Cơn đau dữ dội khiến Diệp Nghê Nghê đột ngột tỉnh dậy.
“Ba, sao ba lại đánh con? Đau quá đi.”
Diệp Nghê Nghê oan ức trách móc Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn lại thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng ngủ.”
Anh chỉ nói hai chữ này, Diệp Nghê Nghê sững sờ một lúc, rồi đột nhiên nhận thức được gì đó, cô bé trừng to mắt.
Cô bé quay đầu nhìn Diệp Tranh ở nhà thờ tổ tiên, lo lắng hỏi: “Ba ơi, anh Tranh sẽ không sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn cũng có chút căng thẳng.
Đúng lúc này, Diệp Tranh nhanh chóng lấy từ trong cặp sách ra một cái lọ nhỏ rồi đổ chất lỏng ra tay, sau đó xoa lên thái dương, trên đầu đột nhiên truyền đến một cỗ mát lạnh, làm cậu bé tỉnh táo lại.
Cậu bé cẩn thận đổ tro hương vào một cái lọ, rồi bắt đầu mày mò.
Diệp Ân Tuấn không làm phiền Diệp Tranh, Diệp Nghê Nghê thì nín thở quan sát.
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Tranh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau đó nói với Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê đứng bên ngoài: “Ba, không sao đâu, vào đi.”
Nói xong, cậu bé xịt một ít chất lỏng ra nhà thờ, mùi hương kia đã phai đi rất nhiều.
Thấy cậu bé đã làm xong mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn mới ôm Diệp Nghê Nghê bước vào.
“Thế nào?”
“Nén nhan này có vấn đề, trong đó có thêm mê hương gây ảo giác.
Khí hậu ở đây rất đặc biệt, quanh năm ẩm ướt.
Một khi đốt nhan lên thì nó sẽ phản ứng hóa học với độ ẩm trong không khí và xuất hiện một số hình ảnh khiến người ta cho là thật.
Ngoài ra, đây là nhà thờ tổ tiên, bình thường sẽ không mở cửa chính và cửa sổ, cho nên hiệu ứng sẽ mạnh hơn.”
Lúc này, Diệp Tranh như biến thành một con người khác, không giống với dáng vẻ trầm tĩnh trước kia, khi cậu nói về phương diện y học thì lại rất say sưa.
Diệp Ân Tuấn giống như đang nhìn thấy Diệp Nam Phương lúc còn nhỏ.
Khi đó, hình như Diệp Nam Phương cũng không nói những thứ bình thường như họ nói.
Anh còn nhớ mình từng tham gia cuộc thi đọc diễn thuyết của Diệp Nam Phương, khi đó Diệp Nam Phương cũng tầm tuổi Diệp Tranh, đứng trên sân khấu đối mặt với hơn khán giả bên dưới nhưng không hề lo lắng, ánh mắt kia cũng giống hệt Diệp Tranh lúc này.
Đúng vậy.
Diệp Nam Phương khi còn nhỏ cũng rất xuất sắc, chẳng kém gì Diệp Ân Tuấn.
Từ khi nào mà Diệp Nam Phương lại biến thành người bình thường nhỉ?
Diệp Ân Tuấn không nhớ nữa.
Anh chỉ nhớ là bởi vì so với Nam Phương, anh càng ngày càng xuất sắc, càng ngày càng được Phương Thiến coi trọng, còn Nam Phương dường như biến thành người vô hình, không ai thèm quan tâm nữa.
Dòng suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn bỗng trôi xa.
Anh vẫn nhớ lúc nhỏ, anh thường hay chơi đùa với Diệp Nam Phương.
Khi đó bọn họ rất vô tư, Diệp Nam Phương còn vì anh mà đánh nhau với người khác, nhưng từ khi nào quan hệ giữa hai người đã thay đổi nhỉ?
Diệp Nam Phương dành sự tôn trọng cho anh nhiều hơn, bọn họ đã không còn tìm thấy những cảm giác vô tư vô lo kia nữa Lồng ngực Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên khó chịu..