Thẩm Hạ Lan cũng bị bầu không khí như thế này làm cho lây nhiễm, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Nhan Du, sự hi sinh của chị gái cô là một kết cục mà không ai muốn nhìn thấy, nhưng mà chúng ta không có cách nào phỏng đoán được độ ghê tởm của phần tử khủng bố, có đúng không? Cũng may là cái chết của chị cô có ý nghĩa, mà Hạ Tử Thu cũng đã báo thù cho chị của cô, cho nên cô đừng có buồn nữa.
Chuyện bây giờ có cần làm đó chính là ba mẹ của cô còn khỏe mạnh, bọn họ lại không biết sự tồn tại của cô, mười tám năm trước, bọn họ cho rằng cô đã qua đời.
Đoạn thời gian đó, mẹ của cô đau lòng không muốn sống, lần nào tự sát cũng được cản lại, mười năm sau chị của cô lại hi sinh.
Nói thật, mấy năm nay trạng thái tinh thần của ba mẹ cô không tốt cho lắm, cô có muốn về nhà không?”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong lời này, Nhan Du hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nhà hả?
Mình là một đứa trẻ có gia đình?
Đến tận bây giờ, cô ta vẫn cho rằng mình là trẻ mồ côi, cho là mình là con gái cho nên mới bị người nhà vứt bỏ, hoặc là nói mình là con gái riêng gì đó, bị người ta khinh thường, cho nên mới vứt bỏ mình, chỉ là không ngờ tới cô ta lại bị bọn buôn người mua bán.
Mà ba mẹ của cô ta vì thế mà trả giá quá nhiều, chịu đựng quá nhiều.
Hóa ra là cô ta cũng có một gia đình hoàn mỹ.
Bây giờ chị gái của cô ta là liệt sĩ, là anh hùng, mà cô ta thì sao?
Cô ta đã làm cái gì?
Cô ta là sát thủ, người đầu tiên mà cô ta ám sát lại là anh rể của cô ta.
Hơn nữa, cô ta với anh rể còn lăn giường.
Mặc dù không phải là cô ta tự nguyện, nhưng mà cuối cùng chuyện đó đã biến thành sự thật.
Trong lòng của Nhan Du rất phức tạp, vô cùng rối rắm.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Hàn Hi Thần đâu rồi, các người đã bắt được Hàn Hi Thần chưa?”
“Vẫn còn chưa, chúng tôi còn chưa điều tra rõ ràng chuyện liên quan đến Hàn Hi Thần.”
Đối với chuyện này, Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực.
Hàn Hi Thần bảo vệ cho mình quá tốt, thế mà lại làm anh em Minh không có chỗ xử lý.
Sắc mặt của Nhan Du trầm xuống.
.
TRЦмtrцуe n.M E
Cô ta lắc đầu rồi nói: “Không biết là Hàn Hi Thần biết chuyện tôi là em gái của Cung Tuyết Dương được bao nhiêu phần, nhưng mà năm đó anh ta có thể lập tức đưa tôi trở về, bây giờ lại có thể đưa tôi đến trước mặt của Hạ Tử Thu, chưa chắc là hiện tại anh ta không biết thân phận thật sự của tôi.
Nếu như các người đã có thể điều tra ra, có lẽ là anh ta đã sớm tra ra được rồi, chuyện bây giờ mà tôi cảm thấy sợ hãi đó chính là ba mẹ của tôi bị anh ta uy hiếp.”
“Chuyện này thì cô yên tâm đi, người của chúng tôi bảo vệ ba mẹ của cô rồi, bất luận kẻ nào muốn động vào ba mẹ của cô cũng là chuyện không thể nào.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Nhan Du có hơi nghi ngờ mà hỏi: “Các người mạnh như vậy luôn à? Đừng có tưởng là thân thủ của tôi không tốt thì đánh giá thấp thủ hạ của Hàn Hi Thần, thủ hạ của anh ta toàn là nhân tài kiệt xuất, tôi là ngoài ý muốn thôi.
Trước kia tôi còn tưởng là Hàn Hi Thần có ý với tôi, cho nên mới tha thứ cho tôi, bây giờ tôi mới biết được là bởi vì Hàn Hi Thần muốn lợi dụng gương mặt này của tôi, cho nên mới có thể tha thứ cho tôi nhiều lần.”
Nhan Du cười khổ, trong mắt đều là vẻ chua chát..