CHƯƠNG
“Ông ngoại, ông như vậy sẽ khiến cháu cảm thấy mình rất ngốc đó!”
Thẩm Hạ Lan nũng nịu mà chu chu miệng.
Ông cụ Tiêu cười lên.
“Cháu vốn đã không thông minh. Nếu thông minh thì đã không đến nỗi làm mình thương tích đầy mình rồi. Coi cháu sau khi về nước, vào bệnh viện mấy lần rồi? Thật sự tưởng bệnh viện là do nhà bọn cháu mở ư? Tiền hay không thì không nói, sức khoẻ không phải của mình à?
Nhìn thấy ông cụ Tiêu lại sắp bắt đầu lải nhải rồi, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Ông ngoại, cháu cảm thấy Vu Linh có vấn đề.”
“Vu Linh? Mẹ của con bé nhà họ Diệp? Cứu về từ chỗ Diệp Tri Thu?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Ông cụ Tiêu cười lạnh một tiếng, nói: “Bị Diệp Tri Thu ngược đãi nhiều năm như vậy vẫn chưa chết, vốn đã không thể là một rank đồng rồi, nói không chừng là một kẻ rank kim cương ngầm nữa, cũng chỉ có cháu ngốc nghếch còn để người như vậy ở nhà thôi. Cô ta không giống Tử. Tử từ nhỏ đã lớn lên cùng Diệp Ân Tuấn, tâm tính lương thiện, cho dù bị người ta thỉnh thoảng lợi dụng một cái, cũng không có gì đáng trách. Còn về mẹ của con bé đó, nói không chừng đã hư từ gốc rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy ông cụ Tiêu nói như vậy, vội vàng hỏi: “Ông ngoại, ông nói vậy là sao?”
“Nếu như không có chút bản lĩnh, cô ta có thể sống trong tay Diệp Tri Thu đến bây giờ sao? Đối với Mạnh Vũ Kha mà nói, Vu Linh chính là một sự đe doạ rất lớn, ông cũng là đàn ông, nếu như ông là Diệp Tri Thu thì ông sẽ không để cô ta sống trên thế giới này một ngày nữa đâu, cho dù cô ta đã mang con của ông.
Nhưng Vu Linh không những sinh con ra ngay dưới mí mắt Diệp Tri Thu, mà còn có thể sống ở nơi mà Mạnh Vũ Kha sống nhiều năm như vậy, thậm chí có thể đợi đến cơ hội mà bọn cháu đi cứu cô ta, nếu như nói là trùng hợp và kỳ tích, thì cháu tin ư?”
Nghe thấy ông cụ Tiêu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
Phải ha, cô thật sự chưa từng nghĩ đến điểm này qua.
“Nhưng bà ta định làm gì chứ?”
“Trừ khử cháu, nhổ bỏ Diệp Ân Tuấn, trải đường cho Tử.”
Lời của ông cụ Tiêu khiến Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.
“Không hiểu à?”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, thở dài một hơi nói: “Con bé này, não cháu có phải làm từ bùn không vậy? Nếu như thân thế của Tử chưa công khai thì con bé chỉ là một cô nhi, đương nhiên sẽ không có tổn hại gì với cháu và Diệp Ân Tuấn. Nhưng bây giờ con bé là con của nhà họ Diệp. Tâm nguyện lớn nhất của Diệp Tri Thu cả đời này chính là đoạt lại tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp, như vậy Tử là con gái ông ta, bây giờ lại nhận tổ quy tông rồi. Đương nhiên có quyền thừa kế nhà họ Diệp. Đương nhiên, ý ông không phải là Tử có lòng muốn tranh giành với Diệp Ân Tuấn, nhưng cháu có thể bảo đảm Vu Linh sẽ không tranh cho con bé ư? Đây chính là động cơ.”
Thẩm Hạ Lan trước đây thật sự không có nghĩ đến mấy cái này.
Cô và Diệp Ân Tuấn khó lắm mới chỉnh đốn nhà họ Diệp xong xuôi, bây giờ tất cả đều đang phát triển lên, mà Vu Linh lại do cô cứu về, theo bản năng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy Vu Linh nên có lòng cảm ân đối với mình, dù sao cô cũng khiến hai mẹ con họ đoàn viên rồi không phải sao?
Cô không thể ngờ được, lòng của người này lại phức tạp như vậy. Sau khi thoát khỏi cảnh khốn khó, có thể sinh ra tâm tư khác.
“Ông ngoại, đây đều là suy đoán của ông, không có căn cứ.”
Thẩm Hạ Lan cố xảo biện, thực ra trong lòng đã chấp nhận tất cả những gì mà ông cụ Tiêu nói.
Ông cụ Tiêu lắc đầu nói: “Cháu cứ cứng mồm đi. Nếu cháu đã phát giác ra chỗ đáng nghi của cô ta thì đừng ngốc nghếch để bị người ta tính kế, nhân lúc còn sớm mà phòng bị đi, biết chưa?”
“Dạ biết rồi. Cháu cũng không phải là ngốc thật, chỉ là không thích mấy cái nghi kỵ lẫn nhau này mà thôi.”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, yêu thương mà xoa đầu cô: “Nếu không thích cái nghi kỵ lẫn nhau này thì trước đây không nên gả vào hào môn. Bên ngoài thì hào môn sáng trưng rực rỡ, nhưng thực ra mấy chuyện dơ bẩn bên trong đó, haiz, cũng làm khó cho cháu rồi.”
“Ông ngoại, cháu chỉ là muốn gả cho người mình yêu.”
“Bớt bớt đi. Khoảng thời gian này cháu cứ ở chỗ ông, tránh để Vu Linh làm gì tổn thương đến cháu.
Trước khi vết thương này lành thì không được đi đâu hết.”
Thẩm Hạ Lan lập tức xị mặt.
“Ông ngoại, không được đâu ông, cháu quay về có rất nhiều chuyện phải làm. Cháu không ở nhà họ Diệp, bà ta làm sao lộ vết chân ngựa được? Được rồi, cháu biết ông lo cho cháu, cháu sẽ bảo vệ mình thật tốt, cháu hứa.”
Thẩm Hạ Lan chỉ thiếu mỗi giơ tay lên thề thốt nữa thôi.
Ông cụ Tiêu tuy không hài lòng lắm, nhưng cũng không muốn bác bỏ sự hào hứng của Thẩm Hạ Lan.