Thẩm Hạ Lan thật ra cũng muốn đi thăm, nhưng Diệp Ân Tuấn lại bế cô lên giường, thấp giọng nói: “Thời gian đêm nay thuộc về hai ta, nên em có câu hỏi gì tối nay cũng không được hỏi, ngủ đi thì hơn, không sớm nữa rồi, nghỉ sớm thì ngày mai mới có tinh thần nói chuyện với chú hai chứ đúng không? Huống chi ngày tháng sau này của chúng ta còn dài, sau này còn rất nhiều thời gian để nói chuyện với chú hai.”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan kích động, cũng biết sự cố chấp của cô với chú hai.
Dù sao chú hai của cô cũng là anh em sinh đôi với Hoắc Chấn Phong, nhìn thấy chú hai như nhìn thấy Hoắc Chấn Phong vậy.
Đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, cô còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Chấn Phong, cho dù đã từng xem ảnh nhưng cũng chưa từng gặp mặt Hoắc Chấn Phong một lần.
Đây là điều nuối tiếc trong đời Thẩm Hạ Lan.
Nên cô cũng ấp ủ chút suy nghĩ nhìn chú hai Hoắc như nhìn thấy ba mình.
Diệp Ân Tuấn sao không hiểu cho được?
Chỉ là chú hai Hoắc bây giờ e là không có sức lực cũng không có thời gian để tiếp đón cô cháu gái này.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, tuy biết những gì Diệp Ân Tuấn nói đều là thật, có điều vẫn có chút hứng khởi nói: “Lần này chú hai thật sự ra ngoài rồi đúng chứ? Ông sẽ không bị đưa đi lần nữa đâu nhỉ?”
“Yên tâm đi, ở địa bàn của anh còn chưa ai đủ năng lực đưa chú hai đi đâu.”
Diệp Ân Tuấn cười nói.
Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.
“Đúng đúng đúng, người của chúng ta ở đây, không ai có thể đưa chú hai đi nữa, huống chi đám người đó cũng bị anh giải quyết rồi, cho dù bọn họ muốn báo tin với Quốc chủ thì cũng phải mất một khoảng thời gian, đến lúc đó cho dù bọn họ muốn tìm được chú hai thì cũng không thể nữa.”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm như một đứa bé.
Diệp Ân Tuấn thấy cô mãi cũng không thể bình tĩnh lại, không khỏi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Thẩm Hạ Lan hơi ngơ ra, sau đó liền bị Diệp Ân Tuấn dẫn dắt.
Hoắc Chấn Ninh tắm rửa một tiếng rưỡi cuối cùng cũng ra ngoài.
Một người vốn đen thùi lùi lúc này đã sáng sủa sạch sẽ, tuy đầu tóc có hơi lộn xộn nhưng nhìn đã dễ chịu hơn nhiều rồi.
Cuộc sống không thấy ánh sáng mặt trời trong bao nhiêu năm khiến làn da của ông có chút xanh xao, thậm chí nhìn như bị bệnh, mà đôi mắt của ông cũng có chút ngơ ngác, không nhạy bén như người bình thường.
Mũi Tiêu Nguyệt có chút chua xót.
Hoắc Chấn Ninh từng phong độ đến nhường nào? Đôi mắt xán lạn như những vì sao kia luôn khiến người ta chìm đắm trong đó giờ đây lại thành ra như vậy?
Tiêu Nguyệt đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười kéo tay Hoắc Chấn Ninh ngồi xuống.
Hoắc Chấn Ninh vô thức muốn tránh nhưng lại bị Tiêu Nguyệt nhận ra, bà nắm chặt bàn tay gầy trơ xương của ông.
Ông mặc chiếc áo choàng ngủ của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt mỉm cười, thấp giọng nói: “Đây đều là những món ông thích ăn, tôi đích thân nấu đó, ông nếm thử xem có giống với mùi vị hơn hai mươi năm trước không?”
Ánh mắt bà hiện lên vẻ mong chờ, như là hai người chưa từng tách rời hơn hai mươi năm qua vậy.
Lồng ngực Hoắc Chấn Ninh nóng lên, hốc mắt có chút cay xè..