn tuột những chuyện vừa xảy ra ở chỗ Chung Hành rồi. Trước khi đến Minh Đô, người nhà của Chung Thiệu đã mời về một lão tiên sinh cho cậu ta thương lượng học hỏi, nhưng lúc nào cậu ta cũng không nhớ lão tiên sinh, có chuyện gì cũng không nói với ông ấy.
Chung Hành trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này toàn bộ hạ nhân trong phủ không một ai dám làm phiền hắn, từ trong ra ngoài không người nào dám tiến lên nửa bước. Kể từ khi Chung Hành lập được chiến công, nắm giữ binh quyền ở Liêu Châu thì hắn đã quen với việc người khác run sợ khi thấy mình. Thanh danh của hắn đã bị bôi xấu đầy rồi, tương lai trong sử sách cũng sẽ thành một tên tàn bạo thôi.
Vân Trạch trời sinh tính tình hiền lành, thích kết bạn với những người đơn giản, không toan tính, bỏ xa cái tên Vân Dương bản tính âm hiểm kia. Chung Hành không phải là hình mẫu trong tưởng tượng của Vân Trạch, càng không có tính cách mà Vân Trạch yêu thích.
Với thủ đoạn thâm sâu của hắn, chuyện che mắt Vân Trạch phải nói là dễ như trở lòng bàn tay. Tuy nhiên Chung Hành không hề muốn trong lúc động phòng hoa chúc với Vân Trạch, cậu lại ôm hắn mà gọi tên Chung Thiệu.
Chung Hành có tên riêng của mình!
Hôm sau, Vân Trạch vừa tỉnh giấc thì ngửi thấy trong phòng có một mùi thơm thoang thoảng, nó không giống với huân hương âm ấm được đốt trong huân lung thường ngày, mùi hương này lạnh hơn mà thấm vào lòng người hơn.
Thu Hâm mở cửa sổ ra, gió mát bên ngoài chầm chậm luồng vào, Vân Trạch cầm lấy cái khăn lau lau mặt: “Đây là mùi gì vậy?”
“Sáng sớm vừa có người bưng tới mấy chậu hoa lan…” Thu Hâm nói: “Điện hạ đã sai người đặt chúng ở trong phòng của tiểu công tử.”
Vân Trạch xuống giường, bước đến bên những chậu hoa.
Chậu hoa lan trông rất tươi tốt, lá hoa xanh mướt tràn trề sức sống, đường nét mảnh mai, giữa những chiếc lá xanh điểm xuyết vài bông hoa màu tím nhạt.
Vân Trạch cúi đầu ngửi một hơi thật sâu: “Hiện tại Quận vương có nhà không?”
Thu Hâm gật đầu một cái: “Ngài ấy vừa từ thao trường về, bây giờ đang ở nhà ạ.”
Vết thương trên người Vân Trạch gần như lành hẳn rồi, cậu có một số chuyện muốn nói với Chung Hành nên đã đi đến phòng của hắn.
Vân Trạch vừa đưa tay lên gõ cửa một cái, bên trong đã vọng ra giọng nói của một người đàn ông: “Vào đi.”
Vân Trạch đẩy cửa bước vào, Chung Hành đang thay quần áo ở sau bức bình phong, hắn tưởng là có tỳ nữ tiến vào nên cất tiếng: “Mang cài tóc tới cho ta.”
Vân Trạch nhìn nhìn xung quanh một lượt, thấy chiếc cài tóc màu vàng tím nằm ở trên khay, cậu lập tức tiến tới cầm lên đưa ra sau bình phong: “Quận vương.”
Trong mắt Chung Hành thoáng hiện ý cười: “Sao lại là ngươi thế?”
“Hôm nay ta muốn đi ra ngoài dạo một chút.” Vân Trạch đáp: “Lâu rồi không đến thăm Đương Quy, sẵn tiện ta muốn về thăm nhà một chuyến luôn, với cả thăm bà ngoại nữa, ta muốn biết bệnh của bà đã khỏi hay chưa.”
“Cài lên cho ta.”
Dáng người của Vân Trạch thấp hơn Chung Hành một khúc, cậu phải nhón chân lên mới cài được cài tóc cho Chung Hành. Bởi vì cánh tay phải nâng lên cao, ống tay áo rộng thùng thình bị tuột xuống để lộ cổ tay vừa nhỏ vừa trắng như được ngâm qua sữa bò vậy.
“Cài xong rồi!” Vân Trạch tỉ mỉ đánh giá một lượt, cậu tự cảm thấy bản thân cài tóc cũng đẹp lắm chứ bộ: “Rất là thẳng luôn.”
“Bà ấy đã sớm khỏi bệnh rồi.”
Vân Trạch im lặng suy nghĩ một hồi: “Quận vương, chuyện của hai chúng ta… có cần phải nói cho Vương gia biết không?”
Mặc dù Vương gia và Vân Trạch không qua lại nhiều nhưng dù sao cũng là nhà ngoại của Vân Trạch. Minh Đô cách Đông Lĩnh xa như vậy, sau khi Vương phu nhân qua đời, Vương gia cũng không hề liên lạc gì với Vân Trạch.
Sở dĩ không báo tin là vì, trước hết có Thái phu nhân phá rối ở giữa, thứ hai là do lúc ấy Vân Trạch còn nhỏ tuổi, phủ An Lạc hầu không muốn duy trì mối quan hệ thông gia với phủ Phụ quốc công, Phụ quốc công cũng không thể đơn phương can thiệp được.
Vương lão phu nhân vốn có thể không đến Minh Đô, chỉ cần một mình Phụ quốc công đến là đủ rồi. Lão nhân gia vì muốn thăm hỏi sức khỏe của Vân Trạch mà không quản đường xa ngàn dặm, nếu như Vân Trạch bỏ mặc thờ ơ, sợ là sẽ rét lạnh tấm lòng của lão nhân gia.
Người mẹ ruột Vương phu nhân này chắc hẳn cũng sẽ quyến luyến người thân chứ.
“Tạm thời chưa cần báo cho bọn họ đâu.” Chung Hành nói: “Vương gia bận rộn hơn nhiều so với ngươi nghĩ. Ông ta mà đến Minh Đô thì lập tức sẽ có rất nhiều thân thích mất liên lạc tìm tới cửa kéo quan hệ ngay, quan hệ lui tới quá nhiều, sợ rằng sẽ gây ra bạo loạn.”
Chung Hành không muốn người khác nghĩ rằng người kết hôn với Vân Trạch là Thụy Quận vương Chung Thiệu, lại càng không muốn ở trước mặt người khác bại lộ Vân Trạch là điểm yếu của bản thân.
“Được thôi, tạm thời ta sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa.” Vân Trạch đáp: “Vậy thì chiều nay ta sẽ ra ngoài một chuyến.”
Chung Hành vừa chỉnh lại quần áo vừa giả vờ hỏi vu vơ: “Hôm qua ta đã thấy mấy tờ giấy mà ngươi viết, tất cả đều là tên ta, tiểu công tử thích tên của ta đến vậy sao?”
“Ta tập viết theo mẫu chán rồi nên muốn viết cái khác thôi, mà nhất thời không nghĩ ra chữ gì để viết nên đành viết tên của Quận vương.” Vân Trạch hỏi: “Có phải là mạo phạm đến huynh rồi không?”
“Sau này không được viết cái tên đó nữa.” Chung Hành đáp: “Đến thư phòng, cho ta xem thành quả luyện chữ của ngươi thử.”
Vân Trạch phỏng theo nét chữ của Chung Hành viết ra một đoạn trích trong《Luận Ngữ》.
Cậu học hỏi mọi thứ rất nhanh, giữa cái dòng chữ chứa mấy phần nhuệ khí của Chung Hành.
Chung Hành ngồi xuống, kéo Vân Trạch ngồi vào lòng mình, vươn tay nắm lấy cổ tay của Vân Trạch: “Đưa bút như thế này.”
Hắn cầm tay cậu viết xuống một bài thơ của Hàn Sơn
“Bất tu công nhân ác, hà dụng phạt kỷ thiện.”
Ngón tay của Vân Trạch rất mềm, mu bàn tay bị vết chai trên tay Chung Hành ma sát đến ửng đỏ.
“Hành chi tắc khả hành, quyển chi tắc khả quyển.”
Lúc viết đến chữ “Hành”, bàn tay của Vân Trạch bị hắn nắm mạnh đến nỗi đau nhói, cậu không nhịn được mà lên tiếng: “Quận vương, huynh có thể nhẹ tay chút được không?”
Chung Hành có thể dùng lực trực tiếp bóp gãy cổ của người khác, cho nên đôi khi cũng rất khó để kiểm soát lực tay của mình. Hắn từ từ thả lỏng tay ra, giữ tay Vân Trạch hoàn thành nốt câu thơ.
Vân Trạch nhìn dòng chữ trên tờ giấy: “Người ta thường nói nét chữ nết người, nhưng nét chữ với tính cách của Quận vương lại không giống nhau cho lắm nhỉ.”
Nét chữ của Chung Hành bộc ra khí chất ngang ngược, trông rất khí phách. Rõ ràng là viết câu thơ răn dạy hậu bối đối nhân xử thế sao cho rộng lượng, khiêm tốn, mà khí phách giữa các câu chữ lại không hề có tí khiêm tốn nào.
Lúc này, Hứa Kính bước vào cắt ngang không khí của hai người: “Điện hạ, Nhạc vương đã đến đây từ sáng sớm rồi.”
Chung Hành thơ ơ đáp: “Để gã ta đợi thêm một lát nữa.”
Sau khi Hứa Kính lui ra ngoài, Chung Hành nhẹ nhàng cầm ngón tay của Vân Trạch lên xoa xoa: “Lúc nãy ta có hơi mạnh tay.”
Chung Hành không hề đặt Mạnh Bưu ở trong mắt, hôm qua hắn đã nghĩ xong cách giải quyết Mạnh Bưu và đám bộ tộc ở Tây Nam rồi.