Bạch Tử Đồng đột nhiên có chút đồng cảm với Tống Dật Hiên.
Người ngoài đều tưởng anh ta không có trái tim, lại không có ai biết tình cảm của anh ta đối với Thẩm Hạ Lan là cố chấp như vậy, chỉ có điều chung quy không phải là lương duyên của anh ta, anh ta đã định sẵn kết cục cô đơn.
“Tống Dật Hiên, anh..”
“Tôi đồng ý. Lát nữa tôi sẽ tự đi tìm Diệp Ân Tuấn”
Tống Dật Hiên đột nhiên mở miệng
Bạch Tử Đồng biết, Tống Dật Hiên có thể nói như thế, đưa ra quyết định như này thật sự rất không dễ dàng.
“Anh nghĩ kỹ rồi, chuyện này anh thật sự…”
“Đừng lằng nhẵng nữa, tôi đi xem Hạ Lan, sau đó thì tự đi làm. Chuyện này trước tiên đừng nói với cô ấy, đợi Diệp Ân Tuấn trở về cô ấy tự nhiên sẽ biết”
Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp từ bên người Bạch Từ Đồng đi ra.
Bạch Tử Đồng nhìn bóng lưng của anh ta, ít nhiều có hơi xuýt xoa.
Tống Dật Hiên khi tới phòng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh yên lặng ngồi ở một bên, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, sợ giống như cô sẽ đột nhiên mở mắt mà bỏ lỡ.
Thấy cậu bé như thế, Tống Dật Hiên bước tới xoa đầu của cậu bé nói: “Yên tâm đi, mẹ cháu sẽ không có chuyện”
“Thật sao?”
Diệp Tranh ngẩng đầu, nhìn Tống Dật Hiên, có hơi lo lắng nói: “Người lớn các chú cứ thích lừa trẻ con chúng cháu, cho rằng chúng cháu cái gì cũng không hiểu, thật ra chúng cháu đều nhìn thấy và hiểu được. Chú đừng tưởng Nghê Nghê thật sự cho rằng mẹ chỉ là mệt thôi, em ấy chỉ là không nói, quen dùng sự đơn thuần để các chú yên tâm mà thôi. Cháu cũng vậy, cháu nhìn ra được, mẹ hình như trạng thái rất không tốt. Các chú đều đang lừa trẻ con chúng cháu có phải không?”
“Nói mò gì mà to giọng thế!”
Tống Dật Hiên vỗ vai của Diệp Tranh, có điều ở dưới ánh nhìn đơn thuần của Diệp Tranh, anh ta cuối cùng là không thể duy trì được nụ cười gượng của mình.
“Mẹ cháu quả thật không quá tốt”
“Có thể nói cho cháu biết mẹ rốt cuộc bị làm sao không? Mẹ cháu sẽ chết sao?”
Diệp Tranh trải qua cái chết của mẹ ruột của mình, cho nên rất mẫn cảm với từ chết này, và khi cậu bé nói ra, giọng nói đều đang run rẩy.
Tống Dật Hiên tự cho rằng mình không có trái tim, trừ đối với Thẩm Hạ Lan, người khác anh ta trước nay không để tâm, nhưng bây giờ đối với một thằng nhóc thối như Diệp Tranh này thì có chút ít đau lòng.
“Sẽ không. Mạng của mẹ cháu còn dài lắm. Chẳng qua thân thể quả thật có chút vấn đề, không quá lạc quan mà thôi. Cháu yên tâm đi, chú sẽ khiến mẹ cháu khỏe lại”
Lời của Tống Dật Hiên tự dưng khiến Diệp Tranh có chút tin tưởng.
“Nếu mẹ thật sự khỏe lại thì cháu bái chú làm thầy. Minh Triết trước từng nói với cháu, một ngày làm thầy cả đời làm ba, cháu sẽ đối đãi với chú giống như đối đãi với ba”
Lời này của Diệp Tranh khiến Tống Dật Hiên không biết trong lòng có mùi vị gì.
Tự dưng nhiều thêm một đứa con trai, anh ta lại không có bài xích gì. Có lẽ biết kiếp này không có hy vọng kết hôn, cũng khả năng sẽ không có đứa con của mình, cho nên bây giờ càng nhìn Diệp Tranh càng thuận mắt.
“Được, lời này là cháu nói đó. Tuy cháu là một đứa trẻ, nhưng đàn ông đàn ang, nhất ngôn cửu đỉnh, cháu đừng có lừa chú”
“Không lừa chú, chúng ta ngoắc ngoéo!”
Diệp Tranh nói rồi thì đưa ngón út của mình ra, dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc.
Tống Dật Hiên đã không nhớ mình bao nhiêu năm không có làm chuyện trẻ con như này rồi, không khỏi có hơi buồn cười, nhưng cũng đứa ngón tay út của mình ra, ngoäc chặt với Diệp Tranh.
“Chú bảo đảm, nhất định sẽ khiến mẹ cháu không có chuyện gì. Chú cũng sẽ khiến mẹ của cháu vui vẻ hạnh phúc. Chỉ cần mẹ cháu vui vẻ hạnh phúc, chú sẽ vui vẻ cả đời”
Lời của Tống Dật Hiên Diệp Tranh nghe như hiểu như không, có điều lại nghe ra được vì tốt cho mẹ, cậu bé cười nói: “Cháu đợi gọi chú là sư phụ”
“Thật ngoan! Bây giờ tới ở bên với Nghê Nghê đi, chú muốn một mình ở cùng với mẹ cháu, được không?”
Tống Dật Hiên vậy mà sẽ trưng cầu ý kiến của một đứa trẻ, bản thân anh ta cũng cảm thấy kỳ quái, có điều Diệp Tranh cũng tính là một nửa con trai của anh ta rồi, anh ta cũng không để tâm.
Diệp Tranh ít nhiều có hơi do dự, có điều vẫn gật đầu nói: “Mẹ nếu như tỉnh rồi, chú phải lập tức thông báo cho cháu”
“Biết rồi, đi mau đi. Đừng ở đây tiếp tục trì hoãn chú nói lời tình ý với mẹ cháu”
Sự không nghiêm chỉnh của Tống Dật Hiên khiến Diệp Tranh hơi nhíu mày.
“Lời tình tứ là cái bác cả nói với mẹ, tuy bây giờ bác cả còn chưa trở lại, nhưng chú không thể nhân lúc này mà đánh vào”
“Thẳng nhóc thối hiểu từ ngữ còn không ít, cút mau”
Tống Dật Hiên vỗ một cái vào mông của Diệp Tranh, sau đó bảo Diệp Tranh rời khỏi
Khi trong phòng chỉ còn lại Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan, nụ cười trên mặt của Tống Dật Hiên thu liễm lại.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan nằm ở trên người, mặt không có huyết sắc, thấp giọng nói: “Em tại sao lại không biết giữ gìn cho chính mình chứ? Biết rõ thân thể của mình không thể chịu dày vò như vậy, không thể mặc kệ chuyện của nhà họ Diệp sao? Chỉ cần em mở miệng, chân trời góc bể tôi đều dẫn em đi, hà cớ gì phải ở lại đây chịu đựng sự ngu ngốc này?”
Thẩm Hạ Lan không có bất cứ phản ứng nào.
Tống Dật Hiên liếc nhìn, cười khổ nói: “Tôi luôn tưởng rằng tôi có thể tìm được em, sau đó nắm cả đời của em ở trong tay, cho em cả đời một vui hạnh phúc, nhưng tôi không ngờ, đợi khi tôi tìm được em, em vậy mà trở thành vợ của người khác. Thấy em và Diệp Ân Tuấn xảy ra hiểu lầm, tôi hận không thể đi giành lấy, nhưng tại sao trong lòng em chỉ có anh ta?”
“Nếu không có Diệp Ân Tuấn, tôi bây giờ có thể cho thể cho em mọi điều tốt nhất, chỉ cần em muốn, cho dù là sao trên trời tôi đều có thể hái xuống cho em. Thẩm Hạ Lan em tại sao một chút cơ hội đều không có tôi? Diệp Ân Tuấn rốt cuộc có gì tốt chứ? Khiến em khăng khăng một mực đi theo anh ta như thế? Cho dù anh ta bây giờ sống chết chưa biết, tung tích không rõ, em vẫn vì anh ta mà gánh vác mọi thứ của nhà họ Diệp, em việc gì phải khổ như vậy?”
Thẩm Hạ Lan vẫn không có bất cứ phản ứng gì
Có lẽ không phải là vì để nhận được phản ứng của Thẩm Hạ Lan, chỉ là muốn nói ra lời mình muốn nói ra ngoài mà thôi.
Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nếu như năm trước tôi nhận ra em, có phải là giữa chúng ta sẽ có kết quả khác rồi không? Đáng tiếc tôi cuối cùng vẫn là muộn một bước. nói thật, tôi không thích Diệp Ân Tuấn, tôi cũng không muốn hai người ở bên nhau, nhưng nhìn thấy em đau khổ như vậy, dáng vẻ lo lắng cho anh ta như vậy, tôi ngoài đố ky ra, còn có sự đau lòng. Bạch Tử Đồng là thánh thủ trong giới y học, cô ta vậy mà nói với tôi em khả năng không cầm cự được. Nếu là tôi của trước kia, tôi chắc chẳn sẽ khiến em trước khi chết chỉ nhìn thấy tôi, trong mắt chỉ có tôi. Nhưng bây giờ tôi cũng không biết làm sao nữa, tôi chỉ là không nhìn nổi em không vui. Thẩm Hạ Lan, em rốt cuộc bỏ thuốc gì với tôi thế? Khiến tôi không buông em được, thậm chí vì em có thể thay đổi ước nguyện ban đầu của chính mình”
Anh ta hít sâu một hơi, đáy mắt có dịch thể long lanh vụt qua.
“Thẩm Hạ Lan, em biết không? Tôi ghét Diệp Ân Tuấn, ghét anh ta có được em, tôi thậm chí đố ky, hận không thể anh ta biến mất khỏi thế gian này. Nhưng em lại vì vui buồn tức giận của anh ta mà thay đổi tâm trạng của mình, tôi thật sự không thể nhìn em không vui vẻ. Em phải khỏe mạnh, tôi thay em đi tìm Diệp Ân Tuấn về. Chỉ cần em có thể khỏe lại, cho dù khiến kiếp này của tôi và em đều không có khả năng, tôi đều sẽ đi làm. Em nghe thấy không? Tôi hy vọng ở trong lòng em có thể có một góc của Tống Dật Hiên tôi, cho dù vị trí chỉ chút xíu cũng được. Em sẽ sao?”
Thẩm Hạ Lan trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Tống Dật Hiên cười tự giễu nói: “Tôi cũng bị ngốc rồi, em đã thành như này rồi, sao có thể trả lời tôi được chứ? Tôi không cần em nhớ cái tốt của tôi, em chỉ cần sống vui vẻ chính là sự báo đáp tốt xấu đối với tôi rồi. Sau khi kết thúc chuyện này, tôi khả năng sẽ rời khỏi Hải Thành, rời khỏi tâm mắt của em. Tuy ngày tháng không có em sẽ khiến tôi rất là buồn bã, nhưng không có tôi ở trước mặt em, em có lẽ sẽ sống càng tốt hơn phải không? Có người nói với tôi, buông tay cũng là một cách yêu, tôi không thông suốt được, chỉ muốn đi xa, thử quên em đi. Thẩm Hạ Lan, tôi phải quên em đi, đây là một chuyện cuối cùng tôi làm vì em rồi, em nghe thấy rồi chưa?”
Nước mắt của anh ta đột nhiên rơi xuống mà không hề báo trước.
Trước nay không biết cái gì gọi là xé nát tim gan, bây giờ cuối cùng mới hiểu, cho dù không có bệnh tâm thần, cho dù không có oanh oanh liệt liệt, loại cảm giác này vậy khó chịu đến mức khiến người ta nghẹt thở. Giống như là lồng ngực bị người ta xé ra một cái lỗ lớn, máu tươi chảy ra, đau đến thấu tim gan.
“Thẩm Hạ Lan, em thật sự nên thấy may mẫn, cả đời Tống Dật Hiên tôi còn chưa từng vì cô gái nào mà rơi lệ, trừ mẹ của tôi, em là một người duy nhất. Tôi đem trái tim cho em, có lẽ trong năm tháng sau này cũng không thể tìm được cảm giác như này nữa rồi, em không đau lòng cho tôi sao? Trước khi tôi rời khỏi không mở mắt nhìn tôi sao?”
Giọng nói của Tống Dật Hiên có hơi run rẩy.
Anh ta là cậu Tống của Hải Thành tung hoành một thời, anh ta chơi bời không để việc gì vướng bận vào người, hiện nay lại ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan mà khóc như một đứa trẻ.
“Tại sao lúc nhỏ muốn cứu tôi chứ? Tại sao sau khi đã cứu tôi lại khiến tôi không tìm được em? Em rõ ràng nên là của tôi! Thẩm Hạ Lan, người phụ nữ xấu xa này! Em còn xấu xa hơn tôi em có biết không?”
Anh ta không biết mình đang nói cái gì, chỉ là cảm thấy trong lòng rất ủy khuất rất ủy khuất, loại ủy khuất đó khiến anh ta nói không rõ ra được.
Ngón tay của Thẩm Hạ Lan khế động đậy, mắt lại giống như có cục tạ nghìn cân đè lên, thế nào cũng không mở ra được.
Tống Dật Hiên không có phát hiện được điều này, anh ta nhìn gương mặt của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Kiếp này tôi đối với bất kỳ người phụ nữ nào đều có thể vui đùa, duy chỉ đối với em, tôi vô cùng cẩn thận, không dám chạm, không dám nói, thậm chí không dám tỏ tình. Hiện nay em ngủ rồi, để tôi tùy hứng một lần. Chỉ một lần có được không? Thẩm Hạ Lan, tôi thật sự rất yêu em, so với Diệp Ân Tuấn không ít hơn một chút nào, nhưng tại sao trong lòng em cuối cùng không thể chứa được tôi?”
Anh ta từ từ đứng dậy, nhìn gương mặt của Thẩm Hạ Lan từ từ cúi người xuống.
Cánh môi hơi lạnh khẽ tiến sát vào môi đôi anh đào của Thẩm Hạ Lan, nhưng khi sắp chạm vào thì dừng lại.
“Nếu như tôi hôn em, em liệu có hận tôi cả đời không?”
Lời của Thẩm Hạ Lan tự nhiên không có ai trả lời anh ta.
Anh ta cười khổ một tiếng, cuối cùng môi in lên trán của Thẩm Hạ Lan, một giọt nước mắt long lanh trong nháy mắt nhỏ vào mắt của Thẩm Hạ Lan.
Ấm nóng, mang theo một chút ít chua chát.
“Khỏe lại đi, Hạ Lan. Tôi biết em muốn cái gì, đợi tôi, tôi sẽ đem anh ta an toàn đưa tới bên cạnh em”
Tống Dật Hiên nói xong thì đứng thẳng người
Anh ta lần nữa liếc nhìn người con gái mà mình yêu, ngẩng đầu, lau khô nước mắt, sau đó cười nói: “Không có em, tôi vẫn là cậu Tống tiêu sái đó, cuộc sống của tôi vẫn có thể rất đặc sắc đúng không?
Em phải khỏe lại, đợi tôi trở về”
Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi, chỉ có điều cảm giác đau lòng theo bước chân càng lúc càng đau, càng lúc càng khó chịu.
Thật muốn khóc.
Nhưng anh là Tống Dật Hiên!
Sự mềm yếu của ngày hôm nay chỉ có thể có một lần như này, sao có thể để người khác nhìn thấy chứ?
Tống Dật Hiên cất lực ẩn nhân, đè nén, không hề phát hiện ngón tay của Thẩm Hạ Lan lần nữa động đậy.
Cô đang giãy giụa, muốn tỉnh lại, nhưng có lại không có sức.