Kiều Chí Kỳ nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: “Diệp Tử không phải do chúng tôi thả đi, nói chính xác hơn, người phụ nữ này khá tàn nhẫn.
Cô ta đã kêu chồng đến gặp cô ta, lúc ở trong phòng tiếp khách, cô ta đã dùng một cái thìa đâm vào động mạch cổ của chồng, rồi cởi quần áo của chồng.
Rất xin lỗi, chúng tôi đã tính sai thân thủ của cô ta, tưởng cô ta là phụ nữ nên không đề phòng, hôm đó tình cờ là ngày chúng tôi họp, cho nên không có nhiều người canh giữ, đã cho cô ta cơ hội.
Lúc chúng tôi phát hiện ra, người đàn ông sắp chết đến nơi, không còn cách nào khác, nếu như người của anh chết ở chỗ tôi, tôi gánh vác không nỗi, cho nên chúng tôi vẫn đang cấp cứu người đàn ông đó, đương nhiên cũng phái người đi tìm Diệp Tử, nhưng mà người phụ nữ hình như có người tiếp ứng bên ngoài, cô ta vừa đi khỏi đã có người dùng máy bay tư nhân đón đi rồi.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút tối lại.
“Triệu Ninh chết rồi?”
Thuộc hạ chỉ cảm thấy toàn thân như có dao đang bay, vội vàng nuốt nước bọt không dám lên tiếng, lui về phía sau hai bước.
Kiều Chí Kỳ có thể cảm nhận được sát khí của Diệp Ân Tuấn qua đường dây điện thoại, nhanh chóng nói: “Không phải, chúng tôi đang cứu chữa, nhưng mà không lạc quan mấy, mất máu quá nhiều, đã cứu được anh ta, trạng thái tinh thần không tốt lắm, nếu như có thể, Sếp Diệp vẫn là đón người về sớm đi.”
Nếu Triệu Ninh chết trong nhà tù quốc tế, Kiều Chí Kỳ thực sự không thể tưởng tượng được hậu quả của mình sẽ như thế nào.
Diệp Ân Tuấn chế nhạo nói: “Người tôi muốn giam cầm, các anh để chạy mất, người đi đến thăm tù, suýt chút nữa đã chết ở chỗ của các anh, bây giờ các anh hay thật đấy, kêu tôi đón người về coi như chưa xảy ra chuyện gì? Các anh có biết sau khi Diệp Tử ra ngoài đã làm bị thương người anh em cao cấp nhất của tôi, người anh em của tôi bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao.
Kiều Chí Kỳ, tôi thấy nhà tù quốc tế của anh không muốn tiếp tục mở nữa rồi.”
Sau khi nói xong, sắc mặt của Kiều Chí Kỳ không tốt lắm.
Diệp Ân Tuấn giàu có, Kiều Chí Kỳ không biết có bao nhiêu tiền, nhưng anh biết không thể đắc tội người này, nhưng bây giờ cảm giác bị người này chỉ thẳng mặt mắng cực kì khó chịu.
Con người đều có giới hạn, hơn nữa những năm qua những người cầu xin nhà tù quốc tế cũng không ít, Kiều Chí Kỳ có bao giờ chịu qua sự mắng chửi như vậy, lạnh lùng nói: “Sếp Diệp, anh đang uy hiếp tôi?”
“Anh có thể đợi thử phút.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cúp điện thoại.
Anh không nói gì, trực tiếp yêu cầu thuộc hạ lấy một chiếc laptop tới, ngón tay nhanh chóng chuyển mã.
Không mất bao lâu đã vào được hệ thống dữ liệu của nhà tù quốc tế.
Gần như cùng lúc, thông tin một số quản giáo của nhà tù quốc tế được công bố hoàn toàn trên danh sách những nhân vật nổi tiếng quốc tế.
Bên Kiều Chí Kỳ xém chút nữa sặc máu mà chết.
Những người quản giáo này đều là trợ thủ đắc lực của anh ta, họ dựa vào thân phận bí mật để làm việc, giờ suýt chút nữa bị người ta lật tẩy lên hết, sau này sao làm ăn trong vùng đất màu xám nữa?
Lần đầu tiên Kiều Chí Kỳ hoảng sợ.
Anh ta nhanh chóng gọi cho Diệp Ân Tuấn, nhưng đáng tiếc lần này Diệp Ân Tuấn không tích cực cho lắm.
Mấy ngày nay Diệp Ân Tuấn luôn bực bội trong lòng, vô cùng cáu kỉnh, nếu không phải sợ dọa sợ Thẩm Hạ Lan, anh đâu cần phải nhẫn nhịn khó khăn như vậy?
Bây giờ Hạ Tử Thu đã hôn mê, cũng không biết tình hình Triệu Ninh như thế nào, đáng ghét nhất là Tử cũng đã trà trộn vào, bây giờ không biết còn ở Kình Thiên Minh hay không..