Chương
“Thẩm Hạ Lan, con ôn này! Tốt xấu gì ông đây cũng nuôi dưỡng mày hai mươi mấy năm, mày mong tao chết như vậy ư?”
Giọng nói của Thẩm Phong cực kỳ đầy sức lực, làm gì có chút bộ dạng nào của nhồi máu cơ tim chứ?
Xem ra sự suy đoán của cô đã chính xác rồi.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói: “Xem kìa, tôi quả đúng là phúc tinh của ông cụ Thẩm. Tôi vừa tới, không cần bác sĩ ra tay, mà đã trực tiếp chữa khỏi bệnh cho ông ta rồi. Nghe giọng nói đầy sức lực này thì chắc không có vấn đề gì nữa đâu nhỉ? Đồng chí cảnh sát, có thể đưa ông ta về chưa?”
Nếu bây giờ cảnh sát mà còn không nhìn ra Thẩm Phong đang giả vờ thì đúng là uổng công sống rồi.
“Bác sĩ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Đến nước này rồi, Lý Văn Lệ không dám che giấu nữa.
“Ông cụ Thẩm chỉ là uống một chút thuốc khiến tim đập mạnh thôi.”
“Thật đúng là làm càn.”
Viện trưởng hung dữ mà trừng Lý Văn Lệ một cái.
Cảnh sát vì để bảo đảm an toàn, hỏi: “Bây giờ đưa người đi sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì. Sức khoẻ ông cụ Thẩm rất khoẻ mạnh.”
Lý Văn Lệ hoàn toàn nói toạc móng heo.
Cảnh sát lập tức đến trực tiếp đi vào bắt người.
Khoé miệng Thẩm Hạ Lan nở nụ cười lạnh, nhưng trong lòng có chút buồn.
Cảnh sát rất nhanh đã đưa Thẩm Phong ra.
Thẩm Phong tức hừng hực mà nhìn Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn nhấc chân lên muốn đá cô.
“Cơm rau nhiều năm của tao đều đem nuôi chó hết rồi! Cho dù tao có nuôi một con chó, thì nhiều năm như vậy cũng sẽ có chút tình nghĩa, nhìn thấy tao vẫn sẽ vẫy đuôi một cái, mày đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Thẩm Phong trước đây vô cùng nho nhã, trước mặt Thẩm Hạ Lan càng là chưa bao giờ nói qua một câu tục tĩu, bây giờ ông ta hiện nguyên hình, nói tục nói tĩu, đã hoàn toàn không còn bộ dạng trước đây nữa rồi.
Thẩm Hạ Lan biết ông ta vì con gái ruột mà có thể hy sinh tất cả, nhưng không ngờ ông ta sau khi thay đổi lại khó coi như vậy.
Cô không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Phong bị cảnh sát đưa đi, như đang nhìn một người xa lạ, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào.
Chính vào lúc tất cả mọi người áp giải Thẩm Phong rời khỏi phòng phẫu thuật thì mẹ Thẩm không biết lại từ đâu xông tới.
“Thẩm Hạ Lan, tôi giết cô! Chỉ cần cô chết rồi thì ai cũng sẽ được sống tốt hết!”
Trong tay bà ta cầm một con dao găm sắc bén, ánh mắt âm lãnh có chút nhức mắt, bà ta xông thẳng về phía Thẩm Hạ Lan hệt như một bà điên.
Cảnh sát có chút sốt sắng, nhưng nếu buông Thẩm Phong ra lại sợ Thẩm Phong chạy thoát.
So ra, thì Thẩm Hạ Lan tương đối điềm tĩnh.
Cô nhìn mẹ Thẩm xông về phía mình, không tránh không né, mãi đến khi mẹ Thẩm đi đến trước mặt mình, con dao găm sáng quắc đó sắp đâm vào cô, thì đáy mắt Thẩm Hạ Lan loé qua một tia thất vọng.
Cô đột nhiên nhấc chân lên, trực tiếp đá lên cổ tay mẹ Thẩm.
Con dao găm rơi leng keng xuống đất, phát ra tiếng động giòn giã, hệt như tiếng tim vỡ vậy.
Mẹ Thẩm sững sờ, nhưng tiếp tục xông về phía Thẩm Hạ Lan một cách không màng đến gì nữa.
“Tôi muốn đồng quy vu tận với cô!”
Bà ta lấy đầu mình làm binh khí, nhìn bộ dạng, thật sự như muốn không chết thì không nghỉ với Thẩm Hạ Lan vậy.
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, cơ thể khẽ nghiêng qua, mẹ Thẩm không thu chân kịp, cả người lao về phía trước.
“Ầm” một tiếng, đầu bà ta đập vào cửa của phòng phẫu thuật, tông đến mặt mày xay xẩm, đầu óc choáng váng, sau đó ngồi phịch xuống đất oà khóc to.
“Ông trời ơi, số tôi sao mà khổ thế này? Vất vả nuôi lớn, mà đứa con đó bây giờ lại muốn lấy mạng của bà già này, tôi còn có thể sống nổi sao?”
Cách làm như một người đàn bà chanh chua này của mẹ Thẩm khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.
Dù sao bà ta cũng từng là bà chủ Thẩm cao quý, có khi nào nhìn thấy bộ dạng khóc lóc om sòm như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu, căn bản chả nhìn xem mẹ Thẩm ầm ĩ thế nào nữa, mà hướng ánh mắt sang Thẩm Phong.
Ánh mắt của Thẩm Phong giao nhau với cô, đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng nữa.