Cho dù Thẩm Hạ Lam muốn phối hợp, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn cố nén không đụng vào cô, mà tự mình đi tắm nước lạnh.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bên cạnh không còn người, đột nhiên thấy vắng vẻ.
Giường lớn như vậy dường như đặc biệt cô đơn.
Cô kéo chăn mềm lên, có chút ai oán nhìn Diệp Ân Tuấn bước ra từ phòng tắm, ánh mắt kia khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy như mình phạm phải tội ác tày trời vậy.
“Em muốn vậy à?”
“Anh mới muốn ấy!”
Thẩm Hạ Lan lúc này thấy mặt mình nóng như lửa thiêu.
Cho dù muốn thật, cảm thấy cô đơn trống rỗng thật, nhưng bây giờ cũng tuyệt đối không thể thừa nhận được.
Diệp Ân Tuấn buồn cười, lên giường kéo cả cơ thể quấn chăn của cô lại.
“Đợi thêm vài hôm nưa, cơ thể của em quá yếu, anh không thể giày vò em. Thời gian của chúng ta còn dài, sợ gì mấy ngày đúng không? Anh muốn em được khỏe mạnh an khang, sau đó sống với anh đến đầu bạc răng long nữa. Chờ đến lúc tóc chúng ta trắng xóa rồi, anh còn có thể dẫn em đi ngắm hoàng hôn, đó mới là cuộc sống sinh hoạt mà anh muốn.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút nói không lên lời.
Có một ông chồng nghĩ cho mình như vậy, cô còn có thể nói gì?
“Nhanh chóng ủ ấm một chút, đừng để bị lạnh.
Thẩm Hạ Lan vội vàng kéo chăn lên, có một cảm giác gậy ông đập lưng ông.
Lúc cô phát giác ra, sắc mặt lại lần nữa đỏ lên.
“Được rồi, anh ngủ ở phòng làm việc đi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan chỉ nói đùa, không ngờ Diệp Ân Tuấn đồng ý thật, khiến cô không nhịn được sửng sốt một chút.
“Anh đi thật đấy à?”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy mình làm kiêu.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh đến phòng làm việc xử lý chút chuyện, huống hồ vừa mới tắm xong, trên người của anh còn lạnh, không muốn em bị lây. Ngoan, em ngủ trước đi, lát nữa anh quay lại.”
Nói xong, anh nâng nhiệt độ điều hòa lên mấy độ, lúc này mới rời phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trống trải.
Cảm giác giống như bị người ta bỏ rơi trong đêm vậy.
Loại cảm giác này làm cho cô không biết nên khóc hay nên cười.
Sao đột nhiên lại lo được lo mất như thế nhỉ?
Chẳng lẽ gần đây mê luyến Diệp Ân Tuấn quá rồi?
Thẩm Hạ Lan lắc đầu thở dài, ôm chăn nằm xuống.
Trong không khí dường như vẫn còn hơi thở của Diệp Ân Tuấn, cô lại cười, ôm chăn, không bao lâu thì ngủ mất.
Diệp Ân Tuấn lại mãi không ngủ được.
Cơ thể đầy ham muốn, nhưng anh lại không thể.
Anh nhớ rõ những lời bác sĩ nói về tình trạng cơ thể của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa lúc ấy tình cảnh bi thảm của cô, khiến anh không làm sao quên được.
Tống Đình gõ của một cái rồi đi vào.
“Tổng giám đốc Diệp.”
“Bên truyền thông thế nào? Có động tĩnh gì không?”
“Không có, sóng yên biển lặng.”
Nghe Tống Đình nói vậy, con ngươi Diệp Ân Tuấn lại càng lộ ra vẻ u ám hơn.
“Có lẽ Tống Dật Hiên không dám làm lộ chuyện này ra.”
Tống Đình nghĩ đến mối quan hệ trước kia của Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan, không khỏi nói một câu.
Con ngươi Diệp Ân Tuấn toát ra vẻ lạnh lùng, nói: “Bên Dư Khinh Hồng thế nào?”
“Kêu trời trách đất cả một buổi chiều mà không ai phản ứng lại cô ta, kiệt sức rồi nên ậm ừ cho qua.”
“Bên phía nhà họ Hoắc không ai tới tìm à?”
Diệp Ân Tuấn châm một điếu thuốc.
Tóc của anh còn chưa lau khô, nước tí tách nhỏ xuống, lộ ra vẻ mê người.
Tống Đình cười nói: “Lái xe quay về nói Dư Khinh Hồng để anh ta chờ bên ngoài, kết quả chờ đến tận tối mà không thấy cô ta đi ra, lúc đi vào tìm thì không biết người đi chỗ nào rồi, lúc này mới về báo cho bà cụ nhà họ Hoắc.”
“Tài xế cũng biết xử lý việc đấy.”
“Vâng, là người của cậu Hoắc.”
Tống Đình nói như vậy, Diệp Ân Tuấn liền biết ngay.
Đoán chừng Hoắc Chấn Đình bây giờ cũng chỉ ước gì Dư Khinh Hồng không xuất hiện, có thể mất tích như vậy là tốt nhất.
“Tiếp tục bỏ đói cô ta một đêm, ngày mai ném xuống biển, sống hay chết thì xem số phận của cô ta đi.”
“Vâng.”
Tống Đình nhìn dáng vẻ hút thuốc của Diệp Ân Tuấn, không khỏi nói một câu.
“Anh bớt hút thuốc đi, không tốt với sức khỏe đâu, huống hồ nếu để bà chủ phát hiện ra cảm xúc của anh không ổn, khó tránh lại thêm bận lòng.”
“Biết rồi, chuyện này cậu nói với Lam Tử Thất một chút, tốt nhất đừng nói với Hạ Lan. Nếu như có thể, chuyện ảnh chụp tôi tình nguyện giấu cả đời. Lam Tử Thất vì chuyện của Hạ Lan mà bị cuống vào, sau này tôi sẽ cho cô ấy một câu trả lời công bằng.”
“Tổng giám đốc Diệp, chuyện của Tử Thất không phiền anh, người phụ nữ của tôi cứ để tôi tự mình giải quyết.”
Tống Đình khiến Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, có điều vẫn gật đầu.
“Nếu như cậu muốn động vào nhà họ Tống, tôi sẽ không ngăn cậu, cậu biết đấy.”
“Tôi không có hứng thú với nhà họ Tống, anh cũng biết mà.”
Tống Đình và Diệp Ân Tuấn nhìn nhau cười một tiếng, tình bạn giữa hai người đàn ông không cần nói cũng biết.
Biết Diệp Ân Tuấn còn chút việc riêng muốn làm, Tống Đình rất thức thời rời khong phòng làm việc.
Khi phòng làm việc chỉ còn lại một mình Diệp Ân Tuấn, anh lại lấy điện thoại ra, nhìn ảnh chụp bên trên, cau mày lại.
Cuối cùng vẫn không nhịn được gọi cho Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên thấy Diệp Ân Tuấn gọi điện thì cả người giận đến đầu muốn bốc khói. Lập tức ngắt máy, có điều Diệp Ân Tuấn kiên trì gọi đến khiến anh ta không còn gì để nói.
“Anh muốn gì? Còn chưa đánh đủ phải không? Đến đi! Tôi chẳng sợ anh đâu!”
Tống Dật Hiên vừa nói xong thì cả người đều đau.
Diệp Ân Tuấn ra tay quá nặng, đơn giản là đánh cho anh ta thừa sống thiếu chết.
“Chung cư Ngự Hải, phòng số , nửa tiếng nữa gặp, một mình tới, nếu không tôi đánh chết anh.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cũng cúp điện thoại.
Tống Dật Hiên nghe tiếng máy bận, cảm giác mình bị uy hiếp.
Không!
Không phải cảm giác!
Anh ta thực sự bị Diệp Ân Tuấn uy hiếp!
Mẹ nó!
Dù vậy, anh ta vẫn không thể không đi, dù thế nào cũng cần phải biết vì sao hôm nay mình bị đánh chứ?
Tống Dật Hiên đầy bụng ấm ức, cuối cùng vẫn thay quần áo đi ra ngoài.
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, trở lại phòng ngủ thấy Thẩm Hạ Lan đã ngủ thiếp đi, lúc này mới thay quần áo xuống lầu, lại gặp Thẩm Minh Triết nửa đêm dậy uống nước.
“Nửa đêm rồi mà chú còn ăn mặc chỉnh tề thế, muốn đi đâu ạ?”
Hai mắt Thẩm Minh Triết mơ màng, ngáp một cái hỏi Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn xoa đầu cậu bé, nói: “Uống nước xong thì về ngủ sớm một chút, chuyện người lớn con bớt can thiệp vào.”
“Có liên quan đến việc ban ngày chú đánh nhau không ạ?”
Câu nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
“Còn hỏi à?”
“Không phải con muốn hỏi, mà bây giờ chú nổi tiếng rồi, trên mạng truyền đầy ảnh, thì ra chú và chú Tống đánh nhau.”
Thẩm Minh Triết lấy điện thoại di động ra đưa cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn mình trang mạng cộng đồng cùng vài bạn bè, trắng trọn truyền ra video anh và Tống Dật Hiên đánh nhau.
Đây không phải là do truyền thông phát ra, có thể là có ai đó sau khi quay lại video thì đăng lên trang cá nhân, vòng bạn bè một truyền mười, mười truyền trăm khuếch tán rộng rãi.
Có điều không có xuất hiện Thẩm Hạ Lan, chỉ có anh và Tống Dật Hiên đang đánh nhau, bên cạnh có người ghi chú nói hai danh nhân của Hải Thành đánh nhau trên đường, rốt cuộc là vì sao?
Người bên dưới xôn xao suy đoán, nhưng cũng không dám nói quá đáng, dù sao cả Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn đều là những người mà bọn họ không thể đắc tội được.
Thấy tin tức như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không để trong lòng.
Anh có bản lĩnh áp chế truyền thông không cho truyền thông nói gì, nhưng không cách nào làm cho những người xem lúc đó xóa bỏ video, huống hồ hai người đàn ông đánh nhau cũng không có gì, truyền đến tai bà cụ Diệp thì mình cũng chỉ bị trách mắng một trận mà thôi.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn mới có chút an lòng.
“Đừng hỏi nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Lão Diệp, tự chú cũng cẩn thận một chút.”
Thẩm Minh Triết ngáp một cái, thấy Diệp Ân Tuấn không có phản ứng gì đặc biệt, lúc này mới yên lòng lại.
Biết con trai quan tâm mình, trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng thấy ấm áp.
“Biết rồi, con ngủ sớm đi, ngủ nhiều mới chóng lớn.”
“Cháu biết, chú nhanh chóng xử lý mấy chuyện rắc rối này đi, sau đó đưa cháu ra ngoài chơi, cháu sẽ bị nghẹn chết rồi.
Thẩm Minh Triết vẫn còn nhớ Diệp Ân Tuấn đã từng hứa gì.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đáp lại, lúc này mới ra khỏi nhà.
Lúc đến chung cư Ngự Hải, Tống Dật Hiên đã tới rồi, anh ta đã yêu cầu một chai Lafite năm , đang ngồi uống.
Những ngày này, dường như anh ta muốn ngâm mình vào trong vạc rượu.
Diệp Ân Tuấn cũng mặc kệ anh ta, trực tiếp đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn khắp nơi, sau khi phát hiện không có camera giám sát mới yên lòng.
Thấy hành động liên tiếp này của anh, Tống Dật Hiên châm chọc nói: “Anh thật sự coi tôi là kẻ hèn đấy à? Tôi chưa đến mức phải dùng thủ đoạn ti tiện với anh.”
“Đúng vậy, anh không chọc nổi tôi, lại dám dùng dùng thủ đoạn bỉ ổi với Hạ Lan. Tống Dật Hiên, tâm tư bẩn thỉu kia của anh tôi vẫn luôn biết, nhưng mà không ngờ anh có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy.”
Vừa nhớ tới tấm hình kia, Diệp Ân Tuấn không nhịn nổi cơn giận.
Tống Dật Hiên bị Diệp Ân Tuấn châm chọc đến khó chịu, liền nảy sinh bực bội.
“Anh có ý gì chứ? Tôi đã làm gì? Cho dù tôi có làm ra chuyện kia với Lam Tử Thất, mà hình như Lam Tử Thất không phải là người phụ nữ của anh mà nhỉ? Còn chưa tới phiên anh tới nơi này chỉ cây dâu mắng cây hòe với tôi!”
“Chuyện của Lam Tử Thất đương nhiên có Tống Đình đến lý luận với anh, tôi đang muốn nói với anh chuyện về Hạ Lan, giao phim ảnh ra đây, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh và cả nhà họ Tống đâu.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn đến chủ yếu chính là vì chuyện ảnh chụp.
Tống Dật Hiên có chút choáng váng.
“Ảnh chụp cái gì? Anh nói gì đấy? Sao tôi nghe không hiểu?”
“Bớt giả ngây giả ngô cho tôi! Anh không gửi ảnh chụp kiểu đó cho Lam Tử Thất, sao Lam Tử Thất lại hơn nửa đêm đến chung cư Y Nhân tìm anh chứ? Tống Dật Hiên, trước mặt tôi đừng có giả bộ.”
Diệp Ân Tuấn làm Tống Dật Hiên lần nữa nổi lên nghi ngờ.
“Không đúng, sao tôi càng nghe càng hồ đồ thế? Lam Tử Thất đến chung cư Y Nhân tìm tôi, quản tôi chuyện gì chứ? Mụ điên đó vừa đến liền hất rượu vào người tôi, còn mắng tôi. Nhiều anh em của tôi ở đấy như vậy, thế mà cô ta không nể mặt tôi, đương nhiên tôi phải dạy dỗ cô ta một chút. Còn phía sau sao lại mất khống chế, chính tôi cũng không rõ lắm. Chuyện này tôi còn đang điều tra đây. Sau giờ anh lại đòi ảnh chụp với tôi? Ảnh chụp gì chứ?”
Tống Dật Hiên cảm thấy mình oan uổng gần chết.
Một hai người đều coi anh ta thành cái bia, rốt cuộc thì anh ta làm gì sai chứ?
Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Dật Hiên, muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt anh ta, tiếc là Tống Dật Hiên vẫn một vẻ hoang mang, đặc biệt là ánh mắt kia, không có giữ lại bất cứ điều gì cả.
Đây rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ Tống Dật Hiên thật sự không biết chuyện tấm hình kia của Thẩm Hạ Lan?
Nhưng mà Lam Tử Thất cũng đã nói, tấm hình kia là gửi từ di động của Tống Dật Hiên cho cô ấy, chuyện này lại là sao nữa?