Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu nói hoàn toàn giống thì không thể.
Thật ra mắt của Nhan Du không có đơn thuần giống như Cung Tuyết Dương.
Trong mắt của Cung Tuyết Dương ngoài anh ta ra chỉ có quân đội, mà khi đối mặt với anh ta, đôi mắt đó giống như cả bầu trời sao, nhưng chỉ chứa một mình Hạ Tử Thu anh ta.
Nhưng trong mắt của Nhan Du có gì?
Có sát khí! Có phẫn nộ! Thậm chí còn có hận!
Phải!
Cô ta hận anh ta!
Nhưng vậy thì sao chứ?
Nụ cười của Hạ Tử Thu khiến Nhan Du cảm thấy dựng tóc gáy, đang định đối đầu với anh ta, định trốn khỏi nơi này, khi làm bị thương anh em của anh ta thì cô ta biết mình không thoát được, thậm chí rất có khả năng sẽ chết ở trong tay người đàn ông này, nhưng vậy thì sao chứ?
Cô ta không thể ở đây nữa, không thể!
Cô ta còn có người quan trọng phải cứu.
Nhưng nhìn Hạ Tử Thu của lúc này, cô ta cảm thấy mình có thể thật sự sẽ chết ở đây.
“Nói chuyện!”
Hạ Tử Thu bỗng bóp cằm của Nhan Du, vẻ mặt lạnh lùng đó giống như diều hâu bị chọc giận, bất cứ lúc nào dù có ở đâu cũng có nguy hiểm bị phanh thây.
Trong lòng Nhan Du sợ hãi, nhưng làm thì đã làm rồi.
Cô phải rời đi!
của tôi.
Chỉ cần giết được anh thì tôi có thể quay về kết hôn với anh ấy.”
“Bạn trai, vị hôn phu.”
Giọng nói của Hạ Tử Thu đột nhiên nhẹ đi, thậm chí khóe miệng cũng nhếch lên nở một nụ cười, nhưng anh ta của lúc này lại càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Giống như Tu La của điện Tu La, nở nụ cười trước khi giết người, mê hoặc lòng người lại khiến da đầu người ta tê dại.
“Anh, anh muốn làm cái gì?”
Nhan Du lập tức có hơi hối hận.
Hối hận không nên chọc giận người đàn ông này, đáng tiếc mọi chuyện đều muộn rồi.
Hạ Tử Thu bỗng ngẩng đầu, sự điên cuồng và khát máu trong đáy mắt khiến Nhan Du bị dọa sợ mà lập tức giãy giụa..