Diệp Ân Tuấn bảo mọi người tăng cường cảnh giác ở đây, sau đó đưa Thẩm Hạ Lan vào nhà.
“Đi tắm rửa.”
Diệp Ân Tuấn biết vừa nãy Thẩm Hạ Lan rất khó chịu.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Anh đi tắm đi, anh mắc chứng ưa sạch sẽ, vừa rồi anh rất nghĩa khí cõng chú hai em ra ngoài, Ân Tuấn, cảm ơn anh.”
“Vợ chồng già rồi mà còn nói những lời ngốc nghếch gì thế? Chú ấy là chú hai em, lẽ nào không phải là chú hai anh sao?”
Những lời kia khiến Thẩm Hạ Lan cảm động không nói nên lời, trái tim cô rất ấm áp, cô biết người đàn ông này yêu cô đến tận xương tủy.
So với Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh, với Tiêu Ái và Hoắc Chấn Phong thì cô và Diệp Ân Tuấn may mắn biết bao.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, cũng không tranh chấp với Diệp Ân Tuấn nữa, cô bước vào phòng tắm tắm trước.
Diệp Ân Tuấn đi vào phòng khác tắm rửa sạch sẽ, nhân tiện thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi sai người chuẩn bị một bộ quần áo cho Hoắc Chấn Ninh.
Mặc dù không biết Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh có thể trò chuyện được bao lâu, nhưng Tiêu Nguyệt chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Hoắc Chấn Ninh, bà ta nhất định sẽ tẩy rửa sạch sẽ cho ông ta.
Diệp Ân Tuấn bảo người mang quần áo đến cho ông ta, nhân tiện chuẩn bị một chút đồ ăn, có thể thấy được Hoắc Chấn Ninh bị nhốt trong hầm nhiều năm như vậy, tinh thần không có vấn đề gì cũng coi như ý chí mạnh mẽ, bây giờ chỉ cần bổ sung dinh dưỡng.
Sau khi làm tất cả mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn mới đi làm chuyện của mình.
Khi Thẩm Hạ Lan ra thì Diệp Ân Tuấn đã xử lý xong mọi việc.
Hoắc Chấn Ninh bị Tiêu Nguyệt kéo về phòng, bà ta cũng không quan tâm trên người Hoắc Chấn Ninh có mùi gì, trực tiếp kéo ông ta vào phòng tắm.
Tiêu Nguyệt vào phòng tắm cởi quần áo của Hoắc Chấn Ninh ra dọa ông ta sợ tới mức nắm chặt quần áo rách nát của mình, khàn giọng nói: “Tiêu Nguyệt, tự tôi làm, tôi làm được rồi.”
“Có thật là được không?”
Tiêu Nguyệt nhìn chằm chằm ông ta như thể sợ ông ta sẽ bỏ chạy.
Nhìn người phụ nữ mình yêu vẫn rạng ngời xinh đẹp sau mấy chục năm, nghĩ đến bộ dạng bây giờ của mình, Hoắc Chấn Ninh thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Bây giờ ông ta không xứng với Tiêu Nguyệt, không xứng.
Ông ta né tránh ánh mắt bà ta, nói: “Tôi thực sự có thể.”
“Hoắc Chấn Ninh, tôi nói cho ông biết, nếu ông lại dám biến mất khỏi tầm mắt tôi lần nữa thì cho dù có đuổi xuống âm phủ tôi cũng không buông tha cho ông.”
Hoắc Chấn Ninh bị lời nói chắc nịch của Tiêu Nguyệt làm chấn động, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
“Tôi phải tắm rửa, bà ra ngoài trước đi.”
Hoắc Chấn Ninh mở miệng đuổi người.
Tiêu Nguyệt biết ông ta là một người có lòng tự trọng rất lớn, bây giờ bị bà ta nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy chắc chắn rất khó chịu.
Lúc này, Tiêu Nguyệt hận Quốc chủ nước T chết đi được, bà ta hận không thể băm vằm ông ta thành trăm mảnh!.