Chương
Thẩm Hạ Lan cười nhạt mà hỏi thăm.
Đôi con ngươi Vu Linh đột nhiên lập loè một cái, sau đó cười nói: “Dì đã từng tuổi này rồi, làm gì còn xịt nước hoa chứ. Có thể cháu ngửi sai rồi đó.”
“Vậy ư? Vậy thì có thể thật sự là do mũi cháu quá tệ rồi. Gần đây bị thương, cứ ở bệnh viện mãi, bây giờ ra ngoài, ngửi cái gì cũng thấy thơm hết.”
Thẩm Hạ Lan vẫn cười, nhưng ý cười không được thật lòng lắm.
Vu Linh có chút kinh ngạc mà nhìn cô: “Bị thương? Chuyện gì vậy? Có nặng không?”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan cười lạnh không ngớt.
Tin Facebook mà cô bị Thẩm Niệm Niệm làm bị thương gần như sắp trở thành No hot search rồi, cho dù bà ta lớn tuổi rồi, không lướt Facebook thì cũng sẽ nghe Tử nói một hai câu chứ, càng huống hồ chuyện mà Tử biết, bà ta sao có thể không biết được?
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ Vu Linh có vấn đề, nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên về mà nội gián đã xuất hiện trong nhà rồi?
Trong lòng cô đã có suy tính, cười nhạt mà nói: “Cũng không có gì lớn, bây giờ không phải vẫn ổn sao. Có một số người, cứ trăm phương ngàn kế muốn cháu chết, đáng tiếc mạng của cháu quá lớn, làm sao đây? Cháu cũng rất bất lực.”
Nói xong, cô tinh nghịch mà nhún vai một cái.
Vu Linh ho khụ một cái, vội vàng nói: “Cháu đang định ra ngoài à?”
“Ừm, qua nhà ông ngoại cháu. Dì à, bữa trưa không cần để cơm cho cháu, cháu ở bên ông ngoại ăn.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đi ra cửa nhà, có điều nụ cười trên mặt đã không còn nữa.
Cô trực tiếp gọi điện cho Phi.
“Tra cho tôi động thái gần đây của Vu Linh, bà ta ra ngoài tiếp xúc với ai.”
“Dạ được.”
Thân là kiện tướng đắc lực bên cạnh Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Phi không có hỏi nhiều, trực tiếp đi làm việc.
Thẩm Hạ Lan mở garage xe, nhìn xe bên trong garage một cái, phát hiện trên bánh xe của mình có chút bùn.
Xe của cô luôn được rửa sạch sẽ mới được đưa vào, càng huống hồ thời gian này cô không ở Hải Thành, cũng không có lái qua, sao có thể có bùn chứ?
Thẩm Hạ Lan chỉ nhìn một cái, rồi lại gửi chỉ lệnh cho Phi.
“Thuận tiện tra cho tôi, xe của tôi gần đây có vi phạm luật gì không, còn nữa, đến chỗ đội cảnh sát giao thông tra một cái, xe của tôi gần đây có ra vào chỗ nào qua không.”
“Dạ vâng thưa mợ chủ.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan trực tiếp chọn lái một chiếc xe Land Rover của Diệp Ân Tuấn.
Biển xe của Diệp Ân Tuấn rất ngầu, lái xe ra ngoài lỡ như thật sự xảy ra chút chuyện gì thì lập tức có thể phản hồi đến đội cảnh sát giao thông ngay.
Thẩm Hạ Lan cũng là nghĩ cho sự an toàn của mình.
Trước khi quay về, tưởng nội gián sẽ không xuất hiện nhanh như vậy, nhưng bây giờ lại phát hiện nội gián đầu tiên lại xuất hiện ở nhà tổ họ Diệp, thật đúng là khiến người khác không yên tâm được.
Thẩm Hạ Lan lái xe rời khỏi nhà họ Diệp, trực tiếp lái đến chỗ ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu được biết Thẩm Hạ Lan đến, thì vội vàng tươi tỉnh lại.
“Mau đi làm chút bánh, cháu ngoại ta thích nhất là đồ ngọt. Nghe nói con bé này khoảng thời gian trước đã sẩy thai, bây giờ lại bị thương, bây giờ về nhà rồi, làm gì cũng phải khiến cháu gái ngoại ta vui vẻ mới được.”
Quản gia vội vàng đi bận rộn.
Ông cụ Tiêu nhìn sofa nhà mình, chê nó không đủ ấm, liền đến thư phòng lấy một cái đệm ngồi ra, trải trên sofa.
Lúc Thẩm Hạ Lan vào thì nhìn thấy cảnh này, khoé mắt không khỏi có chút ấm nóng.
“Ông ngoại, ông đang bận gì đó?”
“Hạ Lan về rồi à? Mau qua đây ngồi! Cháu xem, ông đặc biệt lót nệm cho cháu. Vừa mềm vừa ấm, còn không bị đau lưng nữa.”
Ông cụ Tiêu cười ha ha nói, đôi mắt lúc này ít nhiều có chút lệ tràn bờ đê.