Thanh Loan thấy Lăng Thiên Vũ ở bên cạnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, cũng vô thức liếc qua, phát hiện gửi cho Diệp Ân Tuấn, cả người hơi sững sờ, lúc này mới nhớ hình người người đàn ông này là người của đại ca Diệp.
Cho nên cô ta không cần phải gửi thêm †in nhắn cho đại ca Diệp đúng không?
Nghĩ vậy, ít nhiều Thanh Loan có hơi yên †âm, nhưng cũng có hơi phiên muộn.
Tên vô sỉ này lại là người của đại ca Diệp, sao lại có kiểu người này ở bên cạnh đại ca Diệp chứ?
Cô ta thở hồng hộc nhảy xuống khỏi cái ôm của Lăng Thiên Vũ, đang muốn rời đi thì nghe thấy Lăng Thiên Vũ nói: “Em về nhà họ Lăng với tôi.”
“Dựa vào cái gì? Tôi là Ngũ công chúa đấy”
Thanh Loan cảm thấy Lăng Thiên Vũ tự cao quá, cũng quá đáng quá.
Giày vò cô ta một trận thì thôi, bây giờ còn dám ra lệnh cho cô ta thế này.
Anh ta tưởng anh ta là ai?
Lăng Thiên Vũ không hề để ý tới cô ta, lấy điện thoại gọi Lăng Duy tới.
“Nói với Phương Chính, Phương Diên Ly về nhà họ Lăng với chúng ta, chúng ta sẽ suy nghĩ việc đầu tư cho phương án nghiên cứu quân sự.”
Lăng Thiên Vũ nói xong thì cúp máy.
Nếu như trước đó Thanh Loan còn nghi ngờ thân phận của Lăng Thiên Vũ, bây giờ cô ta thực sự tin người trước mặt là Lăng Thiên Vũ thật.
Anh ta mới là chúa tể của nhà họ Lăng, gia chủ nói một không hai.
“Lăng Thiên Vũ, tôi nói cho anh biết, Phương Diên Ly tôi là một cá thể độc lập.
Đừng nói là ba tôi, cho dù ông trời tới, các người cũng không ép được tôi làm chuyện †ôi không muốn.”
“Thật sao?”
Lăng Thiên Vũ đột nhiên mỉm cười, dáng vẻ đẹp trai mê người kia không khỏi làm cho Thanh Loan hơi sững sờ.
Đúng lúc này, Lăng Thiên Vũ đột nhiên ra tay, một nhát đánh ngất Thanh Loan.
“Đúng là không ngoan.
Tiếc là thứ hay người mà Lăng Thiên Vũ này muốn, không ai phản kháng được.”
Lăng Thiên Vũ đỡ lấy cơ thể ngã xuống của Thanh Loan, làm Thúy ở bên cạnh bị dọa đến suýt run chân.
Trợ lý nhà họ Lăng nói gì vậy?
Anh ta nói anh ta là Lăng Thiên Vũ?
Vậy gia chủ nhà họ Lăng trong quốc yến kia là ai?
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thúy, Lăng Thiên Vũ mỉm cười nói: “Cô chủ động theo tôi vê nhà họ Lăng hầu hạ ngũ công chúa của cô, hay là muốn bị tôi diệt khẩu?
Tự chọn một cái đi.”
Anh ta cười như gió mát mùa xuân, nhưng Thúy lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Tôi đi hâu hạ công chúa.”
Con người mà, nào ai nguyện ý đi chết đâu?
Dựa vào thủ đoạn Lăng Thiên Vũ đối với Thanh Loan, cô ta không hề nghi ngờ, mình mà không đi theo, đợi mình chỉ có một con dao hoặc một viên đạn.
Mà kẻ không quan trọng như cô ta có chết đi thì quốc chủ cũng sẽ không nói gì..