Điều cô lo lắng nhất là tâm lý của chú hai, bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.
Thấy Thẩm Hạ Lan vui mừng, Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười.
“Đương nhiên là thật.
Có Tiêu Nguyệt ở bên, chú hai cũng sẽ khoẻ lại nhanh hơn, anh cảm thấy hai người họ nên ở cùng nhau.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Thẩm Hạ Lan cười vui vẻ sau đó chợt nhớ ra mình vẫn chưa đánh răng bèn vội nói: “Không nói với anh nữa, em đi đánh răng đây.
Khi nào trực thăng tới?”
“Không vội đâu, năm tiếng nữa cơ.”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan nhảy xuống khỏi giường thì sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
“Em chậm thôi.”
“Không sao đâu.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đã khoẻ hơn nhiều, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, sau đó lại cười.
Trong lúc chờ Thẩm Hạ Lan, anh đã cho người chuẩn bị đồ ăn, sau đó lấy báo ra đọc.
Thẩm Hạ Lan đánh răng xong, đi ra thì thấy Diệp Ân Tuấn đang đọc báo, dáng vẻ điềm tĩnh ấy thật sự khiến người ta cảm thấy cuộc đời thật yên bình.
“Đoán xem em là ai?”
Thẩm Hạ Lan che mắt Diệp Ân Tuấn từ phía sau.
Việc làm trẻ con như vậy nhưng lại khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy vui vẻ, anh không khỏi nghĩ nếu từ hồi đại học anh đã thiết lập quan hệ tình cảm với Thẩm Hạ Lan, liệu khi ấy có phải thi thoảng cô cũng sẽ chạy ra bảo anh đoán xem cô là ai không?
“Mau nói đi, em là ai?”
“Diệp phu nhân.”
Diệp Ân Tuấn cười tươi.
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy mình ngây thơ, trong phòng chỉ có hai người mà cô lại hỏi câu ngu ngốc này.
“Lần này không tính, lần sau ra ngoài chơi lại.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn chẳng những không cảm thấy ngây thơ, ngược lại còn hơi mong chờ khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời không nói nên lời.
“Anh không thấy chán à?”
“Ở cùng em, làm gì cũng không chán.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn thật sự rất biết nói những lời ngọt ngào.
Môt Thẩm Hạ Lan bất giác cong lên.
“Coi như anh biết nói chuyện.
Chúng ta đi báo tin tốt cho dì và chú hai đi.”
“Ừ.”.