Cục Cưng Có Chiêu

chương 270: không phải là em thích anh như thế này đó à

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc đầu Thẩm Hạ Lan không muốn nói, nhưng mà bây giờ được Diệp Ân Tuấn nhắc nhở như vậy, bây giờ cô mới nhớ đến việc quan trọng nhất.

Cô nhìn Tiểu Thi đang ngủ say, có chút lo lắng nói: “Chúng ta ra ngoài nói đi.”

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại với nhau, hiển nhiên là anh không muốn đồng ý.

Bây giờ cơ thể của Thẩm Hạ Lan lúc lạnh lúc nóng, vừa nhìn là biết sắp phát sốt, tất cả những chuyện này đến giờ không phải là vì Tiểu Thi thì cô cũng sẽ không như vậy. Hiện tại còn phải bận tâm vì Tiểu Thi mà ra ngoài nói chuyện, Diệp Ân Tuấn thật sự hận không thể đạp Tiểu Thi đi, sau đó trực tiếp ném ra ngoài.

Tất nhiên là Thẩm Hạ Lan đã nhìn ra ý đồ của Diệp Ân Tuấn, cô kéo anh lại rồi nói: “Anh cần gì phải phân cao thấp với một đứa nhỏ chứ?”

“Chỉ có em rồi thì em xem cô ta như con nít.”

Dưới sự trấn an của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn không thể làm gì, không thể không ôm cô cùng với chăn đi ra ngoài.

Chỉ có điều là bọn họ vừa mới đi ra ngoài, Tiểu Thi vốn dĩ nên ngủ say lại mở mắt ra nhìn bóng lưng đi ra ngoài của bọn họ như có điều suy nghĩ, lại không nói cái gì hết, nhắm mắt lại một lần nữa, lần này mới chân chính ngủ thiếp đi.

Đối với ánh mắt ở sau lưng, đương nhiên là Diệp Ân Tuấn đã nhận ra, nhưng mà cũng chỉ hơi dừng lại một chút, anh cũng không vạch trần, chỉ có cô gái ngốc nghếch trước mắt mới còn lo lắng Tiểu Thi sẽ như thế nào.

Anh thở dài một hơi rồi nói: “Thẩm Hạ Lan, có một ngày em bị người ta bán đi rồi mà em còn giúp người ta đếm tiền, em nói xem người phụ nữ giống như em nếu như anh không có ở bên cạnh của em thì em phải làm sao bây giờ đây?”

Thẩm Hạ Lan bị anh hạ thấp giá trị, cô buồn bực nói: “Em cũng không có kém như vậy đâu mà?”

“Kém hơn anh còn chưa nói nữa đó.”

“Vậy cần gì anh phải thích một người kém cỏi như em?”

Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy bực bội.

Diệp Ân Tuấn lại nhẹ giọng nói: “Không có cách nào hết, từ nhỏ đến lớn con người của anh xuôi gió xuôi nước đã quen rồi, đối với những người phụ nữ có năng lực gánh vác rất mạnh thì anh lại không có hứng thú. Có lẽ là anh thích tự ngược bản thân, nói không chừng là anh thích chăm sóc người giống như em đó chứ.”

“Diệp Ân Tuấn, anh muốn chết có đúng không?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hiện tại Diệp Ân Tuấn quả thật rất đáng ghét.

Cô vươn tay từ trong chăn bắt đầu cù lét anh.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em nghĩ cho rõ ràng nha, nếu như mà bây giờ anh buông tay thì em sẽ trực tiếp ngã xuống đất đó, em còn gây chuyện nữa không?”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện tư thế của bọn họ là như thế nào.

Cô hừ một tiếng rồi nói: “Tạm thời tha cho anh.”

“Vậy thì anh còn phải cảm ơn em.”

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài rồi ngồi xuống trên tảng đá, trông anh dịu dàng hơn rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan thích nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Diệp Ân Tuấn, dường như là trong mắt và trong lòng của anh đều là cô. Nếu như có thể nói, Thẩm Hạ Lan rất tình nguyện ở đây cùng với Diệp Ân Tuấn sống một cuộc sống chỉ có hai người trong mấy ngày thì thật sự không tệ, nhưng mà chuyện bên ngoài quá nhiều, cô căn bản không thể hoàn thành được tâm nguyện này.

Nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, ánh nắng đã từ từ vương lên từ đường chân trời, ấm áp chiếu xuống mặt đất, sự đen tối và tà ác giống như đều đã bị áp chế. Mà lúc này dựa ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn, loại cảm giác thoát khỏi cái chết tìm được sự sống một lần nữa đã bị Thẩm Hạ Lan ném ra sau đầu.

Cô ôm eo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Làm sao bây giờ đây, em đột nhiên muốn sống với anh ở đây cho đến đầu bạc răng long thì hay biết mấy, không có người nào làm phiền chúng ta, cũng không có người nào đến chia rẽ chúng ta, chúng ta muốn như thế nào thì như thế đó.”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn co rút, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

“Không ai có thể chia rẽ chúng ta hết, năm năm trước không thể, năm năm sau lại càng không thể.”

“Nhưng mà chuyện ở bên ngoài quá nhiều, quá hỗn loạn, em thật sự không biết tiếp theo đây sẽ phát triển theo chiều hướng gì, sẽ xảy ra chuyện gì.”

Trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo chút yếu ớt.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô lại, thấp giọng nói: “Gả cho anh để em phải chịu khổ rồi, nếu như em chỉ yêu một người bình thường thì có lẽ cuộc sống của em sẽ không phải như vậy. Mỗi ngày đi sớm về muộn với chồng của mình, có lẽ là bôn ba kiếm ăn cho cả gia đình, nhưng mà cũng không cần phải nơm nớp lo sợ như thế, không cần phải trải qua tất cả những chuyện như thế này.”

“Anh hối hận vì đã cưới em không?”

Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên, gương mặt với nụ cười sáng lạn làm Diệp Ân Tuấn nhìn thấy mà trong lòng rung động.

Anh bắt đầu thấp giọng nói: “Không yêu em thì anh đã có thể thả em đi rồi, nhưng mà hiện tại cho dù là núi cao hay biển lửa, cho dù là địa ngục hay thiên đường, anh sẽ lôi kéo em đi cùng với anh.”

“Bá đạo, dã man, còn đặc biệt không nói đạo lý.”

Thẩm Hạ Lan cười rất hạnh phúc.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cúi đầu xuống bắt được cánh môi anh đào của cô rồi tiến hành một nụ hôn sâu, sau đó mới nói: “Không phải là em thích anh như thế này đói à?”

“Cái đồ không biết xấu hổ!”

Thẩm Hạ Lan bị anh hôn phải thở hồng hộc, có điều là tâm trạng rất tốt.

Có được khoảng thời gian với Diệp Ân Tuấn như thế này không nhiều, cô phải trân trọng nó.

Dựa ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn nghe tiếng tim đập mạnh mẽ đanh thép của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nói: “Anh với Diêm Chấn quen biết nhau như thế nào vậy?”

Nhắc đến Diêm Chấn, Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, nhưng mà lại thấp giọng nói: “Bọn anh nhập ngũ cùng một năm, cùng một lớp, sau đó gia nhập vào chiến trường, là chiến hữu gắn bó sinh tử, bây giờ đều đã giải ngũ hết rồi, nhưng mà vẫn là anh em cả đời này.”

“Nếu như người anh em này lại phản bội anh thì sao?”

Thẩm Hạ Lan mở miệng nói, mang theo một tia thăm dò, nhưng mà thân thể của Diệp Ân Tuấn đột nhiên đông cứng, dường như ý thức được cái gì đó.

“Là Diêm Chấn?”

Anh không thể nào tưởng tượng nổi.

Cho dù có điều tra toàn bộ những người trong căn cứ, anh cũng tuyệt đối không nghĩ rằng người kia chính là Diêm Chấn.

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc lúc này của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan biết tâm trạng của anh rất khó chịu.

Cô thấp giọng nói: “Là anh ta, chính tai em nghe được.”

Thẩm Hạ Lan nói hết tất cả những gì mình nghe được cho Diệp Ân Tuấn nghe.

Thật lâu sau đó, Diệp Ân Tuấn không nói gì hết, nhưng mà lại ôm Thẩm Hạ Lan càng chặt hơn.

Thiếu chút nữa là anh đã hại vợ mình rồi.

Có làm như thế nào anh cũng không ngờ đến người đó lại là Diêm Chấn.

Anh biết Diêm Chấn với vợ anh ta đã ly hôn với nhau, thậm chí còn dẫn con đi, nhưng không ngờ rằng vợ con của anh ta lại bị thím Trương khống chế.

Hiện tại Diệp Ân Tuấn hận không thể tự tay làm thịt thím Trương.

Tại sao người đàn bà này lại là mẹ ruột của mình vậy chứ?

Sao tâm địa của một người phụ nữ lại có thể hung ác như vậy?

Thấy thật lâu sau Diệp Ân Tuấn không nói lời nào, đương nhiên Thẩm Hạ Lan biết bây giờ anh đang tiêu hóa tin tức này, cô cũng chờ đợi mà không nói tiếng nào.

Ngay lúc này không có người nào có thể an ủi Diệp Ân Tuấn.

Là một chiến hữu đã từng vào sinh ra tử với nhau, bây giờ lại trở thành mối quan hệ thù địch, đổi lại là ai cũng sẽ không thể dùng dăm ba câu an ủi được.

Có một vài nỗi đau cũng chỉ có tự mình biết, cũng có chính mình mới có thể tiêu hóa được.

Thật lâu sau, Diệp Ân Tuấn mới phản ứng lại nói với Thẩm Hạ Lan: “Anh xin lỗi, đã để em gặp nguy hiểm rồi.”

“Cũng không có gì đâu, không phải là anh đã trở về kịp thời đó à?”

Thẩm Hạ Lan an ủi sờ lên tay của anh.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn trở nên thâm trầm.

“Nói thật thì lúc đó anh rời khỏi nơi này, đi chiếc thuyền Kayak rời khỏi vùng biển, nhưng mà không biết tại sao anh cứ cảm thấy tim của mình không dễ chịu, giống như là có chuyện gì đó sắp xảy ra, anh đã đi được nửa đoạn đường rồi nhưng mà vẫn quyết định trở lại quan sát một chút. Chỉ là không ngờ đến vừa mới trở về, toàn bộ căn cứ đều lộn xộn hết cả lên, khắp nơi đều là tiếng cảnh báo, tất cả mọi người đều bắt đầu hành động, anh mới biết được có chuyện gì xảy ra. Lúc ấy anh muốn đi tìm em, nhưng mà đã không có tin tức của em, cũng không nhìn thấy Diêm Chấn, cho nên anh lo lắng là em đã xảy ra chuyện, lúc này anh mới tự mình chạy đến tìm em.”

Lúc Diệp Ân Tuấn nói đến những chuyện này, anh vẫn còn cảm thấy nghĩ tới mà sợ.

Nếu như mình không để ý đến cảm giác lo lắng đó, hiện tại chỉ sợ là đã đến Hải Thành rồi, sau đó bắt đầu chuẩn bị cuộc phẫu thuật với Nghê Nghê, vậy thì sau đó Thẩm Hạ Lan có xảy ra chuyện gì anh cũng không biết được.

Nghĩ đến hậu quả như vậy làm cho sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trở nên tái nhợt hơn rất nhiều.

Loại cảm giác suýt chút nữa đã mất đi Thẩm Hạ Lan làm cho trái tim của anh như bị bóp chặt lại.

“Thật sự xin lỗi, anh không nghĩ là…”

“Không có ai nghĩ đến hết, có điều là Diêm Chấn không biết nơi này của anh hả?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề này.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Anh ta không biết đâu, có lẽ đây là nơi duy nhất mà anh ta không biết. Anh đã từng có ý định tặng hòn đảo này cho Diêm Chấn, thậm chí cũng đã tìm luật sư soạn thảo văn bản, chỉ là gần đây chuyện quá nhiều, anh vẫn còn chưa kịp nói với anh ta, lại không ngờ rằng lại có chuyện như vậy xảy ra.”

Anh nói vô cùng bất đắc dĩ, cũng rất thê lương.

Thẩm Hạ Lan không thể nào hiểu được tình cảm và sự phản bội giữa chiến hữu với nhau, nhưng mà nhìn bộ dạng hiện tại của Diệp Ân Tuấn, cô tình nguyện người bị thương tổn chính là mình.

“Anh còn có em, còn có bọn nhỏ nữa.”

“Anh biết mà.”

Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy cô, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Nếu như ngay cả một người chiến hữu đã vào sinh ra tử với mình mà cũng không thể tin tưởng được, vậy thì anh còn có thể tin tưởng ai đây?

Nhưng mà anh không có cách nào trách tội Diêm Chấn được.

Nếu như tình trạng hiện tại của bọn họ bị thay đổi, Thẩm Hạ Lan và Thẩm Nghê Nghê hoặc là Thẩm Minh Triết lại bị người khác khống chế, phải chăng là anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như Diêm Chấn?

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn đã có đáp án, nhưng mà loại cảm giác bị phản bội vẫn để cho anh cảm thấy khó chịu.

Thẩm Hạ Lan thấy cảm xúc của anh dịu đi một chút rồi mới nói: “Còn có một chuyện nữa em muốn nói với anh.”

“Chuyện gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn phát hiện trong một khoảng thời gian ngắn mình rời đi mà Thẩm Hạ Lan lại có quá nhiều tin tức, mà có lẽ là những tin tức này bình thường được bị che giấu với bộ mặt hiền lành, anh lại không phát hiện được vấn đề gì.

Chẳng lẽ đây chính là ý nghĩa về sự tồn tại của Ám Dạ?

Diệp Ân Tuấn không biết, lại có chút sợ hãi, nếu như có tin tức gì xấu, vậy thì anh có thể chịu nổi hay không đây.

Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Thẩm Hạ Lan, anh cảm nhận rằng mình có thể chịu đựng được.

Anh là một người đàn ông, sau lưng có vợ con, anh không có quyền để trốn tránh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn kiên định hơn.

Thẩm Hạ Lan phát hiện ra sự thay đổi của anh, lúc này cô mới thấp giọng nói: “thím Trương muốn hại Nghê Nghê, em nghe Tiểu Tử nói là đã tìm được người trà trộn vào trong bệnh viện, dự định thừa dịp lúc phẫu thuật sẽ để Nghê Nghê chết trên bàn phẫu thuật.”

“Em nói cái gì?”

Cơn giận của Diệp Ân Tuấn xông lên đến đỉnh đầu.

Con cái và vợ chính là ranh giới cuối cùng của Diệp Ân Tuấn, cũng là sự uy hiếp anh, nhưng mà thím Trương chính là mẹ ruột của anh, thế mà lại gây bất lợi cho bọn họ hết lần này đến lần khác.

Hiện tại Diệp Ân Tuấn hận không thể trực tiếp đi tìm thím Trương, hỏi bà ta xem rốt cuộc là lòng dạ của bà ta được làm bằng cái gì?

Thẩm Hạ Lan biết là trong lòng của anh không dễ chịu, thấp giọng nói: “Chỉ là thím Trương không hi vọng anh lấy thận ra để cứu Nghê Nghê mà thôi.”

“Đó là con gái của anh, là con gái ruột của anh!”

“Nhưng mà anh là con trai của thím Trương, không phải à? Mặc dù là bà ấy làm như vậy để cho em cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng mà khi suy nghĩ lại thì em cũng không cảm thấy bất ngờ gì hết. Từ rất lâu trước kia em đã biết trong lòng của bà ấy chỉ có một mình anh, chắc có lẽ là bà ấy xem anh chính là phần đời còn lại của mình, em chỉ lo lắng chúng ta đều ở đây, Nghê Nghê phải làm sao bây giờ?”

Sau khi nói đến đây, trên gương mặt của Thẩm Hạ Lan tràn đầy vẽ u sầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio