Cục Cưng Có Chiêu

chương 290: em là người vợ duy nhất của diệp ân tuấn anh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Một yêu cầu nhỏ nhoi mà chính anh làm chủ thì là không tôn trọng chị ta? Anh đối xử với chị ta như vậy, anh có biết là chị ta tôn trọng anh hay là không không?”

Lời nói của Tiểu Thi làm ánh mắt của Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lẽo, nếu như không phải cô ta đã cứu được mạng của Thẩm Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn sẽ xoay người đi ngay.

“Có rất nhiều chuyện giữa vợ chồng cô không hiểu được đâu, tôi không cần sự tôn trọng của cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi, có quyền lợi để tùy hứng, cô ấy muốn làm cái gì tôi đều để cho cô ấy làm, yêu chiều cô ấy, nhưng mà tôi làm việc gì cũng phải nhất định tôn trọng cô ấy. Bởi vì cô ấy là vợ của tôi, là người phụ nữ phải ở bên cạnh tôi cả một đời này, cô ấy có thể giống như một đứa bé ở trước mặt của tôi, như là một cô công chúa, thậm chí còn có thể xem bản thân như là công chúa thì tôi cũng không sao hết, tôi có nguyên tắc của tôi.”

Lời nói này của Diệp Ân Tuấn vừa mới dứt, trái tim của Tiểu Thi lại hỗn loạn một lần nữa.

“Được, anh có thể hỏi chị ta, nhưng mà tôi nghĩ chắc chị ta không từ chối đâu.”

Bởi vì đây chính là điều kiện mà cô ta trao đổi với Thẩm Hạ Lan.

Nhưng mà Tiểu Thi sẽ không nói cho Diệp Ân Tuấn nghe lời này.

Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ lúc này của Tiểu Thi, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Tôi nghe nói cô là trẻ mồ côi?”

“Đúng vậy!”

“Tên là gì?”

“Tiểu Thi.”

Tiểu Thi lạnh nhạt trả lời lại.

Thật ra thì cô ta cũng không biết cô ta tên là gì, đây cũng là do một người phụ nữ điên xem mình như là con gái của bà ta, gọi cô ta là Tiểu Thi, cô ta cảm thấy êm tai cho nên cũng tiếp tục gọi như vậy.

Mặc dù không biết tại sao Diệp Ân Tuấn lại hỏi cô ta như vậy, nhưng mà cô ta vẫn trả lời lại.

Diệp Ân Tuấn lại hỏi một lần nữa: “Cô họ gì?”

“Không biết nữa, một đứa trẻ mồ côi thì có dòng họ gì đâu?”

Tiểu Thi dở khóc dở cười, cảm thấy đau đớn trên người lại bắt đầu tập kích mình.

Quả nhiên một người dựa vào sự tưởng tượng của mình thì không có cách nào dừng lại đau đớn.

Nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày cố gắng nén cơn đau của Thẩm Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghĩ đến Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cũng đã từng kiên cường như thế.

Anh khẽ nhíu mày lại, thấp giọng nói: “Tôi cho cô một cái họ có được không?”

“Họ Diệp?”

Bà cụ Diệp có từng nói tới chuyện này, nhưng mà Tiểu Thi cũng không thích cho lắm.

Nếu như trở thành em gái nuôi của Diệp Ân Tuấn, vậy thì cô ta còn có ý nghĩa gì nữa đâu.

Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu nói: “Họ Thẩm.”

“Họ Thẩm.”

Tiểu Thi có chút thắc mắc.

Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói: “Cô là do Hạ Lan đã cứu, mà cô cũng đã cứu được con gái của chúng tôi, nói thật thì đây là một loại duyên phận, cũng là duyên phận giữa cô và Hạ Lan. Cô cứ theo họ của cô ấy đi, họ Thẩm, sau này cô cứ gọi Thẩm Hạ Lan là chị, gọi tôi là anh rể, tôi xem cô như là người một nhà mà đối xử, từ giờ trở đi cô tên là Thẩm Thi Thi.”

“Thẩm Thi Thi?”

Tiểu Thi nhỏ giọng nghiền ngẫm cái tên này, đột nhiên lại bật cười.

Anh rể à?

Cô em vợ?

Chỉ sợ là sau khi Thẩm Hạ Lan biết thì chắc cũng giận lắm.

Nhưng mà như vậy thì có sao đâu?

Chỉ cần không phải là em gái nuôi của Diệp Ân Tuấn, cô ta có mang họ gì cũng không đáng kể.

Tiểu Thi cười nói: “Được vậy rồi, anh rể, anh ở bên cạnh em ba tháng có cần phải nói với chị Hạ Lan không?”

“Đương nhiên là có.”

Về chuyện này, Diệp Ân Tuấn vẫn rất kiên trì.

Tiểu Thi cũng có chút phiền muộn, nhưng mà lại không dám làm quá căng.

“Cô nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tôi đi trước, một lát nữa có thời gian sẽ đến đây thăm cô, cần gì thì cứ nói với điều dưỡng, ở phương diện này cô cũng không cần phải lo lắng đâu. Ở chỗ của tôi có một cái thẻ ngân hàng, mật mã ở phía sau, cô có muốn mua cái gì thì cứ mua cái đó, còn có một số tiền mặt nữa, cô cũng cầm luôn đi, chờ đến lúc cô xuất viện rồi thì chúng ta liên lạc với nhau.”

Diệp Ân Tuấn đưa một cái thẻ ngân hàng và tiền mặt cho Tiểu Thi.

Tiểu Thi nhìn những thứ này, trước kia đã cảm thấy đây là thứ mà mình phấn đấu cả đời này phải đạt được, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên cảm thấy nó chướng mắt.

Thứ mà cô ta muốn căn bản cũng không phải là những cái này, có được chưa hả?

Nhưng mà người đàn ông trước mắt hiển nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, đồng thời lấy phương thức không tổn thương người nhất mà từ chối cô ta.

Tiểu Thi cầm số tiền và cái thẻ ngân hàng đó, cười khổ nói: “Anh rể, đây là đang định ném em ở đây tự sinh tự diệt đó a??

“Nói bậy bạ cái gì vậy? Tôi cũng phải trở về dưỡng thương, sau đó để ba mẹ nhà họ Thẩm đến đây nhìn cô một chút, nhận cô làm con gái nuôi. Sau này nhà họ Diệp và Thẩm đều sẽ đối xử với cô thật tốt, với lại Hạ Lan cũng đang nằm bệnh viện, sao có thể bỏ mặc cô được chứ, cô với Hạ Lan ở chung cho tốt, chờ đến lúc tôi có thời gian rồi thì tôi sẽ trở lại thăm cô.”

Mặc dù là Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhưng mà Tiểu Thi biết anh cũng chỉ nói mà thôi.

Cho cô ta một thân phận, một địa vị, một gia đình, thậm chí còn nhận cô ta làm em dâu, cho cô ta một tương lai có vô số vinh hoa phú quý, duy nhất chỉ không cho cô ta sự dịu dàng mà cô ta muốn.

Đây chính là Diệp Ân Tuấn.

Làm việc không có một giọt nước lọt vào, đánh đòn phủ đầu, để cho ngay cả một lực phản kích mà cô ta cũng không có.

Nếu như không phải trước đó đã thảo luận xong với Thẩm Hạ Lan sau lưng của Diệp Ân Tuấn, cô ta thật sự không biết phải chăng mình có cơ hội lật ngược thế cờ hay không.

Bây giờ cô ta cũng chỉ có thể cười khổ nhìn Diệp Ân Tuấn, nhẹ gật đầu nói: “Anh rể đi thong thả.”

“Cô nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì cũng đứng dậy rời khỏi phòng bệnh của Tiểu Thi.

Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, anh không hề dừng lại một giây nào lại đi về phía phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê vẫn còn đang ngủ say, Thẩm Hạ Lan cũng không tỉnh lại.

Lúc Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về thì vội vàng đứng lên.

“Diệp tổng, anh vẫn khỏe chứ?”

“Không có gì đâu, trước tiên cậu chờ tôi ở bên ngoài cái đi.”

Diệp Ân Tuấn nhìn đồng hồ, đã sắp đến rạng sáng rồi, Thẩm Hạ Lan đã ngủ hơn ba tiếng đồng hồ.

Thật ra thì anh hi vọng Thẩm Hạ Lan có thể nghỉ ngơi nhiều thêm, nhưng mà thể lực của anh đã không chịu nổi rồi.

Lúc anh gọi Thẩm Hạ Lan dậy, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đặc biệt dịu dàng.

Thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã chết chìm trong ánh mắt của anh.

“Sao lại nhìn em như vậy?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đỏ mặt.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Anh thấy em xinh đẹp, vợ của anh là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này.”

“Ít nói khoác.”

Thẩm Hạ Lan càng thấy khó chịu vì gương mặt đang thiêu đốt.

Cái này làm cho Diệp Ân Tuấn càng mê muội hơn.

Cô nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã trôi qua ba tiếng đồng hồ, vội vàng ngồi dậy.

“Sao lúc này anh mới đánh thức em dậy, thân thể của anh…”

“Anh không sao đâu mà.”

Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan không dám động đậy, sợ đụng phải vết thương của anh.

Thân thể của Diệp Ân Tuấn hơi nóng, cái này khiến cho Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng.

“Có phải là anh đã phát sốt rồi không? Vậy anh nhanh chóng trở về bệnh viện đi, hoặc là anh chuyển viện đến đây cũng được nữa, anh không thể hành hạ mình như vậy.”

Nghe thấy chuyển viện, trong nháy mắt Diệp Ân Tuấn cảm thấy dao động, nhưng mà nghĩ đến ở đây vẫn còn có Tiểu Thi, anh vẫn nên từ bỏ ý định này.

“Thôi bỏ đi, để vậy cũng được, một lát nữa anh sẽ trở về dưỡng thương cho đàng hoàng, ở bên đây phải làm phiền em rồi.”

“Con gái của em, cái gì mà phiền phức đâu chứ.”

Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn buông lỏng cô ra dựa đầu ở trên vai của cô, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Lúc nãy nhân lúc em ngủ anh đã đi gặp Tiểu Thi rồi.”

Thân thể của Thẩm Hạ Lan đột nhiên cứng đờ.

Hiện tại hai chữ Tiểu Thi đã trở thành một điều cấm kỵ đối với Thẩm Hạ Lan.

Nhưng mà cô cũng không biểu hiện ra cái gì, thấp giọng hỏi lại: “Sao vậy, có phải là đặc biệt cảm kích cô ta không?”

“Dù sao thì cô ta cũng đã cứu con của chúng ta, cho nên anh cho cô ta một cái họ, để cô ta theo họ của em, một lát nữa bàn bạc lại với ba mẹ xem xem có thể nhận cô ta làm con gái nuôi không, vậy thì cũng coi như báo đáp cô ta, em có ý kiến gì?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.

“Tại sao là em gái nuôi của em mà không phải là của anh?”

“Em không có ngốc?”

Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay ra chọc vào trán của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nếu như làm em gái nuôi của anh vậy thì sẽ vào ở nhà họ Diệp, chẳng lẽ là em hi vọng ngày nào tôi cũng sẽ gặp cô ta ở nhà họ Diệp hả?”

“Ở nhà họ Thẩm bọn em thì không giống vậy à?”

Thẩm Hạ Lan thấp giọng lẩm bẩm.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Cô ta là em gái nuôi của em, anh chính là anh rể của cô ta, ở nhà họ Thẩm cô ta không thể thường xuyên chạy đến nhà họ Diệp. Huống hồ gì có danh phận này ở đây, cô ta không dám nói chuyện gì hay là làm chuyện gì đi quá giới hạn đâu, không phải sao?”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vô cùng phức tạp.

Diệp Ân Tuấn đã biết ý đồ của Tiểu Thi đối với Diệp Ân Tuấn, bây giờ vì ngăn chặn tất cả mọi chuyện thế mà anh lại nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà nếu như để cho Diệp Ân Tuấn biết giao dịch giữa cô và Tiểu Thi, không biết là anh sẽ như thế nào.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô thật sự rất muốn thất hứa, làm vậy có được không?

Huống hồ gì cô phải làm sao để mở miệng nói với Diệp Ân Tuấn chuyện ba tháng đây chứ?

Trong lúc Thẩm Hạ Lan đang khó xử, Diệp Ân Tuấn vuốt mái tóc của cô, than nhẹ một tiếng rồi nói: “Nhưng mà Tiểu Thi cũng đưa ra một yêu cầu là để anh ở với cô ta ba tháng, không liên quan đến tình yêu, chỉ là ở bên cạnh của cô ta thôi.”

Thân thể của Thẩm Hạ Lan đột nhiên đông cứng.

“Anh đồng ý rồi?”

Trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia bi thương, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

“Anh nói là anh phải thương lượng với em cái đã, chỉ cần em không đồng ý thì anh sẽ tránh mặt cô ta.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho hai mắt của Thẩm Hạ Lan ẩm ướt trong nháy mắt.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn thế mà lại muốn trưng cầu ý kiến của cô.

Anh tôn trọng cô đến cỡ nào?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy hối hận.

Cô không nên đồng ý với Tiểu Thi.

Nhưng mà nếu không đồng ý thì bây giờ Thẩm Nghê Nghê còn có thể yên ổn nằm ở đây được không?

Thẩm Hạ Lan khó chịu bực bội chưa từng có, cô thấp giọng nói: “Em suy nghĩ lại đã, trước tiên anh dưỡng thương đi, để vết thương tốt lên rồi thì nói sau.”

“Em đừng có gánh nặng lớn ở trong lòng, chờ đến lúc vết thương của anh lành rồi anh sẽ tuyên bố với người trên toàn thế giới này anh muốn cưới em, em là người vợ duy nhất của Diệp Ân Tuấn anh!”

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan mở to, chỉ là nhẹ gật đầu.

Diệp Ân Tuấn cho rằng cô đang xấu hổ, cũng không so đo với cô, chỉ là nhẹ giọng nói: “Anh phải về rồi, nếu không đợi đến lúc Minh Triết tỉnh lại phát hiện anh chạy đến đây còn không biết là thằng nhóc thối đó sẽ giày vò anh như thế nào nữa. Về phía con gái, em phải hao tâm tổn trí rồi, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào, em đừng chống đỡ một mình, có biết chưa.”

“Em biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Bây giờ trong lòng của cô vô cùng hỗn loạn.

Cô không muốn để cho Diệp Ân Tuấn đi, nhưng mà cô biết rằng Diệp Ân Tuấn không đi thì cô sẽ không khống chế nổi mình mà nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Nhưng mà hiện tại cô không thể nói được nói cho Diệp Ân Tuấn nghe, anh sẽ không chịu đựng nổi.

Diệp Ân Tuấn hôn cô một chút, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhìn bước chân lúc đi khỏi của Diệp Ân Tuấn có hơi loạng choạng, đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lại ẩm ướt một lần nữa.

Một người đàn ông tốt như vậy, cô có thể nhẫn tâm giao anh cho Tiểu Thi trong vòng ba tháng được ư?

Trong vòng ba tháng, ai có thể đảm bảo là sẽ không xảy ra chút chuyện gì đó?

Cô nam quả nữ, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện rồi, chỉ sợ là cô có khóc thì cũng không có chỗ để khóc.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên muốn thất hứa.

Mặc dù biết mình làm như vậy thì không có đạo đức, cũng biết mình làm như vậy sẽ bị Tiểu Thi xem thường, thậm chí là trả thù, nhưng mà như vậy thì có sao đâu.

Cô không thể mất đi Diệp Ân Tuấn!

Tuyệt đối không thể!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio