“Tránh ra cho tôi! Mấy người có biết tôi là ai không? Vậy mà dám ngăn cản tôi! Tránh ra!”
Giọng nói chanh chua ngang ngược này khiến lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu mày, Diệp Ân Tuấn cũng ít nhiều có hơi không vui vẻ lắm.
“Anh cho người xử lý.”
Nói rồi Diệp Ân Tuấn đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại bị Thẩm Hạ Lan nắm tay giữ lại.
“Đừng đi, là Dư Khinh Hồng.”
“Ai?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy cái tên này có hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ người này là ai.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Một cô con gái khác của bộ trưởng Tiêu – Dư Khinh Hồng.”
Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng có chút ấn tượng, có điều giữa nhân tâm lại nhiều thêm một tia chán ghét.
“Cô ta không phải ở Mỹ sao?”
“Chúng ta có thể về Hải Thành, cô ta sao không thể về? Chắc là đến tìm bộ trưởng Tiêu.”
Thẩm Hạ Lan lần nữa sửa cách gọi Tiêu Ái thành bộ trưởng Tiêu, có thể thấy cô đối với Dư Khinh Hồng mẫn cảm như nào.
Diệp Ân Tuấn còn nhớ Dư Khinh Hồng từng điên cuồng theo đuổi mình, chỉ là không biết Mike có đến không.
Thẩm Hạ Lan bây giờ cần tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi, nếu như bị Dư Khinh Hồng này quấn lấy, còn không biết sẽ gây ra động tĩnh gì nữa.
Tuy ở Hải Thành không ai dám làm gì Thẩm Hạ Lan, nhưng cái gọi là minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, thật sự khiến người ta có hơi không quá yên tâm.
“Tôi gọi điện cho Mike.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Diệp Ân Tuấn cầm điện đến bên cửa sổ, gọi điện cho Mike.
“Ở đâu thế?”
“Hải Thành.”
Giọng nói của Mike ít nhiều có hơi bất lực.
Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng: “Ngay cả một người phụ nữ cũng không quản được?”
Bị Diệp Ân Tuấn kích thích như thế, cái mặt của Mike thật sự sắp không chống đỡ được nữa, nhưng nghĩ tới Dư Khinh Hồng, anh ta không khỏi thở dài một tiếng: “Tôi thật sự không quản được.”
“Đồ hèn. Đừng để cô ta làm phiền tôi và vợ của tôi, các khác tùy hai người. Tôi nói cho cậu biết, nể mặt của cậu, chuyện ở Mỹ tôi đã không muốn nhắc tới, nếu như cô ta muốn chết, đừng trách tôi không khách sáo.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn liền cúp máy.
Mike nghe tiếng tút tút của điện thoại, nhìn Dư Khinh Hồng còn ở trước mặt hô to gọi nhỏ, day day huyệt thái duyên của mình, thật sự cảm thấy rất buồn bực.
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói với Thẩm Hạ Lan: “Hay là chúng ta đổi chỗ khác tĩnh dưỡng?”
“Cũng được! Ở đây khó tránh có hơi không quá thuận tiện, nếu như gặp phải bà nội, em cũng không biết nên nói làm sao mới được. Chỉ là không biết đâu mới là chỗ tốt.”
Thẩm Hạ Lan lập tức đáp ứng.
Thật ra cô không thích mùi của bệnh viện lắm, nghĩ lúc đầu mình ở trong bệnh viện hơn nửa năm, Thẩm Nghê Nghê cũng ở trong bệnh viện suốt năm, thật sự khiến người ta đối với bệnh viện có ám ảnh tâm lý.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan không có phản đối, nhất thời có hơi vui mừng.
“Chuyện này anh sắp xếp, có điều mấy ngày này vẫn phải ở đây quan sát thêm, bác sĩ nếu như nói có thể thì chúng ta rời khỏi.”
“Được, có điều khoảng thời gian này vẫn là ít ra ngoài, tránh gặp phải Dư Khinh Hồng, em không muốn thấy cô ta.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ qua mới trải qua mất mát, thật sự rất không thích gặp nhiều người như thế.
“Ừm, vậy chúng ta mặc kệ bên ngoài như thế nào, sống cho bản thân.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng có suy nghĩ này.
Dư Khinh Hồng ở bên ngoài ầm ĩ, cũng không biết là ai ra nói gì đó, không lâu sau không có âm thanh gì nữa.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bỗng mỉm cười, hai người bắt đầu làm chuyện của mình.
Ngủ một giấc thật ngon, tuy thỉnh thoảng bên ngoài sẽ có tiếng ầm ĩ của Dư Khinh Hồng, nhưng Thẩm Hạ Lan đánh chết cũng không ra ngoài, cũng không có tiếp xúc với Dư Khinh Hồng, cho nên tạm thời vẫn tương đối thanh tịnh.
Tiêu Ái hôm sau gọi điện tới, nói hôm nay tạm thời không đến, Diệp Ân Tuấn nói biết rồi, bản thân liền để Tống Đình sắp xếp người đến đưa đồ ăn, chỉ là điều anh không ngờ là người đưa đồ ăn vậy mà là Lam Tử Thất.
“Tử Thất? Cậu đến rồi!”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Lam Tử Thất thì rất vui mừng.
Lam Tử Thất cầm cặp lồng giữ nhiệt trong tay nói: “Tớ bây giờ cũng thất nghiệp rồi, không chăm sóc cậu thì biết làm gì?”
“Chuyện gì thế?”
Thẩm Hạ Lan nhớ nơi Lam Tử Thất bây giờ làm việc vẫn khá tốt, sao đột nhiên lại thất nghiệp rồi?
Lẽ nào là vì lần trước bị Tống Dật Hiên giở trò, không đến đi làm để xin nghỉ sao?”
Thẩm Hạ Lan còn chưa hỏi, Lam Tử Thất tức tối nói: “Còn không phải tên Tống Dật Hiên đó sao! Tớ mới biết công ty tớ làm việc là công ty của nhà anh ta. Tên khốn đó ỷ mình là tổng giám đốc công ty, vậy mà bắt tớ đi dọn vệ sinh, bà cô tớ không hầu được. Hừ! Tớ không tin, tớ không tìm được việc ở nơi khác! Nhưng tên khốn đó thật bỉ ổi, vậy mà phát thông báo cả Hải Thành, ai nếu như thu nhận tớ thì không xong với anh ta, tớ bây giờ lười tức giận với anh ta, đợi cậu khỏi rồi, tớ lại tính sổ với anh ta.”
Nghe thấy Lam Tử Thất nói như thế, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi kinh ngạc.
Cô sao cũng không ngờ Tống Dật Hiên vậy mà sẽ thật sự đối đầu với Lam Tử Thất.
“Có cần tớ gọi điện cho anh ta không? Có lẽ giữa các cậu chỉ là hiểu lầm, đến lúc đó…”
“Không cần, con người anh ta tự tớ thu thập được. Cậu đừng quản, bây giờ cậu điều dưỡng cơ thể cho tốt là được.”
Lời của Lam Tử Thất vừa dứt, Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Biết cô ấy bây giờ cần tĩnh dưỡng, còn đem mấy chuyện vớ vẩn này đến làm phiền cô ấy.”
“Yo, đau lòng như vậy sao, tôi với Hạ Lan nhà chúng tôi nói chuyện, anh ăn giấm của nhà nào?”
Lam Tử Thất tuy bây giờ đối với Diệp Ân Tuấn có hơi công nhận rồi, nhưng cái miệng đó vẫn không chịu tha cho người ta, Diệp Ân Tuấn tức tối trực tiếp lười mở miệng.
Thẩm Hạ Lan thấy bộ dạng này của hai người, không khỏi mỉm cười.
“Hai người một người là chồng của tớ, một người là bạn thân của em, cả ngày nhằm vào nhau như thế, thật sự ổn không?”
“Hạ Lan, cậu nên may mắn tớ nhìn anh ta không thuận mắt, nếu không cậu phải lo lắng rồi.”
Lam Tử Thất trực tiếp đưa một bát canh cho Thẩm Hạ Lan.
“Tại sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi khó hiểu.
Lam Tử Thất nhún nhún vai nói: “Cậu quên rồi, phòng lửa phòng trộm phòng bạn thân!”
“Phì!”
Thẩm Hạ Lan lập tức phì cười.
Thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan tốt như thế, Diệp Ân Tuấn lúc này mới phát hiện để Lam Tử Thất đến đây có lẽ là sự lựa chọn không tồi.
“Cô với Hạ Lan nói chuyện đi, tôi ra ngoài một lát.”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi lo lắng.
“Nếu như gặp người khác, anh…”
“Yên tâm đi, trừ em ra, trong mắt anh cũng không chứa được ai đâu.”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn vừa nói ra, Lam Tử Thất liền làm bộ phỉ nhổ, chọc Thẩm Hạ Lan lại bật cười lần nữa.
“Tôi nói hai người cứ khiến tôi chua ê hết cả răng à?”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, cất bước rời khỏi phòng bệnh.
Lam Tử Thất vội hỏi: “Chuyện gì thế? Bây giờ là hy vọng anh ta nửa bước không rời túc trực bên cậu sao? Tớ nghe nói công ty anh ta cũng không cần nữa, ngày ngày túc trực ban cạnh cậu, được chứ, chị em.”
“Đừng nói linh tinh.”
Mặt của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi đỏ ửng.
“Chuyện của tớ cậu cũng biết rồi, mẹ của tớ – Tiêu Ái còn có một cô con gái, là chị em cùng mẹ khác ba với tớ, lần trước ở Mỹ cô ta suýt nữa đã hại tớ, Diệp Ân Tuấn là nể mặt của Mike mới không tính toán với cô ta. Bây giờ cô ta đã đến Hải Thành, hơn nữa ở trong bệnh viện này, coi ta nhìn trúng Diệp Ân Tuấn, cho nên mới lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan nói đơn giản chuyện này.
Lam Tử Thất sau khi nghe xong thì có hơi nổi giận rồi.
“Người như thế cậu cũng có thể nhịn? Là em gái cậu thì sao chứ? Cô ta xem cậu là chị gái không? Trên thế giới này thế nào cứ có nhiều người không biết xấu hổ thế chứ? Đàn ông trên đời này đều chết hết rồi sao? Cứ muốn làm tiểu tam của người khác?”
“Được rồi, cậu nhỏ giọng một chút, tớ bây giờ cần tĩnh dưỡng, không muốn đối đầu với cô ta, cô ta không biết tớ ở đây.”
Thẩm Hạ Lan kéo Lam Tử Thất, cảm thấy cô ta lúc này vô cùng đáng yêu.
“Cậu đó, chính là quá dễ mềm lòng. Đừng tưởng tớ không biết, cậu là sợ mẹ cậu khó xử có phải không? Tóm lại là oan ức chính mình, cũng không biết người khác có thể nhớ cái tốt của cậu không.”
Lam Tử Thất rất đau lòng cho nỗi khổ của Thẩm Hạ Lan, sau đó đưa canh đến trước mặt cô.
“Uống chút canh đi, bổ sung một chút dinh dưỡng. Có điều Diệp Ân Tuấn nhà cậu ra ngoài làm gì? Biết rõ bên ngoài có một kẻ ôn thần như thế, còn muốn ra ngoài?”
“Anh ấy có thể là đi sắp xếp chuyện tớ xuất viện.”
Thẩm Hạ Lan uống một ngụm canh, nhàn nhạt nói.
“Xuất viện? Cơ thể này của cậu bây giờ có thể xuất viện sao?”
“Chắc không có vấn đề gì, tớ không thích mùi của bệnh viện. Dù sao chỉ là tĩnh dưỡng, tìm một nơi yên tĩnh ở là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nói đến đứa trẻ không có duyên phận đó vẫn có hơi đau lòng.
Lam Tử Thất vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, nói: “Đừng nghĩ nữa, chuyện này lỗi không phải tại cậu, hơn nữa cậu bây giờ còn trẻ, sau này sẽ có thời gian mang thai lần nữa.”
“Tớ biết, chỉ là có hơi khó chịu.”
Thẩm Hạ Lan thật ra đạo lý gì cũng hiểu, có điều bây giờ cũng tốt hơn rất nhiều rồi.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại truyền tới tiếng ầm ĩ.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng của Dư Khinh Hồng, lông mày lại nhíu lại.
“Em gái dễ dãi đó của cậu sao?”
Lam Tử Thất cảm thấy người ở trong bệnh viện mà lớn tiếng ồn ào thật sự quá đáng ghét rồi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Đừng quản cô ta, cô ta ầm ĩ một lúc thì không sao nữa.”
“Không phải, đây là loại người gì thế? Không biết đây là bệnh viện sao? Bệnh viện là nơi cần sự yên tĩnh, cô ta ngay cả chút kiến thức này cũng không hiểu sao? Còn nữa, bảo vệ và viện trưởng của bệnh viện đâu rồi? Chuyện này cũng không quản sao?”
Lam Tử Thất vốn dĩ nghe nói Dư Khinh Hồng ở Mỹ làm chuyện gì với Thẩm Hạ Lan thì đã nổi điên rồi, bây giờ người phụ nữ này còn hô to gọi nhỏ, thật sự khiến người ta rất không thoải mái đến cực điểm mà.
Thẩm Hạ Lan lại kéo cô ta lại.
“Đừng gây thêm chuyện, chỉ cần cô ta không tìm chúng ta, cái gì cũng không cần quản, dù sao qua vài ngày nữa tớ cũng rời khỏi rồi, sẽ không có chuyện gì.”
“Cậu đấy, chính là quá dễ mềm lòng!”
Lam Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan như thế, cho dù có tức giận hơn nữa cũng không thể không đè xuống.
Thẩm Hạ Lan bây giờ là người bệnh, tự nhiên là to nhất, huống chi cô không muốn gây phiền phức, cô ta cũng không muốn mang đến rắc rối cho cô.
Chỉ có điều âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, ổn đến mức lông mày của Lam Tử Thất nhíu lại, thật sự hận không thể ra ngoài cãi nhau to một trận với Dư Khinh Hồng.
“Tránh ra tránh ra!”
Dư Khinh Hồng vẫn giống như lúc ở Mỹ, ngang ngược đanh đá khiến người ta ghét. Cho dù Mike ở đằng sau ngăn cản, cô ta vẫn làm theo ý mình.
Khi sự nhẫn nại của Lam Tử Thất sắp đến cực hạn, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
“Mở cửa!”
Giọng của Dư Khinh Hồng cách cánh cửa truyền đến, khiến mắt của Thẩm Hạ Lan bất giác nheo lại.
Cô ta phát hiện cô nằm viện ở đây rồi?
Đây là cố tình tìm đến tận cửa kiếm chuyện sao?”