Cục Cưng Có Chiêu

chương 225: anh là đang uy hiếp tôi sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Là Nhan Như Ngọc!

Vậy mà lại là số điện thoại của Nhan Như Ngọc!

Bàn tay Thẩm Hạ Lan run rẩy.

Trước đây không lâu cô mới vì Nhan Như Ngọc mà tranh chấp với Diệp Ân Tuấn, bây giờ lại nhận được điện thoại của Nhan Như Ngọc.

Vì sao vừa rồi cô ta không nhận chứ?

Hay là nói, rốt cuộc trong chuyện này có liên quan gì?

Thẩm Hạ Lan xem tin tức đang được tiếp tục phát trên tivi, một suy nghĩ không tốt lướt qua trong đầu cô.

Chẳng lẽ Nhan Như Ngọc đang giúp đỡ Đường Trình Siêu?

Tất cả những chuyện này đều là Đường Trình Siêu ngấm ngầm mưu tính?

Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy, điện thoại di động lại vẫn không ngừng reo vang.

Cô không thể không hít sâu một hơi, đè nén tất cả cảm xúc trong đáy lòng xuống, lúc này mới tiếp điện thoại.

“Hạ Lan, cứu tôi! Mau tới cứu tôi!”

Giọng nói của Nhan Như Ngọc từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

Lúc này Thẩm Hạ Lan đã không còn căng thẳng và lo lắng lúc trước.

Cô nhìn chằm chằm dáng vẻ chật vật của Đường Trình Siêu trên tivi, nhưng đáy mắt anh ta lại chợt lóe một loại cảm xúc không nói lên lời.

Thẩm Hạ Lan nhìn không hiểu, nhưng lại luôn cảm thấy có lẽ chuyện này có liên quan đến Đường Trình Siêu.

“Như Ngọc, cô ở đâu?”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan bình tĩnh đến đáng sợ, điều này khiến Nhan Như Ngọc sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại được giọng điệu sợ sệt, lên tiếng: “Tôi không biết, cô mau đến cứu tôi, được không? Tôi rất sợ!”

“Vì sao cô phải trốn?”

Thẩm Hạ Lan không hỏi thăm tình huống của cô ta, mà hỏi một vấn đề như vậy.

Lúc này Nhan Như Ngọc òa khóc.

“Hạ Lan, cô sao vậy? Trốn hay không trốn cái gì thế? Tôi bị người ta bắt đi. Tôi đang ở trong nhà, đột nhiên bị người ta đánh ngất, chờ đến khi tôi tỉnh dậy thì đã ở chỗ này rồi. Tôi không biết nơi này là nơi nào, nhưng ở đây rất tối, tôi rất sợ.”

Lời nói của Nhan Như Ngọc không có chút sơ hở gì, nhưng vì sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Đúng lúc Diệp Ân Tuấn muốn tìm Nhan Như Ngọc hỏi thăm tin tức ba mẹ mất tích, cô ta lại bị người khác bắt đi?

“Như Ngọc, chúng ta là bạn bè, có đúng không?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Nhan Như Ngọc hơi sững sờ.

“Đương nhiên là bạn bè rồi.”

“Vậy cô nói cho tôi biết, cô gọi điện cho ba mẹ tôi làm gì? Từ đâu mà cô biết số điện thoại của ba mẹ tôi?”

Những vấn đề liên tiếp của Thẩm Hạ Lan khiến Nhan Như Ngọc không biết phải trả lời thế nào, đúng lúc này, bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng của mẹ.

“Lão Thẩm, lão Thẩm, ông đừng ngủ nữa! Ông tỉnh lại đi!”

Những lời này là mẹ Thẩm vô tình phát ra, vội vã như vậy, lo lắng như vậy, thậm chí còn mang theo tiếng nức nở.

Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức nhảy dựng lên.

“Như Ngọc, rốt cuộc cô đang ở đâu?”

Tâm trạng Thẩm Hạ Lan đã không thể bình tĩnh được nữa.

Mặc kệ đây có phải là cạm bẫy của Đường Trình Siêu hay không, có phải kế hoạch mà Nhan Như Ngọc và Đường Trình Siêu cùng thiết kế hay không, cô đều không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.

Không lâu trước đây nhận được ảnh chụp của ba Thẩm và mẹ Thẩm khiến cô rất lo lắng, bây giờ nghe thấy tiếng gọi rấm rứt của mẹ Thẩm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim như sắp vỡ nát.

Bây giờ cho dù là núi đao biển lửa, cô cũng muốn xông vào.

Nhan Như Ngọc khóc nói: “Tôi không biết, nơi này tối lắm, hơn nữa còn có những người khác đang ở đây, dường như tôi nghe thấy tiếng nước biển, không biết có phải đang ở bờ biển hay không.”

Khi Thẩm Hạ Lan còn muốn hỏi thêm chút gì, đột nhiên Nhan Như Ngọc bên kia cúp điện thoại.

Chờ Thẩm Hạ Lan gọi lại, bên kia đã tắt máy.

Bờ biển?

Thẩm Hạ Lan không biết đây có phải là một cái mồi nhử hay không, nhưng cô không thể không làm gì cả.

Cô gửi tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn, còn chưa gửi đi, lại nghĩ đến cái gì đó rồi xóa bỏ.

Rõ ràng chiếc điện thoại này đã bị người ta nghe lén.

Cô đứng dậy ra khỏi phòng, tìm Tống Đình trước đã.

“Cho tôi mượn điện thoại dùng một chút.”

Tống Đình không dám chậm trễ, vội vàng đưa điện thoại di động cho Thẩm Hạ Lan.

Sau khi Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại di động, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn, nói một lượt chuyện vừa xảy ra, cũng nói ra suy đoán của mình.

Cô nói cô nghi ngờ tất cả những chuyện này đều do Đường Trình Siêu và Nhan Như Ngọc thiết kế sẵn.

Mặc dù không biết vì sao lại biến thành như thế này, vì sao Nhan Như Ngọc sẽ giúp Đường Trình Siêu đối phó mình, nhưng Thẩm Hạ Lan không thể không nói ra suy đoán của mình cho Diệp Ân Tuấn biết.

Cô không thể đánh cược mạng sống của ba mẹ mình.

Diệp Ân Tuấn còn đang ở phim trường, xung quanh có rất nhiều phóng viên.

Điện thoại của anh vang lên một tiếng rồi không còn thanh âm gì nữa.

Thấy là số của Tống Đình, Diệp Ân Tuấn trực tiếp mở khóa màn hình, lại nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Hạ Lan.

Trong sự bao vây của đám phóng viên, khi anh tìm được một chỗ yên tĩnh gọi lại cho Thẩm Hạ Lan, Tống Đình lại thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp, mợ chủ ra ngoài rồi.”

“Sao cậu không đi theo?”

Diệp Ân Tuấn thật sự giận điên lên.

Biết rõ là cạm bẫy, biết rõ tất cả đều mơ hồ, sao cô còn dám một thân một mình đi đến?

Mặc dù lúc ra ngoài vô cùng tức giận, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn lại vô cùng lo lắng.

Anh muốn rời khỏi đây, thậm chí muốn đi theo Thẩm Hạ Lan, nhưng khi muốn rời đi lại bị đám phóng viên bao vây.

Đường Trình Siêu ở chỗ không xa nhìn anh, cười lạnh nói: “Tổng giám đốc Diệp vội vã như vậy là muốn đi đâu? Cho dù muốn kiện tụng tôi, cũng không cần phải vội vã như vậy chứ? Tôi nghĩ rất nhiều phóng viên ở đây đều rất muốn biết, vì sao Tổng giám đốc Diệp lại từ trong nước xa xôi cố tình đến nơi này nhằm vào tôi? Không bằng nói chuyện năm năm trước của chúng ta cho mọi người biết đi?”

Lời này vừa nói ra, Diệp Ân Tuấn đã biết mình không thể đi được rồi.

Đường Trình Siêu cố ý muốn kéo chân anh!

Như vậy nhất định Thẩm Hạ Lan bên kia đã gặp nguy hiểm rồi.

Làm sao bây giờ?

Diệp Ân Tuấn gặp nguy không loạn, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mike, bảo Mike mau chóng liên lạc với Thẩm Hạ Lan, bảo vệ an toàn cho Thẩm Hạ Lan, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho Tống Đình, bảo Tống Đình chú ý chặt chẽ tất cả động tĩnh và an toàn trong viện dưỡng lão.

Sau khi làm xong tất cả, Diệp Ân Tuấn mới lạnh lùng nhìn Đường Trình Siêu nói: “Anh muốn nói cái gì?”

“Không bằng nói chuyện năm năm trước, Tổng giám dốc Diệp vì kẻ thứ ba mà có mới nới cũ, không tiếc sai vệ sĩ thiêu chết vợ và đứa con trong bụng cô ấy, thế nào?”

Đường Trình Siêu vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.

“Ngài Diệp, xin hỏi đây có phải là sự thật không?”

“Ngài Diệp, người thứ ba kia là Sở Anh Lạc sao?”

Trong khoảng thời gian này, Diệp Ân Tuấn được xem là nhân vật làm mưa làm gió bên này, nhiều lần dính líu với Đường Trình Siêu, truyền thông không muốn chú ý cũng khó, bây giờ bị câu hỏi tựa như thả con săn sắt, bắt con cá rô của Đường Trình Siêu khơi ra, đương nhiên những phóng viên sẽ không buông tha cho vấn đề lùm xùm này.

Đối với những câu hỏi dồn dập của phóng viên, Đường Trình Siêu cười vô cùng đắc ý.

Người đàn ông Thẩm Hạ Lan thích thì sao chứ?

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn thân bại danh liệt, cho dù Thẩm Hạ Lan ở bên anh, chẳng lẽ anh có thể chịu đựng hậu quả Thẩm Hạ Lan bị dư luận công kích sao?

Đường Trình Siêu thừa nhận, quả thật mình rất hèn hạ, nhưng như vậy thì sao chứ? Chỉ cần có thể đạt được kết quả mình mong muốn, tất cả đều không hề gì.

Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đắc ý của Đường Trình Siêu, lạnh lùng nói: “Tất cả những chuyện năm năm trước đều là hiểu nhầm, bây giờ tôi đã hòa thuận với vợ của mình rồi. Nói ra chuyện này, tôi còn phải cảm ơn Tổng giám đốc Đường năm năm trước đã cứu mạng vợ tôi, nếu không hôm nay tôi cũng không thể đoàn tụ với vợ mình.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lại sửng sốt lần nữa.

Diệp Ân Tuấn đã đoàn tụ với vợ rồi sao?

Chuyện xảy ra khi nào?

Người vợ là ai?

Đường Trình Siêu không ngờ Diệp Ân Tuấn dám nói ra chuyện này trước mặt mọi người.

Ở trong mắt anh ta, khi chưa tìm được Thẩm Minh Triết, có lẽ Diệp Ân Tuấn nhằm vào anh ta là vì cảm thấy Thẩm Minh Triết đang ở trong tay anh ta, cho nên mới gấp gáp ép bức như vậy. Chỉ cần Diệp Ân Tuấn vẫn cho là như vậy, anh sẽ không dám nói ra quan hệ của Thẩm Hạ Lan và mình, nhưng anh ta không ngờ Diệp Ân Tuấn lại nhắc đến.

Chẳng lẽ anh không thèm để ý đến sống chết của Thẩm Minh Triết sao?

Lông mày Đường Trình Siêu nhíu chặt lại.

“Tổng giám đốc Diệp cũng thật biết nói đùa, năm năm trước tôi cứu được vợ anh, năm năm sau anh đến nơi này ép bức nhà họ Đường chúng tôi là vì lý gì? Chẳng lẽ muốn lấy oán báo ân sao?”

Đường Trình Siêu dứt khoát ném vấn đề sang cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Vì sao tôi làm như vậy, không phải Tổng giám đốc Đường là người rõ ràng nhất sao? Anh đã cứu vợ của tôi, tôi rất biết ơn anh, nhưng anh lại lấy ơn cứu mạng ra uy hiếp, giam giữ vợ tôi, chẳng lẽ tôi không nên tính toán rõ ràng chuyện này với anh sao? Chuyện anh ra tay độc ác với con gái Thẩm Nghê Nghê của tôi, chẳng lẽ tôi không nên đòi một lời giải thích từ anh sao?”

“Tổng giám đốc Diệp, nói chuyện phải có chứng cứ, anh nói những lời này có chứng cứ gì không? Theo tôi được biết, không phải bây giờ mợ chủ Diệp đang ở viện dưỡng lão cùng anh sao? Mà con gái Nghê Nghê của anh, năm năm qua vẫn là tôi sử dụng bệnh viện Saint Petersburg của dòng họ để cứu chữa, điều này tất cả mọi người đều biết. Tôi không biết vì sao Tổng giám đốc Diệp lại đối xử với tôi như vậy, thậm chí còn bêu xấu tôi, tôi chỉ là làm một chuyện tốt, cứu được một mạng của mợ chủ mà thôi, Tổng giám đốc Diệp lại ép bức như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tôi để vợ anh có thể tiếp tục sống trên thế giới này đã tạo thành uy hiếp cho anh sao?”

Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Đường Trình Siêu thật sự khiến Diệp Ân Tuấn phải lau mắt mà nhìn.

Anh quả thật không có chứng cứ chứng tỏ Đường Trình Siêu đã làm tất cả chuyện này, cho dù có biên lai mua sắm của Fallen Angels, lúc này anh cũng không thể lấy ra, nếu không tất cả mọi người sẽ nghi ngờ và suy đoán thân phận của Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn sẽ có những lời nói không tốt.

Mà rõ ràng, tất cả những chuyện này đều không phải thứ mà Diệp Ân Tuấn muốn nhìn thấy.

Anh nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Đường Trình Siêu lúc này, hận không thể bước lên xé mặt anh ta.

Thế mà Thẩm Hạ Lan cũng có thể cảm thấy người đàn ông này hoàn mỹ.

Mắt cô bị mù rồi sao?

Nghĩ đến bây giờ còn không biết Thẩm Hạ Lan đang ở nơi nào, có nguy hiểm gì hay không, ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lẽo.

“Đường Trình Siêu, tốt nhất anh mong cho vợ tôi không xảy ra chuyện gì đi, nếu không tôi sẽ để cho toàn bộ nhà họ Đường các anh chôn cùng!”

“Tổng giám đốc Diệp là đang uy hiếp tôi sao?”

“Đúng vậy!”

Hai người đàn ông cứ tranh cãi trước mặt phóng viên như vậy, mùi thuốc súng quả thật vô cùng nồng nặc.

Mà lúc này Thẩm Hạ Lan cũng đã lái xe đi về phía bờ biển rồi.

Sau khi cô ra khỏi viện dưỡng lão đã ném chiếc điện thoại di động kia đi, rồi đến cửa hàng điện thoại mua một chiếc mới, làm một thẻ sim, lúc này mới lên xe, gọi điện thoại cho Dương Tân trước.

“Có thể định vị được vị trí của tôi không?”

“Chỉ sợ không thể. Chủ mẫu, điện thoại di động này của cô không có định vị của tôi.”

Dương Tân không biết phải nói thế nào.

Cho dù anh ta có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào định vị một chiếc điện thoại mới từ xa.

Thẩm Hạ Lan gửi định vị của mình đến.

“Mau đến đây, bên này tôi có việc gấp, nếu như có thể, phái một đám người âm thầm đi theo tôi, đến lúc bất đắc dĩ thì giúp đỡ tôi.”

Trước kia Thẩm Hạ Lan không muốn sử dụng sức mạnh của Ám Dạ, nhưng bây giờ không biết tình hình bên phía Diệp Ân Tuấn như thế nào, mà dù cô đã nói với Diệp Ân Tuấn, cũng không biết anh có thể kịp thời đuổi tới hay không, hơn nữa cô cũng muốn đưa ra một sách lược vẹn toàn cho ba mẹ mình, nên lúc này mới gọi điện thoại cho Dương Tân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio