Cô ấy muốn có món đồ gì, muốn có tình cảm như thế nào, đều sẽ do chính cô ấy giành được, cô ấy sẽ không bao giờ quỳ gối xin xỏ người khác.
Thế nên, cô ta không phải là Tuyết Dương!
Hạ Tử Thu đột nhiên phản ứng lại, chỉ thấy trước mắt loé lên một tia sáng bạc, trong nháy mắt một con dao găm lạnh lẽo đâm xuyên qua lồng ngực anh ấy.
Nỗi đau cắt ruột cắt gan trào dâng cùng với máu tươi bắn tung toé, chất lỏng ấm nóng phun lên khắp mặt Nhan Du.
Trên khuôn mặt Nhan Du hãy còn vương những giọt nước mắt.
Hai tay cô run lên, thậm chí toàn thân cũng đang run rẩy.
“Tôi xin lỗi, Hạ Tử Thu, tôi xin lỗi.
Đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Tôi biết có thể anh ấy không yêu tôi, nhưng anh ấy chưa bao giờ lừa tôi.
Anh ấy nói rằng chỉ cần giết anh, anh ấy sẽ cưới tôi.
Tôi tin! Hạ Tử Thu, tôi tin anh ấy! Tôi biết giết người là sai trái, tôi cũng biết anh và tôi chẳng có thù oán gì, nhưng mà chẳng phải anh cũng muốn cơ thể của tôi ư? Tôi lấy thân thể của tôi để trả những gì mà tôi nợ anh được chứ? Mặc dù không trả hết được, nhưng … tôi không có sự lựa chọn.
Kiếp sau, kiếp sau nữa tôi lại làm trâu làm ngựa cho anh, được không? “
Nhan Du khóc nức nở.
Cô nên hận người đàn ông này!
Không phải chính anh đã lấy đi sự trinh trắng của cô sao?
Nhưng tại sao giờ phút này, nhìn thấy anh ở đó, máu tươi cứ tuôn ra không ngừng, cô lại sợ hãi như vậy?
Cô thực sự rất sợ!
Hạ Tử Thu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết trong tay một người phụ nữ nhỏ bé như vậy.
Cô thậm chí còn chẳng phải là một sát thủ.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là muối mặt.
Anh đường đường là La sát mặt lạnh Hạ Tử Thu, thế mà lại bị giết bởi một người phụ nữ nhỏ bé, tầm thường!
Nhưng Hạ Tử Thu không tức giận.
Chẳng biết tại sao, lúc này anh cực kỳ bình tĩnh.
Cơn đau từ lồng ngực lan xuống tứ chi.
Anh đang dựa vào cửa sổ, thở hổn hển, trong mắt anh lại ánh lên một tia sáng.
“Có phải tôi chết đi thì em sẽ được toại nguyện?”
Nhan Du tưởng rằng sẽ nhìn thấy một Hạ Tử Thu phát cuồng, nhưng không ngờ sự ôn hoà của anh lại khiến cô muốn khóc.
“Xin lỗi.”
Tất cả những gì cô ta có thể nói bây giờ là chỉ có ba từ này.
Hạ Tử Thu lại mỉm cười.
Nụ cười cực kỳ đơn thuần.
Dường như những năm tháng máu me này không hề vấy bẩn được nụ cười của anh, như thể anh vẫn là người đàn ông năm đó.
Anh nói: “Có lẽ khi chết đi tôi mới có thể gặp Tuyết Dương.
năm rồi tôi không gặp cô ấy.
Tôi thậm chí chẳng thể đến mộ phần của cô ấy.
Mỗi năm tôi chỉ có thể bày một bàn cúng ở bên ngoài để tưởng nhớ cô ấy.
Tôi không biết liệu cô ấy có nghe thấy giọng nói của tôi hay không.
Tôi cũng không biết liệu cô ấy có đầu thai chưa, có uống canh Mạnh Bà trên cầu Nại Hà hay không, liệu cô ấy có quên tôi không.
Nhưng thế thì đã làm sao? Cuối cùng tôi cũng sắp được gặp cô ấy.
Thật là tốt.
“.