Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

chương 181: ba người kích tình (h)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cặp sinh đôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên trì của cô, trong phút chốc, không còn lời nào để nói. . . . . .

"Anh Long Tịch Hiên, anh Long Tịch Bác, các anh có nguyện ý lấy em làm vợ không?" Long Tịch Bảo mở đôi môi đỏ mọng, nhu hòa hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ tràn đầy nụ cười ngọt ngào, mỹ lệ đến mức khiến người ta lóa mắt.

"Anh nguyện ý." Miệng đống thanh, cặp sinh đôi phun ra ba chữ, không chút do dự cho cô đáp án.

Long Tịch Bảo nhớ tới thời điểm kiếp trước, sự lùi bước của mình, sự trốn tránh của mình, khiến cho ba người đau khổ thế nào, hạnh phúc thật vất vả có được lại nghênh đón cái chết của cô, trong lòng đau xót, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, cả đời này, cho dù thế nào, cô cũng muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, không lùi bước nữa, không trốn tránh nữa.

"Đừng khóc" Cặp sinh đôi đau lòng lau nước mắt cho cô, trong lòng vẫn đang cảm động vì lời nói vừa rồi của cô.

Long Tịch Bảo ôm lấy Long Tịch Hiên ngồi gần cô nhất, rưng rưng hôn lên đôi môi mỏng khiêu gợi của anh, thì thầm: "Em yêu các anh, cho nên, một người cũng không thể thiếu, các anh có trách em tùy hứng hay không?"

"Không đâu, không đâu, Bảo Bảo…" Long Tịch Hiên dán lên môi của cô, khẽ nói, động tình vuốt ve thân thể của cô.

Long Tịch Bảo đỏ mặt, biết anh hiểu sai ý mình rồi, cô không có ý muốn quyến rũ anh… có chút cà lăm mà nói: "Anh… anh đừng kích động."

"Anh muốn, anh rất muốn." Long Tịch Hiên thanh âm khàn khàn, lẩm bẩm ở bên tai cô, khiến cô run rẩy. . . . . .

"Anh Bác… anh Bác…" Long Tịch Bảo cầu cứu khẽ gọi.

"Anh cũng muốn." Long Tịch Bác trả lại cô ba chữ, thanh âm khàn khàn giống hệt Long Tịch Hiên.

Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, khéo léo đáp lại những cái vuốt ve của bọn họ, chỉ chốc lát sau, nhiệt độ trong phòng rõ ràng lên cao…

"Ừm… A… Ừm…" Tiếng rên rỉ mềm mại không ngừng phát ra từ trong miệng Long Tịch Bảo, làm tê dại thần kinh của hai người kia.

"Đợi… đợi một chút, em muốn… ừm… em muốn tắm trước." Long Tịch Bảo nhẹ nhàng đẩy một cái đầu đang ‘tàn sát bừa bãi’ ở trước ngực cô, né tránh đôi môi đang cướp đoạt môi mình, nhẹ giọng nói.

Long Tịch Bác từ trên người cô lật người xuống, ôm cô đi vào phòng tắm… Chỉ chốc lát sau, Long Tịch Bảo hoàn toàn hối hận…

Phòng tắm…

Trong bồn tắm to lớn, sương mù tràn ngập, tinh dầu hoa hồng cao cấp tản ra mùi hương nồng đậm mà không ngấy, thơm mát mà không tầm thường, tinh dầu hoa hồng thúc giục tình dục của người trong đó, cộng thêm tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ, tạo thành một loại hoàn cảnh cực kỳ ái muội, dẫn dụ người sa đọa.

Lúc này Long Tịch Bảo, giống như miếng thịt kẹp bên trong miếng sandwich, bị cặp sinh đôi một trước một sau vây lại, liếm liếm lỗ tai, vuốt ve bộ ngực, bất lực rên rỉ: "A… Nơi đó không cần… Ưm… A…"

Long Tịch Bác nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, ấn xuống nơi xương bướm xinh đẹp của cô dấu vết thuộc về mình…

Long Tịch Hiên lại yêu thích xương quai xanh của cô, ở trên đó vừa liếm vừa cắn, khiến Long Tịch Bảo cảm giác mình giống như cục xương… mà anh giống như con chó nhỏ, nhưng loại xương nào lúc bị chó ăn lại có khoái cảm giống như cô? Cái so sánh này hình như không thành lập a… Đang lúc cô suy nghĩ lung tung, Long Tịch Hiên động thân tiến vào trong cô…"A… Nhẹ một chút đi… Không phải của anh nên không cần yêu thương à." Long Tịch Bảo yêu kiều thét lên.

"Không phải của anh thì là của ai?" Long Tịch Hiên cười tà rút ra cắm vào nơi hạ thân của cô, hài lòng nghe được cô rên rỉ.

"A… ưm… A… là… A… Là của em…" Long Tịch Bảo nói không thành câu.

"Em lặp lại lần nữa, là của ai?" Long Tịch Bác giọng tà mị từ phía sau truyền đến, kẻ ngu cũng nghe ra có mùi vị uy hiếp.

"Là… A… là… của các anh… A… ưm… Nhẹ một chút… ưm…" Long Tịch Bảo rất không có dũng khí mà nói.

"Rất tốt." Long Tịch Bác hài lòng ngậm vành tai của cô, khiến cô càng rên rỉ nhiều hơn.

Long Tịch Bác ngồi lên thành bồn tắm, khàn khàn giọng nói nhỏ: "Tịch Nhi, anh cũng muốn."

Long Tịch Hiên rút ra khỏi cơ thể cô, xoay người cô lại, đưa lưng về phía anh hơi cúi xuống, động thân một cái, tiểu Hiên lại lần nữa tiến vào trong cô…

"A…" Long Tịch Bảo kêu lên một tiếng sợ hãi, phát hiện Long Tịch Hiên hôm nay đặc biệt gấp gáp…

"Tịch Nhi…" Long Tịch Bác thấp giọng hô, sờ sờ mái tóc dài đã sớm ẩm ướt của cô, có chút bất mãn chỉ chỉ tiểu Bác.

Long Tịch Bảo đỏ mặt, dùng đôi môi trái tim đến gần nó, đầu tiên là dò xét thử liếm liếm, sau khi nghe được Long Tịch Bác thô khàn thở gấp, liền ngậm tiểu Bác vào trong miệng… đổi lấy âm thanh hài lòng của Long Tịch Bác…

Sau lưng tiểu Hiên tiến công làm cho cô theo bản năng muốn rên rỉ, nhưng trong miệng đang ngậm tiểu Bác, muốn kêu lại kêu không ra tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ưmh ưmh ưmh’, càng thêm dẫn dụ người ta mơ màng.

Hai tay của Long Tịch Hiên đang ôm lấy cái mông rất tròn ngạo nghễ vểnh lên của cô, liến tiếp thẳng tiến, nghĩ đến cái loại cảm giác khủng hoảng và bất lực của một tháng trước, nghĩ tới sự cảm động và thỏa mãn mới vừa rồi, giống như muốn xác định cái gì đó, càng lúc càng dùng sức hơn.

Long Tịch Bảo theo bản năng muốn tránh, bất đắc dĩ PP (cái mông) của mình bị người ta gắt gao nắm lấy, nhúc nhích cũng không thể.

"Còn muốn." Long Tịch Bác phát ra tiếng hừ hừ như tiểu thú, mang theo tư vị nũng nịu mà cường thế, thúc giục Long Tịch Bảo.

Long Tịch Bảo thật muốn liếc mắt xem thường, tại sao mỗi lần hoan ái, bọn họ lúc nào cũng còn muốn…còn muốn…còn muốn…, còn muốn không ngừng… Người ta cũng muốn! Muốn nghỉ ngơi /

Không biết trải qua bao lâu, Long Tịch Bảo cảm giác một luồng chất lỏng nóng rực phun về phía miệng của cô, khiến cô mãnh liệt ho khan : "Khụ ~ khụ ~ khụ ~~~"

"Tịch Nhi…" Long Tịch Bác đau lòng vỗ nhẹ sống lưng của cô, bọn họ từng nói trước khi muốn bắn ra phải lui ra ngoài, kết quả cô bé ngốc nói như vậy không thoải mái, kiên trì để cho bọn họ xuất ra trong miệng của cô, thật không biết nên nói cô ngốc, hay là đáng yêu nữa.

----- ta là đường phân cách tuyến đáng yêu -----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio