Lời nói của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Cô rất không nỡ ôm Diệp Minh Triết vào lòng.
Vào lúc này, Diệp Minh Triết không hề giãy dụa, cố gắng cảm nhận tình yêu của Thẩm Hạ Lan dành cho mình.
Từ nhỏ cậu bé đã biết rằng mẹ yêu mình, nhưng sức lực của một người là có hạn, mẹ thật sự đã rất vất vả.
Diệp Minh Triết vươn cánh tay nhỏ ra, nhẹ nhàng ôm lưng Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Mẹ, yêu ba Diệp, mẹ có hối hận không?”
Nếu như mẹ thích người khác, ví dụ như Đường Trình Siêu trước đây, có phải sẽ không vất vả như vậy không?
Cậu biết mình hỏi như vậy đối với ba mình thì không hay lắm, nhưng lúc này Diệp Minh Triết vẫn chỉ là một đứa bé.
So với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan đã lấy tính mạng để sinh ra cậu, đã một mình nuôi nấng cậu năm, trong năm này, cậu biết mẹ không hề dễ dàng gì, cũng biết dáng vẻ suýt nữa thì gục ngã của mẹ.
Bất kể là lúc nào, người mà cậu bé yêu nhất vẫn là mẹ.
Thẩm Hạ Lan không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ miệng con trai, cô ngây người ra một lát, sau đó cười vô cùng dịu dàng.
Cô nhìn Diệp Minh Triết, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cậu bé, cười nói: “Không hối hận.
Cả đời này con người ta phải biết mình muốn gì.
Điều mẹ muốn nhất trên đời này chính là tình yêu của ba con.
Chỉ cần có cái này, thì dù trước mặt là núi đao biển lửa, vực sâu thăm thẳm, mẹ cũng không sợ.”
“Nhưng nếu đổi lại là người khác, mẹ sẽ sống thoải mái hơn bây giờ, có lẽ cũng sẽ hạnh phúc.”
“Nhưng mà người đó cũng không phải ba con.”
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ còn quá sớm để nói với con trai những điều này, nhưng cô vẫn mong Diệp Minh Triết có thể hiểu, cả đời người, ắt phải có một người bất chấp tất cả vì một ai đó mà hy sinh tất cả.
Cho dù không được hồi báo, cho dù cuối cùng sau tất cả cũng không đến được với nhau, thế nhưng thứ tình yêu bất chấp tất cả này sẽ khiến cuộc đời của chính mình không có tiếc nuối.
“Con trai ngốc, bây giờ con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện này, đợi con lớn rồi, gặp được người con gái mình thực sự thích thì con sẽ biết, nếu người đứng bên cạnh không phải là người trong lòng, dù có cho con cả thế giới, con cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.”
Diệp Minh Triết không hiểu, nhưng lại khắc ghi lời nói của Thẩm Hạ Lan, nhớ kĩ nó thật sâu trong lòng.
Cậu bé không biết tương lai mình sẽ thích cô gái như thế nào, nhưng nếu là người như mẹ, cậu bé cảm thấy mình cũng sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ cô gái đó.
Giống như ba Diệp bảo vệ mẹ vậy.
Diệp Minh Triết cười.
Cậu cười lên như những ánh sao li ti, như cả bầu trời đầy sao đều thu vào trong mắt.
Ánh mắt kia giống hệt như đôi mắt phượng của Diệp Ân Tuấn càng khiến Thẩm Hạ Lan có chút thích thú.
“Mẹ ơi, sau này con tìm bạn gái, nhất định phải hiếu thảo với mẹ.
Nếu cô ấy không thích mẹ, dù con có thích cô ấy đi chăng nữa cũng sẽ không cưới cô ấy.”
Lời nói của Diệp Minh Triết lập tức khiến Thẩm Hạ Lan bật cười.
“Bây giờ con biết nói như vậy, là bởi vì con còn không biết vị của tình yêu.
Đôi khi mẹ thật sự hy vọng con có thể thuận buồm xuôi gió.
Được rồi, chúng ta không nói đề tài này nữa, mẹ biết con hiếu thảo, vậy thì nghe lời, chú ý giữ gìn sức khỏe của mình, biết không?”.