Cục Cưng Có Chiêu

chương 1917: 1917: chương 1914

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô ôm chặt eo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Anh rốt cuộc muốn chiều em thành cái gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn mỉm cười không có nói gì cả.

Hai người lên xe, khi Diệp Ân Tuấn lái xe, Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu liếc nhìn anh.

Dưới mắt của anh còn mang theo quầng thâm, có thể thấy anh không có nghỉ ngơi tốt.

Tay của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng để lên bàn tay lớn của anh, dịu dàng nói: “Ân Tuấn, giữ gìn sức khỏe bản thân, nếu không em sẽ lo lắng.

Đối với em mà nói, không có ai quan trọng hơn anh.”

Lời này giống như một dòng nước ấm áp, lập tức ủ ấm trái tim của Diệp Ân Tuấn.

Khóe miệng của anh hơi cong lên, cười nói: “Ừ, anh sẽ.”

Hai người không nói gì nữa, bầu không khí lại ấm áp hơn rất nhiều.

Trong đầu của Thẩm Hạ Lan nhớ lại ý trong lời nói của Diệp Ân Tuấn vừa rồi, anh rốt cuộc muốn nói với cô cái gì?

Lẽ nào thật sự chỉ là một đoạn chuyện cũ thôi sao?

Nhưng Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy Diệp Ân Tuấn nói đến chuyện này còn có dụng ý khác.

“Cái đầu nhỏ này lại đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, cũng không khỏi duỗi tay ra gõ vào trán của cô, dẫn tới sự phản đối của Thẩm Hạ Lan.

“Nè, đau nha, có phải là anh xem em như là Nghê Nghê không vậy.”

Thẩm Hạ Lan chu miệng, làm cho người ta không khỏi muốn hôn một cái.

Diệp Ân Tuấn nghĩ như vậy, đương nhiên cũng làm như vậy.

Anh bỗng nhiên hôn Thẩm Hạ Lan, dọa Thẩm Hạ Lan vội vàng nắm chặt cổ áo của anh, hô hấp dồn dập.

Quần nhau một trận, Thẩm Hạ Lan liền quên mất Diệp Ân Tuấn nói chuyện tống hải đình.

Sau khi hai người về đến nhà, bọn nhỏ đã ngủ rồi.

Thẩm Hạ Lan bị hối thúc đi tắm, lúc trở về trên giường, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nóng bỏng, cô ho khan: “Hôm nay em có hơi mệt.”

Diệp Ân Tuấn bật cười một tiếng.

Ngày hôm nay, cô gái này bị mình dọa sợ rồi hả?

“Đến đây.”

Anh vẫy vẫy tay với Thẩm Hạ Lan.

“Không muốn đâu.”

Thẩm Hạ Lan kiên định lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu đi qua.

Cả người vẫn còn đang đau nhức.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn mà muốn rồi là không có kiềm chế, làm cho cô thật sự không chịu nổi.

Diệp Ân Tuấn buồn cười nhìn cô, anh nói: “Không động vào em.”

“Thật hả?”

Thẩm Hạ Lan hoài nghi.

Diệp Ân Tuấn lười biếng phải nói nhảm với cô, trực tiếp duỗi cánh tay dài ra kéo người phụ nữ nào đó không nghe lời vào trong ngực mình.

“Đừng mà! Em không muốn! Diệp Ân Tuấn, anh không thể như vậy được!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio