Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Nói xong, Phi kéo Lưu Nghệ đến một bên.
Thẩm Hạ Lan luôn biết nhớ nhung có mùi vị gì, đáng tiếc có rất nhiều lúc cô đều sống trong sự nhung nhớ.
Bây giờ cô không muốn ngược đãi bản thân mình nữa.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tô Nam.
Bên kia nghe máy rất nhanh.
“Anh ấy thế nào rồi?”
“Ngất qua hai lần, hiện tại mới tỉnh.
Lời nói của Tô Nam vừa dứt thì đã nghe thấy tiếng gào trầm thấp của Diệp Ân Tuấn.
“Tô Nam, cậu im miệng.”
“Đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
nữa. Em sẽ đi tìm đàn ông khác, em khiến anh ghen đến chết.”
Thẩm Hạ Lan nói, mà mắt đã ướt nhoà.
Cô thật sự rất nhớ rất nhớ anh.
Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng mà nói: “Nếu như mình không xuống tay được, thì em cứ giao cho Phi, để cậu ta làm, không cần phải ngược đãi mình. Em biết đó, em như vậy anh rất đau lòng.”
“Đau lòng thì đau lòng đi. Đau lòng dù gì cũng tốt hơn anh đau thần kinh.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện như vậy, Diệp Ân Tuấn không biết nên tiếp lời thế nào nữa.
“Bệnh đau thần kinh của anh thật sự không sao hết.”
“Đúng, không sao hết, không sao hết mà đau đến ngất đi, không sao hết mà khiến Tô Nam phải vứt người vợ mang thai của mình lại mà chạy qua đó, Diệp Ân Tuấn, anh có phải cảm thấy em là con nít, có thể để anh tuỳ ý gạt không?”
Khẩu khí Thẩm Hạ Lan dữ dằn, quả thực khiến Diệp Ân Tuấn không nói nên lời.
“Nói chuyện đi chứ.”
“Đang nghĩ xem nói thế nào để em không giận.”
Diệp Ân Tuấn cũng nói thật.
Thẩm Hạ Lan lập tức cười lên.
“Ông xã, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.”
Giọng nói đột nhiên mềm xuống của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn căn bản chịu không nổi.
Anh thật hận không thể bay đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan ngay bây giờ.
“Hay là em đừng quan tâm gì nữa, quay về đi, anh kêu người giải quyết mấy con ma nấp trong bóng tối kia.”
“Vậy cần phải rất lâu rất lâu, nhưng em đã không đợi được nữa, em muốn chuyện này xử lý xong càng sớm càng tốt, sau đó cùng anh đi du lịch. Lúc kết hôn anh đã nợ em một chuyến du lịch trăng mật, lúc đi Vân Nam đã nói sẽ bù đắp cho em, nhưng thế nào? Vẫn có nhiều người không biết điều đến quấy rầy chúng ta như vậy. Cho nên em cần phải bắt được mấy con ma này ra, sau đó chúng ta vui vẻ đi du lịch một lần, có được không?”
Khẩu khí của Thẩm Hạ Lan mềm mại, hệt như một dòng chảy ngọt ngào tràn vào tim của Diệp Ân Tuấn, cho dù không có ở bên cạnh, nhưng trong đầu Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu hoang tưởng đến cảnh hai người đi du lịch rồi.