Vào thời điểm này lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy quả thật có chút kỳ quái, mà quan trọng nhất đó chính là có một số người chủ động cãi nhau với người khác, cho dù là cách khá xa nhưng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào của đối phương…
Chỉ có điều là giọng nói kia cũng có chút quen thuộc.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Sao em nghe ra được âm thanh kia có chút giống với quản lí Dương vậy nhỉ?”
“Quản lí Dương nào? Dương Tân của Fallen Angels à?”
“Hình như là như vậy.”
Thẩm Hạ Lan cũng không dám chắc chắn.
Bây giờ đầu óc của cô mê man, lỗ tai cũng không chắc còn dùng được, sợ là mình đã nghe nhầm.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm tới, cõng Thẩm Hạ Lan bước xuống.
Còn chưa đi đến trước mặt những người kia thì đột nhiên có một người bước ra làm Thẩm Hạ Lan giật nãy hết cả mình, trong nháy mắt hai mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng.
“Ai vậy?”
“Cô Thẩm, quản lí Dương kêu tôi đến đây dẫn các người rời khỏi chỗ này.”
Người nói chuyện là Kiều Trị.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng mà cô vẫn giới thiệu thân phận của Kiều Trị cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng không thả lỏng bao nhiêu, trực tiếp đi qua một bên cùng với Kiều Trị.
Ở gần đó có chuẩn bị một chiếc xe, Kiều Trị đưa chìa khóa xe cho Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Hai người đi nhanh lên đi, hiện tại không có ai chú ý đến hai người.”
“Dương Tân kêu anh đến đây hả?”
Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy.”
Kiều Trị vội vàng gật đầu.
“Ở phía trước đang ồn ào cái gì vậy?”
“Quản lí Dương để một người khách nữ bị người khác quấy rối ở chỗ này, hiện tại đang lý luận với nhau, thu hút rất nhiều người đến, thừa dịp lúc này hai người đi nhanh lên đi.”
Kiều Trị nói đơn giản một chút, sau đó quay người rời đi.
Diệp Ân Tuấn cũng không chậm trễ, trực tiếp khởi động xe chở Thẩm Hạ Lan chạy xuống chân núi.
Người ở dưới núi giống như là bị người khác quét sạch, thế mà lại không có bất kỳ ai.
Diệp Ân Tuấn cũng không đoái hoài tới cái khác, nhanh chóng đạp chân ga chạy xuống dưới.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bước vào trong xe thì bắt đầu phát sốt.
Cô cảm thấy cả người mình rất khó chịu, nhưng mà hai tay lại không tự chủ nắm lấy vạt áo của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn biết là cô không có cảm giác an toàn, vẫn luôn để cô tùy ý nắm lấy.
Xe rất nhanh liền tránh đi tất cả mọi người, trực tiếp chạy vào trong viện điều dưỡng.
Lúc xe yên ổn dừng lại, Thẩm Hạ Lan đã hôn mê.
Cả người của cô nóng đến lợi hại.
Diệp Ân Tuấn cũng không dám chậm trễ, trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ vội vàng chữa trị cho Thẩm Hạ Lan.
Bà cụ nhìn thấy bọn họ trở về liền vào trong phòng cấp cứu, vội vàng đi theo.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Cả người của Diệp Ân Tuấn bẩn không chịu nổi, thậm chí còn mang theo vài vệt máu, dọa cho sắc mặt của bà cụ Diệp trắng bệch.
“Không có chuyện gì đâu, máu của Hạ Lan, cô ấy đến tháng nhưng mà sức chống đỡ quá thấp, có lẽ là phát sốt rồi.”
“Sao lại trở nên như vậy chứ?”
Bà cụ Diệp cảm thấy hơi có lỗi.
Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Mẹ, ngày hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi Hạ Lan ra khỏi Fallen Angels thì bị người khác theo dõi, sau đó Tống Đình chở cô ấy đến nhà của Mike, bọn con rời đi từ phía sau của Mike nhưng mà trên người của Hạ Lan lại không biết người khác gắn thiết bị theo dõi từ lúc nào, thiếu chút nữa là bọn con đã bị chặn ở trên núi không thể xuống được.”
“Cái gì chứ?”
Bà cụ Diệp thật sự rất kinh ngạc.
“Người có thể ra tay với Hạ Lan ở Fallen Angels tuyệt đối không phải là người bình thường, để mẹ kêu Dương Tân đi thăm dò một chút.”
“Chắc là bây giờ Dương Tân vẫn còn đang ở trên núi.”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện Dương Tân chạy đến trợ giúp cho bà cụ Diệp nghe.
Bà cụ Diệp thấp giọng nói: “Không cần phải nghi ngờ Dương Tân đâu, chiếc nhẫn mà mẹ đưa cho Hạ Lan có hệ thống định vị chính xác, một khi Hạ Lan xảy ra nguy hiểm thì Dương Tân sẽ lập tức biết ngay, sau đó sẽ sắp xếp cứu viện, cùng với thiết bị theo dõi ở trên người của Hạ Lan không phải là cùng một cái.”
Nghe thấy bà cụ nói như vậy, lúc này Diệp Ân Tuấn mới thở dài một hơi.
Chỉ cần không phải là người của mình là tốt rồi.
“Để mẹ cho người điều tra, Tống Đình đâu rồi?”
“Con đã để cậu ấy ở lại nhà của Mike để ngăn chặn kẻ thù, không ngờ tới là kẻ thù căn bản cũng không mắc câu.”
Đúng lúc này điện thoại của Tống Đình gọi tới.
“Diệp tổng, tôi nhìn thấy người theo dõi chúng ta lái xe đi, tôi liền đi theo, phát hiện là bọn họ chạy về phía nhà cổ nhà họ Đường.”
Lời nói của Tống Đình làm hai mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh đi mấy phần.
“Nhà họ Đường, lại là nhà họ Đường!”
Đúng là anh đã coi thường Đường Trình Siêu rồi.
Vốn dĩ anh cho rằng Đường Trình Siêu không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ là thương nhân nắm vững một vùng, hiện tại xem ra có lẽ là tất cả mọi người cũng đều không hiểu rõ Đường Trình Siêu hoàn toàn.
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn lạnh đến đáng sợ.
Hận thù giữa anh và Đường Trình Siêu càng lúc càng lớn.
Bà cụ Diệp nghe thấy nhà họ Đường thì đã biết có chuyện gì xảy ra.
Bà thấp giọng nói: “Để mẹ ở lại chăm sóc cho Hạ Lan, bọn nhỏ đều ngủ cả rồi, con cũng đi nghỉ ngơi một hồi đi, trong khoảng thời gian này con vẫn luôn không ngủ đủ giấc, nếu vậy thì không được đâu.”
“Không có chuyện gì đâu mẹ, con chịu đựng được mà. Ngược lại là mẹ đó, sức khỏe không còn như trước kia nữa, mẹ vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Diệp Ân Tuấn không hề đề cập đến chuyện báo cáo sức khỏe, giống như là căn bản đã quên mất chuyện này.
Bà cụ Diệp lại sợ anh hỏi thêm cái gì nữa, nhẹ gật đầu rồi trở về phòng.
Nhìn bóng lưng của bà cụ Diệp, hai mắt của Diệp Ân Tuấn lại lóe lên mấy phần.
Anh cũng đã đi hỏi thăm bác sĩ báo cáo sức khỏe của bà cụ, nhưng mà bác sĩ nói cho anh nghe là đã bị Thẩm Hạ Lan lấy rồi, lúc đó Diệp Ân Tuấn đã hiểu ra cái gì đó.
Chắc chắn là bà cụ không hi vọng Diệp Ân Tuấn biết căn bệnh của mình.
Diệp Ân Tuấn hỏi thăm bác sĩ bệnh tình của bà cụ, bác sĩ đã trễ hết hoàn toàn.
Đối với người mẹ ruột này, Diệp Ân Tuấn lại không có tình cảm gì.
Vì quyền lợi và tiền tài lại có thể bán lương tâm đến tình trạng như hiện tại.
Hết lần này đến lần khác bà vẫn muốn hại chết người phụ nữ này, mà cái gì cũng đều suy nghĩ về anh, đau lòng cho anh, sợ anh khó xử.
Người mẹ như thế này làm cho anh phải nói cái gì đây?
Anh hỏi bác sĩ có biện pháp chữa trị hay không, bác sĩ lắc đầu, nói là bà cụ cũng chỉ sống tối đa được mười tháng.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn rất khó chịu cũng không dám bộc lộ ra bên ngoài, sợ là sau khi bà cụ biết được thì sẽ đau lòng khổ sở.
Bây giờ nhìn thấy bà cụ cố ý né tránh bệnh tình của mình không nói lời nào, Diệp Ân Tuấn thở nhẹ một hơi, cảm thấy bất lực.
Cho dù quyền cao chức trọng đến cỡ nào, có tiền đến cỡ nào, vào khoảnh khắc này đứng trước mặt của tử thần ai cũng giống như ai, ai cũng không thể thoát được.
Anh không khỏi nhìn thoáng qua phòng cấp cứu.
Hiện tại sức khỏe của Thẩm Hạ Lan lại kém như vậy, không biết là có cải thiện được hay không đây, bây giờ cô đang hành kinh mà lại bị cảm, không biết là sau này có ảnh hưởng đến thân thể hay không.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Diệp Ân Tuấn luôn lo lắng.
Rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng đã mở ra, lúc Thẩm Hạ Lan được đẩy ra bên ngoài, trên mặt một chút máu cũng không có.
“Bác sĩ, cô ấy không có chuyện gì đó chứ?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là cảm lạnh mà thôi, nhưng mà hiện tại thể lực của cô ấy thật sự quá kém, lần này bị cảm chỉ sợ là một thời gian sau đến lúc hành kinh đều sẽ bị cảm, cần phải điều trị cho đàng hoàng mới được.”
Lời bác sĩ nói làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy đau lòng.
“Được.”
Anh đẩy Thẩm Hạ Lan trở về phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan đã được y tá lau qua.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, thở dài một hơi, cuối cùng cũng leo lên giường ôm cô vào trong ngực.
Đến nửa đêm, Thẩm Hạ Lan lại sốt cao một lần nữa.
Cô bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Đừng mà, tôi không muốn! Tôi không muốn uống đâu, cút đi!”
“Ân Tuấn, cứu em với Diệp Ân Tuấn, anh đang ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan vừa khóc vừa kêu gào giống y như là bị điên.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Đừng sợ đừng sợ, anh đang ở đây.”
Lúc mới bắt đầu Thẩm Hạ Lan căn bản không nghe lọt tai, lại bắt lại cắn, sau đó lại từ từ yên tĩnh lại dưj ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn ngủ thiếp đi, nhưng mà nước mắt ở trên mặt vẫn còn chưa khô.
Diệp Ân Tuấn biết chắc có lẽ là trong lòng của cô vẫn còn bóng ma.
Cho dù là trận hỏa hoạn trong năm năm trước hay là việc bắt cóc mua bán trong năm năm sau đối với Thẩm Hạ Lan mà nói đều là một loại tra tấn.
Ở đây là nước Mỹ, không phải là Hải Thành, anh muốn mang Thẩm Hạ Lan trở về nước.
Nhưng mà anh cũng biết hiện tại anh không thể đi được.
Nếu như vẫn còn chưa giải quyết chuyện của Đường Trình Siêu, anh vẫn sẽ giống như một cái bóng đi theo Thẩm Hạ Lan.
Anh đã từng nghĩ là Đường Trình Siêu có tình cảm với Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bây giờ từ những hành động liên tiếp của Đường Trình Siêu mà xem ra, người đàn ông này có lẽ cũng không tốt với Thẩm Hạ Lan giống như bề ngoài.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan, thời gian trôi qua, mí mắt cũng hơi nặng, sau đó hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Lúc ánh mặt trời chiếu vào vào ngày hôm sau, Thẩm Hạ Lan mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang nằm ở bên cạnh, cô đột nhiên có chút hoảng hốt.
Đoạn ký ức ngắn ngủi đêm hôm qua xuất hiện trong đầu để cô kịp phản ứng lại.
Xem ra là bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm, sau đó trở về rồi?
Một cử động nhỏ mà Thẩm Hạ Lan cũng không dám, sợ là đánh thức Diệp Ân Tuấn dậy.
Trong khoảng thời gian này Diệp Ân Tuấn nghỉ ngơi không tốt, bây giờ nhìn thấy anh ngủ ngon giống như một đứa nhỏ, Thẩm Hạ Lan cũng không đành lòng đánh thức anh dậy.
Phát giác có người đang nhìn mình chằm chằm, thật ra Diệp Ân Tuấn đã tỉnh rồi, nhưng mà khi nghe thấy tiếng thở dài và âm thanh đau lòng của Thẩm Hạ Lan, anh lại giả vờ còn ngủ.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng nâng tay lên miêu tả đường nét gương mặt của Diệp Ân Tuấn.
Dáng dấp của anh quả thật đẹp mắt.
Nhìn nhiều năm như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy càng nhìn càng có hương vị.
Được người phụ nữ mình yêu nhìn chăm chú như vậy, lại bị cô trêu chọc, Diệp Ân Tuấn cũng nhịn không được nữa mà trực tiếp xoay người lại đặt Thẩm Hạ Lan dưới thân.
“Em thấy có hài lòng không vậy, bà Diệp?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên tỉnh dậy làm Thẩm Hạ Lan giật nảy cả mình, nhưng mà cô lập tức hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái rồi nói: “Anh lại trêu đùa em.”
“Rốt cuộc là ai trêu chọc ai đây?”
Đối với loại bản lĩnh đổi trắng thay đen của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng bó tay rồi, nhưng mà vẫn cưng chiều chạm một cái vào mũi của cô, sau đó hôn lên.
Thẩm Hạ Lan muốn trốn tránh, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại như bóng với hình.
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan không phải là đối thủ của anh, dưới thế tấn công mãnh liệt của anh, cô thỏa hiệp.
Một nụ hôn chào buổi sáng làm hai người nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà cô lại đến tháng.
Thẩm Hạ Lan có chút giận dỗi: “Anh mau dậy đi, em muốn vào nhà vệ sinh.”
“Cùng nhau không?”
Diệp Ân Tuấn gian tà nói, Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt của mình lại nóng lên.
“Không cần đâu.”
Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, sau đó nhanh chóng bước xuống giường trực tiếp chạy vào trong phòng vệ sinh.
Thấy cô cứ như là bị người khác đuổi theo, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên vô cùng tốt, anh vén chăn lên mới phát hiện Thẩm Hạ Lan làm ga giường ướt rồi.
Một màu đỏ tươi làm cho người ta nhìn tới choáng váng.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp tháo ga giường xuống, cầm ra ban công để giặt sạch sẽ.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra từ trong phòng vệ sinh thì đã nhận ra cái gì đó, cô giống như là thừa dịp Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa phát hiện thì đổi ga giường đi, lại không nghĩ rằng Diệp Ân Tuấn đang phơi ga giường ở trên ban công.
Mặt của cô đột nhiên đỏ lên.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, tê tê dại dại, nhưng mà lại mang theo một tia cảm động.