“Để bọn họ tự giải quyết đi.”
Diệp Ân Tuấn và Tống Đình làm việc cùng nhau đã lâu nên thừa biết Tống Đình không phải là một người dễ nổi nóng vậy mà giờ đây lại nổi cơn thịnh nộ lớn như thế vì Lam Tử Thất nên xem ra chuyện này hết cách hòa giải rồi.
Tống Dật Hiên vừa rồi còn đang suy đoán ý tứ trong câu nói đó của Tống Đình là gì, nhưng giờ anh ta lại sững sờ khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan.
Đầu óc bị kích thích bởi rượu của anh ta có vẻ như đã đột nhiên hồi phục.
“Hạ Lan? Sao ngươi lại tới đây?”
“Sao tôi lại đến đây ư? Nếu tôi không đến thì anh định làm gì? Định cưỡng ép bạn thân của tôi ngay tại đây, trước mặt tất cả lũ đàn ông này sao? Không những vậy, anh còn muốn chia sẻ bạn của tôi với những gã này đúng không? Tống Dật Hiên, trước kia tôi chỉ cảm thấy anh là một con ngựa bất kham thôi, tốt xấu gì anh cũng còn chút nhân tính, tâm anh vẫn tốt nhưng không ngờ anh lại làm ra chuyện như vậy. Anh là người thừa kế của nhà họ Tống, anh ở Hải Thành này hô mưa gọi gió, không gì là không làm được nên anh cảm thấy mình ngầu lắm đúng không? Tôi nói cho anh biết, qua chuyện ngày hôm nay, giữa tôi và anh sẽ không còn gì nữa! Tống Dật Hiên, quan hệ giữa chúng ta sẽ chấm dứt tại đây!”
Thẩm Hạ Lan chưa từng tức giận như vậy.
Cô có thể chịu đựng những trò đùa vô thưởng vô phạt của Tống Dật Hiên đối với mình trước kia nhưng nhưng cô tuyệt đối không thể dung thứ cho những gì Tống Dật Hiên đã làm với Lam Tử Thất hôm nay.
Tống Dật Hiên đứng chết trân tại trận.
Có vẻ như trong khoảnh khắc ấy, anh ta chợt nhận ra mình đã làm những gì và liếc nhìn ánh mắt của những kẻ xung quanh, ánh nhìn của bọn họ có phần né tránh khi nhìn anh ta.
Tống Dật Hiên đột nhiên nổi giận.
“Các người đã cho tôi uống thứ gì hả? Trong rượu có gì?”
Anh ta không phải loại người như vậy!
Trước kia cho dù anh ta có ngỗ ngược đến đâu cũng sẽ không bao giờ làm những điều như vậy.
Nhưng vừa rồi dường như anh ta đã bị thứ gì đó khống chế khiến mình tự đánh mất bản thân.
Hiện tại, đầu anh ta như muốn nổ tung, toàn thân đau nhức, dù tình trạng này trông giống như anh ấy đã uống quá nhiều nhưngTống Dật Hiên quanh năm chơi bời ở các quán bar và club thì sao có thể không biết mình bị gì chứ.
“Anh đừng đóng kịch nữa, bây giờ mà anh còn đóng kịch trước mặt tôi sao. Tôi còn chưa tính sổ với anh chuyện lần trước anh để mặt một mình Tử Thất ở nghĩa trang vậy mà giờ đây anh lại càng ngày càng quá phận. Tống Dật Hiên, không phải ai làm sai cũng có thể đổi lỗi cho rượu bia đâu!
Thẩm Hạ Lan cực lỳ thất vọng về Tống Dật Hiên.
Đó là cảm giác đau lòng vô hạn khi một người bạn tốt của mình bỗng chốc trở thành người xa lạ.
“Không phải đâu Hạ Lan, không phải như vậy đâu, em hãy nghe tôi nói…”
Tống Dật Hiên nói xong định kéo tay Thẩm Hạ Lan lại nhưng đã bị Diệp Ân Tuấn thẳng thừng gạt ra.
“Anh hãy tự thu xếp đi!”
Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp choàng vai Thẩm Hạ Lan rời đi.
“Thẩm Hạ Lan, em phải tin tôi, tôi không cố ý! Lần này nhất định là có kẻ nào đó hạ thuốc tôi!”
Tống Dật Hiên đột nhiên hoảng sợ khi nhìn thấy sự thất vọng và đau khổ của Thẩm Hạ Lan.
Không!
Anh ta không thể mất đi Thẩm Hạ Lan!
Cho dù không thể trở thành vợ chồng thì ít nhất họ vẫn có thể là bạn bè.
Nhưng giờ đây, Thẩm Hạ Lan đã tỏ rõ thái độ như vậy thì lẽ nào ngay cả làm bạn bè bọn họ cũng không thể sao?
Thẩm Hạ Lan đau lòng muốn chế đi sống lại.
Từ khi tự mình trở về Hải Thành, Tống Dật Hiên đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô luôn biết điều đó, nhưng bây giờ nhìn thấy Lam Tử Thất như vậy, cô sao có thể tha thứ cho Tống Dật Hiên?
Cô không hề muốn nấn ná lại đây thêm một giây một phút nào nữa, dưới sự bảo vệ của Diệp Ân Tuấn cô đã rời khỏi Ngự Hải Cư.
Khi Tống Dật Hiên còn muốn đuổi theo thì Diệp Ân Tuấn đã lạnh lùng nói: “Tốt hơn hết anh hãy suy nghĩ lại những lời Tống Đình đã nói, tôi và Hạ Lan đều là bạn của Lam Tử Thất nhưng Tống Đình thì không, anh ta là chồng chưa cưới của Lam Tử Thất. Anh nhục nhã vị hôn thê của anh ấy như vậy thì tốt nhất là hãy chuẩn bị hứng chịu lửa giận của anh ấy đi!”
Những lời này của Diệp Ân Tuấn đã trực tiếp khiến cho Tống Dật Hiên ngây ngẩn cả người, cũng làm cho Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu.
Một gã thư ký của nhà họ Diệp, một người phải dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ Diệp để hoàn thành việc học thì có bản lĩnh gì để khiến Tống Dật Hiên phải xinh lỗi chứ?
Tuy nhiên, Thẩm Hạ Lan không hỏi ngay mà chỉ đi theo Diệp Ân Tuấn rời khỏi Ngự Hải Cư.
Người quản lý của Ngự Hải Cư sợ rụng rời cả chân tay khi nghe nói bên trên đang xảy ra chuyện.
“Cậu, cậu Diệp, chuyện này…”
“Cứ việc gửi những thứ bị đập hư trên đó đến nhà họ Diệp, tôi sẽ bồi thường, về phần xử lý hậu quả thì anh cứ an tâm, Tống Dật Hiên sẽ không trách anh đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền đưa Thẩm Hạ Lan rời đi.
Hiện tại Thẩm Hạ Lan chẳng còn tâm trạng để dạo phố ăn uống nữa, cô vội vàng theo Diệp Ân Tuấn trở về nhà.
Tống Đình đưa Lam Tử Thất về đến nhà, Lam Tử Thất liền tự nhốt mình trong phòng, mặc kệ Tống Đình nói gì cũng kiên quyết không ra khỏi cửa.
Cô ngồi bệt xuống sàn, che miệng khóc như mưa, chiếc áo khoác của Tống Đình trên vai cô vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, nhưng Lam Tử Thất cảm thấy duyên phận giữa mình và Tống Đình đã bị cắt đứt rồi.
Khó khăn lắm cô mới động lòng với một người đàn ông vậy mà giờ đây lại thành như vậy.
Lam Tử Thất khóc cho nỗi bất hạnh của mình, khóc cho tình yêu chưa kịp đơm hoa kết trái đã đánh mất của cô.
Tống Đình đứng ngoài cửa nghe tiếng khóc của Lam Tử Thất mà lòng đau như dao cắt.
“Lam Tử Thất, anh biết lẽ ra anh nên thổ lộ với anh từ trước nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, Tống Đình anh thích em, đời này anh muốn cưới em làm vợ. Chuyện ngày hôm nay, anh sẽ đòi lại công bằng cho em!”
Lam Tử Thất lại càng khóc dữ hơn.
“Em không xứng với anh nữa. Em đã bị nhơ nhuốc rồi!”
“Chú Tống, nhơ nhuốc là gì thế ạ?”
Không biết Thẩm Nghê Nghê từ chỗ nào đi ra mà đã nghe được những lời này của Lam Tử Thất và thắc mắc.
Tống Đình đột nhiên sửng sốt, lúc nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê anh đã có chút bối rối, không biết đứa nhỏ này nghe được bao nhiêu nữa.
“Sao con lại ra đây? Ông bà ngoại đâu? Anh con đâu?”
“Ông và bà hơi mệt nên ngủ rồi, anh trai bảo ra ngoài mua đồ ngon cho cháu, lát nữa sẽ về, chú Tống, chú và dì Thất cãi nhau à? Hình như cháu nghe thấy dì Thất đang khóc, dì ấy nói nhơ nhuốc gì ấy? Bẩn rồi thì tẩy sạch là được mà, chẳng phải sao?”
Thẩm Nghê Nghê nói một cách ngọt ngào trong khi chớp đôi mắt to tròn ngây thơ.
Lam Tử Thất đột nhiên sửng sốt.
Tẩy sạch?
Có thể tẩy sạch được sao?
Hơi thở của Tống Dật Hiên cũng như hơi thở của hai gã ăn chơi trác tác đó vẫn còn lưu lại trên người cô, cô bị người ta sờ soạng, những lần sờ mó ấy còn có thể tẩy sạch sao?
Nhưng trước mặt Thẩm Nghê Nghê, Lam Tử Thất không nói được gì, chỉ cắn chặt môi dưới nói: “Tống Đình, anh đi đi. Anh hãy đưa Nghê Nghê rời khỏi đây đi, em muốn ở một mình.”
Nghe Lam Tử Thất nói như vậy, Tống Đình khẽ nheo mắt, nhưng hiện tại anh thật sự không thích hợp nói bất cứ điều gì trước mặt Thẩm Nghê Nghê.
Ngay khi Tống Đình muốn dẫn Thẩm Nghê Nghê rời đi thì Thẩm Minh Triết đã trở lại.
“Chú Tống? Nghê Nghê? Làm sao vậy?”
Tống Đình nhìn thấy Thẩm Minh Triết mới thở dài một hơi nói: “Cậu chủ Minh Triết, cậu trông cô chủ Nghê Nghê nhé, tôi phải ra ngoài một chuyến, có chút việc tôi phải làm.”
“Vâng.”
Thẩm Minh Triết không biết Tống Đình muốn làm gì, nhưng Tống Đình vẫn luôn làm việc cho Diệp Ân Tuấn nên cậu cũng không hỏi mà trực tiếp cầm tay Thẩm Nghê Nghê rồi nhét đồ ăn ngon vào tay cô bé, cười nói: “Con mèo nhỏ tham ăn, đi thôi, chúng ta vào nhà ăn đồ ngon nào.”
“Anh trai là tốt nhất.”
Thẩm Nghê Nghê vui vẻ nở nụ cười, nhưng cô bé lại ghé vào tai Thẩm Minh Triết thấp giọng nói: “Anh ơi, hình như chú Tống và dì Thất cãi nhau. Em nghe thấy dì Thất khóc, hơn nữa dì ấy còn nói cái gì dơ bẩn nữa ấy. Cái gì không sạch sẽ ấy?”
Thẩm Minh Triết hơi sửng sốt.
Dì Lam khóc?
Người phụ nữ còn cứng hơn cả đàn ông mà lại khóc sao?
Trời sụp, động đất hay là lũ cuốn đây?
Thẩm Minh Triết cũng không hiểu dơ bẩn mà Thẩm Nghê Nghê nói là ý gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tò mò của Thẩm Nghê Nghê, cậu chỉ nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng lo chuyện của người lớn. Lát nữa bố và mẹ về, họ sẽ lo việc đó. Nhân tiện, sinh nhật của mẹ sắp được tổ chức rồi, chúng ta hãy làm cho mẹ một món quà sinh nhật đi. ”
“Anh mua về rồi?”
Hai mất Thẩm Nghê Nghê lập tức sáng rỡ.
Thẩm Minh Triết đắc ý cười nói: “Đương nhiên, em nghĩ anh là ai chứ.”
“Anh, anh cừ thật đó!”
Thẩm Nghê Nghê dù sao cũng là một đứa trẻ, vì vậy cô bé lập tức quên đi chuyện buồn của Lam Tử Thất và vui vẻ đi vào nhà cùng Thẩm Minh Triết.
Khi Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn trở về cũng là lúc nhìn thấy Tống Đình đi ra ngoài.
“Tống Đình, anh đi đâu vậy? Tử Thất đâu?”
Thẩm Hạ Lan sợ Tống Đình thật sự đi tìm Tống Dật Hiên liều mạng.
Xảy ra chuyện như vậy, Lam Tử Thất đã đủ đau khổ rồi, nếu Tống Đình lại vì cô mà xảy ra chuyện với Tống Dật Hiên thì có lẽ Lam Tử Thất sẽ thật sự không thể sống nổi mất.
Tống Đình dừng một chút, nhìn nhìn Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan rồi thấp giọng nói: “Bây giờ cô ấy rất đau lòng, tự nhốt mình trong phòng không cho tôi đến gần. Tôi biết với phụ nữ mà nói, đó là chuyện khó có thể nhận, tuy rằng thường ngày cô ấy hay bất cẩn, thậm chí có chút manly nhưng thực ra cô ấy chỉ dùng vẻ ngoài mạnh mẽ đẻ che giấu con tim yêu đuối mà thôi. Lúc này mong rằng mợ chủ sẽ an ủi cô ấy.”
Nhìn thấy Tống Đình như vậy, Thẩm Hạ Lan gật đầu, sau đó hỏi: “Rột cuộc anh có ý gì với Tử Thất? Liệu có vì chuyện hôm nay mà ghét bỏ cô ấy không?”
“Cô ấy thì có gì sai chứ? Liệu một người phụ nữ có thể chống lại những gã đàn ông ăn chơi trác táng đó sao? Huống hồ tôi hoàn toàn không nghĩ Tử Thất lại vô duyên vô cớ đi tìm Tống Dật Hiên, trong này có chuyện gì đó mà tôi không biết hoặc nói là Tống Dật Hiên uy hiếp cô ấy nên mới khiến cổ không thể không tới đó. Tôi thừa nhận là hiện tại trong lòng tôi đang rất khó chịu với chuyện đã xảy ra. Người phụ nữ trong lòng mình lõa lồ trước mặt kẻ khác, là đàn ông đương nhiên sẽ rất khó chịu. Nhưng tôi muốn nắm tay cô ấy đi hết cuộc đời này. Nếu chút chuyện như vậy cũng khiến tôi bỏ cô ấy thì tôi đây còn mặt mũi nào nói với mợ chủ chuyện cưới xin chứ?”
Mắt của Tống Đình hơi ướt.
Một người đàn ông cao thước mà lúc này lại có chút giống như trẻ nhỏ.
Thẩm Hạ Lan cảm động cực kỳ.
Người ta nói hoạn nạn mới biết chân tình, lúc này tình cảm mà Tống Đình dành cho Lam Tử Thất đã triệt để khiến cho Thẩm Hạ Lan yên tâm.
Diệp Ân Tuấn hiểu tính Tống Đình, anh là một người không dễ gì động lòng nhưng một khi động lòng thì không dễ gì từ bỏ.
Bây giờ anh có thể làm được điều này cho Lam Tử Thất khiến Diệp Ân Tuấn vui thay cho anh nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn thấp giọng nói: “Mặc kệ cậu muốn làm gì đi nữa thì cũng nhớ rằng, tôi luôn ở sau cậu. Cho dù nhà họ Diệp không đứng ra bênh vực cho cậu thì Diệp Ân Tuấn này không chỉ là tổng giám đốc của cậu mà còn là anh em của cậu!”
Tống Đình cắn chặt môi dưới, đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng bị anh ép lại.
“Cám ơn tổng giám đốc Diệp. Cảm ơn mợ chủ. Tôi đi ra ngoài trước, có một số việc tôi phải tìm hiểu. ”
Nói xong, Tống Đình xoay người rời đi.