Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Điều này đối với cậu bé mà nói thật sự không hề khó.
Từ sau khi cậu bé nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị Thẩm Niệm Niệm làm bị thương ở trên facebook, lại bị ba mẹ Thẩm bắt ép, mắt của Diệp Minh Triết bỗng tối đi vài phần.
Cậu bé lại lướt, tin Diệp Ân Tuấn giết người bị bắt bỗng nhiên lọt vào mắt của cậu bé.
Tay của Diệp Minh Triết nắm chặt lại.
Chẳng trách lão Diệp lại kêu cậu bé tặng hoa cho mẹ, chẳng trách trên người mẹ có mùi máu như có như không, chẳng trách lúc đầu khi bà ngoại Thẩm kêu cậu bé qua, lão Diệp bảo cậu bé quay về quân đội, thì ra khi cậu bé không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng mẹ vậy mà một chữ cũng không nói.
Bây giờ lão Diệp bị bắt rồi, một mình mẹ quay về Hải Thành chắc chắn rất nguy hiểm.
Diệp Minh Triết đột nhiên nghĩ đến lời trước Thẩm Hạ Lan đi đã nói.
Mẹ nói ‘con trai chúng ta về nhà có được không?’ Diệp Minh Triết đột nhiên có hơi áy náy.
Cậu bé không nên nói với mẹ như vậy.
Bây giờ mẹ cần cậu bé ở bên cạnh nhất, cậu bé lại không biết cái gì.
Diệp Minh Triết trực tiếp thoát khỏi hệ thống, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Không được!
Lão Diệp không ở đây, cậu bé chính là đàn ông trong nhà, cậu bé bắt buộc phải ở bên cạnh mẹ mới được!
Diệp Minh Triết bỗng ý thức đến một vấn đề.
Bụng của mẹ thì sao?
“ông đã cho cảnh vệ đưa mẹ cháu về rồi, cháu lúc này nói nghỉ phép về nhà với ông là cái quỷ gì? Dự án nghiên cứu và phát triển lần này của tổ các cháu sắp phải thông qua thẩm hạch rồi, lúc này tổ trưởng cháu lại lâm trận chùn bước, Diệp Minh Triết, cháu rốt cuộc có muốn làm không hả?”
“Không làm thì không làm! Trong quân đâu phải thiếu một nhân tài như cháu, nhưng mẹ cháu chỉ một đứa con trai là cháu thôi, xảy ra chuyện lớn như vậy, cháu sao có thể ở lại trong quân mà không lo cho mẹ cháu chứ? Lão Diệp bây giờ chắc ở cục cảnh sát nhỉ? Ba không ra được, chẳng lẽ để những người đó đều nhắm vào mẹ cháu hay sao? Mẹ cháu nếu xảy ra chuyện gì, ai gánh trách nhiệm này? Ông chú ba, là ông sao? Ông có thể sao?”
Diệp Minh Triết tuy tuổi không lớn, nhưng ăn nói rất đanh thép.
Lông mày của Hoắc Chấn Hiên hơi nhíu.
“Ông nhớ hệ thống của quân khu là hệ thống độc lập, cháu lại hack hệ thống ra ngoài tra tin tức rồi sao?”
Diệp Minh Triết không có trả lời, coi như là mặc nhận.
Hoắc Chấn Hiên thở dài một tiếng, giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Minh Triết, ông biết cháu lo lắng cho mẹ cháu, ông cũng lo lắng, người đó không chỉ là mẹ cháu, còn là cháu gái lớn của ông có phải không? Nhưng cháu phải tin tưởng ông chú ba, có một số chuyện người lớn sẽ giải quyết được. Mà cháu bây giờ không phải là một đứa trẻ đơn giản, trên người cháu mặc quân phục là gánh một phần trách nhiệm. Nếu cháu chọn ở quân khu phát triển thì nên biết, lợi ích đất nước lớn hơn tất cả. Rất nhiều lúc, giữa lợi ích chung và lợi ích cá nhân cần phải từ bỏ một. Trong nhà còn có ông chú út, còn có ông cố ngoại của cháu, bọn họ đều có thể giúp mẹ cháu. Huống chi cháu cảm thấy ba cháu vô dụng như vậy sao? Bị người ta hãm hại thì ngoan ngoãn đi vào cục cảnh sát để bị nhốt tiếp nhận điều tra sao, ba cháu từ khi nào để mặc người ta sắp đặt như vậy?”
Cái gọi là quan tâm ắt loạn, Diệp Minh Triết bây giờ chính là trạng thái như này.
Bây giờ nghe thấy Hoắc Chấn Hiên nói như vậy, cậu bé không khỏi sững người.
Tuy lão Diệp có vài lần không bảo vệ được mẹ, nhưng bị người khác dắt mũi đi như vậy vẫn là lần đầu.
Ý trong lời Hoắc Chấn Hiên Diệp Minh Triết nghe hiểu rồi, đây có lẽ chính là một cái bẫy mà lão Diệp thiết kế, nhưng cậu bé vẫn có hơi không yên tâm.