Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, trầm giọng hỏi: "Chỉ bằng một cái đĩa CD mà cậu liền muốn cưới đi tiểu công chúa của Long gia?"
Doãn Thiên Tứ cười lạnh, nhẹ nhàng nói: "Người quang minh chính đại không nói chuyện của người khác, các người rất rõ ràng nội dung trong đĩa CD này là cái gì, anh trai cường bạo em gái, nội dung này đủ nóng bỏng đi? Người đời sẽ nhìn Long gia các người như thế nào, anh em loạn luân, Long Phi Tịch chịu được loại đả kích này sao?"
"Là rất nóng bỏng, còn rất ngoạn mục, kế hoạch của cậu quả thật là không chê vào đâu được, đủ tỉ mỉ chính xác cũng đủ ngoan độc." Long Tịch Hiên nhẹ nói.
"Cám ơn khen ngợi, như vậy, bây giờ có thể giao Bảo Nhi ra đây chưa? Tôi muốn dẫn bà xã tương lai của tôi về nhà."
Doãn Thiên Tứ cười lạnh đáp lại.
"Tôi còn chưa nói xong… đáng tiếc vận khí của anh không tốt… Bảo Bảo cũng không phải là con gái út của Long gia, năm trước cô bé được Long gia nhận nuôi, cũng chính là ‘con dâu nuôi từ bé’ của Long gia chúng tôi, xin hỏi, con trai cả của Long gia cùng vợ chưa cưới của anh ấy có quan hệ thân mật có gì không đúng sao?"
Long Tịch Hiên uống một hớp cà phê, khí định thần nhàn nói.
Doãn Thiên Tứ nghe vậy, ngây người… cô ấy không phải con gái của Long gia sao? Điều này sao có thể…
"Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?" Doãn Thiên Tứ cứng ngắc nói.
"Tin hay không, chờ sau khi anh đem CD này phát tán ra, anh sẽ biết, DNA chắc là sẽ không gạt người." Long Tịch Hiên khẽ cười nhìn hắn, một bộ dáng dịu dàng nho nhã.
Doãn Thiên Tứ không khỏi lui về sau một bước, khuôn mặt không dám tin.
"Doãn Thiên Tứ, cậu mưu kế tính toán tường tận lại sai một nước cờ, hôm nay đừng nói Tịch Nhi không phải em gái ruột của chúng tôi, cho dù là như vậy, chỉ cần chúng tôi yêu, cũng sẽ nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước), cậu cho rằng chúng tôi thật sự để ý đến ý kiến cùng cách nói của người khác sao? Cho dù chúng tôi thật sự để ý, cũng là để ý Tịch Nhi có thể chịu đựng được lời đồn đại nhảm nhí hay không, chứ không phải là ảnh hưởng tiêu cực đối với ‘Long Vũ’, cậu… đánh giá thấp tình yêu của chúng tôi với cô bé rồi." Long Tịch Bác trầm giọng nói.
Doãn Thiên Tứ sững sờ nhìn bọn họ, tại sao lại là như vậy… tại sao có như vậy… chẳng lẽ nói… Tất cả mọi thứ hắn làm… đều biến thành trò hề buồn cười sao? Hắn còn chính tay đưa lên cô gái mình yêu…
Tại sao… tại sao phải đối với hắn tàn nhẫn như vậy.
"Tôi muốn gặp Bảo Nhi… để cho tôi gặp cô ấy." Doãn Thiên Tứ giống như mất hồn nói.
"Cô bé không muốn gặp cậu... cậu về đi." Long Tịch Bác lạnh giọng nói.
Cô ấy không muốn gặp mày… cô ấy không muốn gặp mày… Đúng vậy… hắn làm chuyện hèn hạ như vậy với cô, cô làm sao còn có thể bằng lòng gặp hắn đây…
Cô không bao giờ còn có thể cười gọi hắn anh Thiên nữa… cô sẽ không bao giờ đánh đàn cho hắn nghe nữa, cô sẽ không bao giờ đắm đuối nhìn hắn, nói hắn cười một cái cả thiên hạ say mê nữa… hắn… đã mất đi cô rồi…
Cái nhận thức này cơ hồ khiến hắn không còn hy vọng, đủ rồi… thật sự là đủ rồi… nhiều năm thù hận như vậy… nhiều năm lên kế hoạch như vậy… bởi vì cô… rối loạn… toàn bộ rối loạn… đến cuối cùng… hắn chẳng những không trả được thù, còn thua mất cả trái tim của mình… ông trời… ông rốt cuộc vì sao lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy…
Doãn Thiên Tứ bi thương cười rồi xoay người, từng bước một đi về phía cửa…
"Chờ một chút" Long Tịch Hiên khẽ gọi.
Doãn Thiên Tứ dừng bước…
"Cậu đã muốn báo thù, tại sao không đoạt lấy Bảo Bảo." Long Tịch Hiên hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Doãn Thiên Tứ tự giễu kéo nhẹ khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Cô ấy… vẫn luôn gọi tên của các người."
Cặp sinh đôi sững sờ, trong lòng vui mừng muốn nổ tung…
Một lúc sau, Long Tịch Hiên khẽ nói: "Cám ơn."
Câu ‘cám ơn’ này nghe vào trong tai Doãn Thiên Tứ, quá là châm chọc… "Không cần cám ơn, nếu như cho tôi một cơ hội nữa… tôi sẽ không lựa chọn như vậy nữa. Đối đãi tốt với Bảo Nhi, nếu không tôi sẽ không từ bỏ ý đồ", nói xong liền đi ra khỏi cửa…
Cũng không ai nhìn thấy… trong đôi mắt phượng yêu mị của hắn… có một chút chất lỏng giống như nước chảy xuống trên mặt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa từng xuất hiện… Bảo Nhi… tạm biệt…
Long Tịch Bảo đứng đằng sau rèm cửa sổ bằng viền tơ, lẳng lặng nhìn bóng lưng cô đơn kia, anh Thiên, anh cũng đã biết có lúc tha thứ cho kẻ địch càng đơn giản hơn so với tha thứ cho bạn bè… em không hận anh nhưng mà em cũng không thể tha thứ cho anh, ít nhất bây giờ còn chưa thể tha thứ, bởi vì anh là bạn của em a… em không biết làm thế nào để đối mặt với anh…
Cho em một chút thời gian… em sẽ tha thứ cho anh… em biết rõ anh thật sự yêu thương em… Nếu không sẽ không để cho em toàn thân nguyên vẹn trở lại Long gia… anh Thiên… thời gian tới tự mình bảo trọng…
Cặp sinh đôi vừa vào phòng liền nhìn thấy dáng vẻ Long Tịch Bảo đưa lưng về phía bọn họ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Long Tịch Hiên đi tới từ phía sau ôm cô, khẽ nói "Bảo Bảo."
"Anh ấy không phải là người xấu… anh ấy chỉ là bị thù hận che mắt, anh Thiên không phải là người xấu…" Long Tịch Bảo nén khóc, meo meo nói.
Long Tịch Hiên xoay người cô lại, để cho cô đối mặt với anh, dịu dàng nhìn vào hốc mắt mang lệ của cô, nhẹ giọng: "Bảo Bảo, đừng khổ sở, tất cả đều đã qua rồi."
Long Tịch Bảo che khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc òa lên: "Nếu như không có thù hận, anh ấy sẽ rất vui vẻ… rất thiện lương… Anh có biết lúc anh ấy cười lên đẹp cỡ nào không? Người có nụ cười tươi như vậy… không nên sống trong bóng tối…"
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì… trên thế giới này… có ai nên sống trong bóng tối đây… Đều là thân bất do kỷ a…
——— ta là đường phân cách tuyến thân bất do kỷ ——