Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ai?"
Thẩm Hạ Lan vừa mới định ra tay đã bị đối phương khống chế được, giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai.
“Là anh!”
Nước mắt của Thẩm Hạ Lan nháy mắt đã dâng trào.
“Ân Tuấn! Diệp Ân Tuấn!” Cô bỗng xoay người, nhìn Diệp Ân Tuấn ở trước mặt, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
“Đừng khóc!” Diệp Ân Tuấn nhìn thấy nước của Thẩm Hạ Lan nơi đáy mắt, không khỏi dâng lên niềm yêu thương. “Anh làm sao biết em ở chỗ này?”
“Anh đi theo phía sau các em”
Diệp Ân Tuấn cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan. Tay của cô đã ấm lên không còn lạnh run như trước đây nữa, sắc mặt của cô cũng đã khá lên rồi, thậm chí còn thêm sắc hồng. Thẩm Hạ Lan ở trước mặt đây, dường như Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình nhìn thấy cô lúc ban đầu, khỏe mạnh như vậy, xinh đẹp như vậy. “Bệnh của em tốt lên rồi sao?”
Anh vui vẻ hỏi.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan hồi hộp một chút nhưng trên mặt không biểu hiện gì, vẫn cười nói như cũ: “Ừ, y thuật của Tử Đồng anh cũng biết đó”
“Thật tốt quá”
Diệp Ân Tuấn thật sự rất vui vẻ. Anh vẫn lo lắng cho cơ thể của Thẩm Hạ Lan, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của cô, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. “Em nghe Tống Dật Hiên nói, tinh thần của anh xảy ra vấn đề?” Thẩm Hạ Lan vội vã chuyển hướng câu chuyện. Cũng giống như Diệp Ân Tuấn, thứ cô quan tâm vĩnh viễn chính là cơ thể của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lại mỉm cười rồi nói: “Anh không sao đâu, em yên tâm đi, anh có thể chống đỡ được khi về đến Hải Thành. Đến lúc đó để cho Tô Nam khám qua là không có chuyện gì, đừng lo lắng cho anh”
“Thật sự không có chuyện gì chứ? Tổ nói thôi miên dễ làm tổn thương đến thần kinh mà, Tống Dật Hiên cũng nói anh đôi khi khống chế không được tâm trạng của mình, anh.”
Thẩm Hạ Lan nhớ tới tình trạng thân thể của mình.
Hai ngày sau cô sẽ ra sao?
Thẩm Ha Lan không biết.
Tuyệt đối không có khả năng để cho Thẩm Minh Triết đến nơi này, đến lúc đó chỉ cần Tống Đình mang theo người đến đây, cho dù là Diêm Vương Sống, Thẩm Hạ Lan cũng tin tưởng Diệp Ân Tuấn có thể đưa Diệp Hồng ra bên ngoài.
Hôm nay cô sợ nhất chính là hai ngày sau bản thân mình cũng không còn cách nào ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn nữa. Nghĩ đến điều này, trong đầu Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dâng lên sự bị thương và đau khổ. Hóa ra cô cũng không phải là không sợ chết như trong tưởng tượng.
Cô sợ chết!
Càng sợ mình chết ở trước mặt Diệp Ân Tuấn! Thế nhưng bây giờ cô phải làm sao?
Thẩm Hạ Lan giấu những nỗi bất an và đau khổ vào trong lòng, nhỏ nhẹ nói: “Hai ngày này anh phải ở bên cạnh em đó. Mấy ngày nay anh không ở bên cạnh em, lúc nào cũng khiến cho em chờ đợi trong sự lo lắng, còn phải chăm sóc con cái, anh không biết là em mệt thế nào đâu. Anh đã nói muốn cho em hưởng phúc đấy”
Giọng làm nũng của Thẩm Hạ Lan khiến cho Diệp Ân Tuấn vô cùng hoài niệm. Anh dường như đã trở về lúc ban đầu, về đến Hải Thành.
Diệp Ân Tuấn yêu chiều cười rồi nói: “Được, hai ngày này anh sẽ ở bên cạnh em, em yên tâm được rồi, Diêm Vương Sống sẽ không làm gì được em, có anh ở đây” “Ừ, có anh ở đây, em không sợ bất cứ gì cả”
Thật sự là như thế.
Có Diệp Ân Tuấn ở đây, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy rất an toàn. “Lam Thần và Diệp Hồng ở phía sau em, anh phải dẫn bọn họ cùng trở về Hải Thành. Sau khi Lam Thần tới Hải Thành muốn đi muốn ở tùy anh ta, Diệp Hồng là chị của Diệp Thanh, trước tiên anh phải gửi cô bé cho Tô Nam để gặp được Diệp Thanh, về phần cô bé muốn đi đâu, anh nhất định phải đưa đi, em đã sắp xếp Diệp Tranh ở trụ sở lớn tại quận khu, Tử Đồng biết vị trí” Thẩm Hạ Lan cứ nói thao thao bất tuyệt, lại bị Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên hôn lên.
Cô thật sự hoài niệm!
Cảm giác nụ hôn này mới khiến cho cô cảm thấy chân thật nhất. Diệp Hồng vội vã quay đầu đi, gương mặt hơi ửng đỏ lên.
Lam Thần cũng làm bộ không phát hiện, đôi mắt nhìn loạn xung quanh, nhưng không có nhìn bọn họ. Anh ta thậm chí cảm thấy hơi xấu hổ, anh ta và Diệp Hồng chỗ này thật đúng là làm bóng đèn công suất lớn phải không?
Nếu đi ra ngoài, anh ta cũng không dám cam đoan có bị Diêm Vương Sống bắt đi hay không. Tuy rằng đã trải qua không ít chuyện, thế nhưng anh ta vẫn không hy vọng bản thân lại bị bắt vào phòng thí nghiệm trở thành vật thí nghiệm lần thứ hai. Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vẫn quên mình, Diệp Ân Tuấn càng thêm động tình, hai tay bất giác chạm vào người của Thẩm Hạ Lan.
“Khụ khụ!”
Lam Thần thật sự là không nhìn được nữa.
Nếu cứ mặc cho bọn họ tiếp tục phát triển thêm nữa, không chừng tâm hồn nhỏ bé của Diệp Hồng phải chịu sự hủy hoại lần nữa.
Thẩm Hạ Lan bị tiếng họ làm giật mình, cô bỗng nhớ lại điều gì đó, lập tức đẩy Diệp Ân Tuấn ra, sau đó vô cùng xấu hổ nhìn Lam Thần và Diệp Hồng. Tuy rằng hai người không có nhìn cô, thế nhưng gương mặt của Thẩm Hạ Lan nháy mắt đã đỏ bừng đến cổ rồi. Quả thật là quá mất mặt mà!
Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang hôn khí thế thì bị Thẩm Hạ Lan đẩy ra, lập tức hơi khó chịu, ánh mắt đang nhìn Thẩm Hạ Lan lại nhìn đến Lam Thần, ấn đường của anh nhíu lại.
Lam Thần quả thật rất đẹp. Nếu là phụ nữ thì không nói gì vậy mà lại là một thằng đàn ông, mà ngoại hình còn yêu nghiệt như thế. Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ cảm thấy ngoại hình của mình không hấp dẫn, nhưng đứng trước Lam Thần lại khiến cho anh có cảm giác tự ti mặc cảm.
Loại cảm giác này thật không hay ho tí nào, huống hồ sự quan tâm của Thẩm Hạ Lan đối với anh ta rất lớn, điều này khiến cho Diệp Ân Tuấn ghen vô cùng.
“Bị cảm hả? Bị cảm thì nhanh chân đi kiếm bác sĩ đi, phòng làm việc của bác sĩ ra cửa rẽ phải là tới, đi nhanh lên đi”
Diệp Ân Tuấn nói không chút khách khí.
Lam Thần có thể cảm nhận được sự thù địch phát ra từ người của Diệp Ân Tuấn, có điều chỉ cười rồi nói: “Cổ họng không thoải mái chút, cũng không bị cảm, cho nên không cần đến bác sĩ khám”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn híp lại, tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay của anh: “Bên ngoài có người của thành phố ngầm, anh vào đây bằng cách nào? Còn nữa, Tổ đâu rồi?” “Tổ chắc là phế rồi.”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn biết là cô cố ý lảng sang chuyện khác, chẳng qua là nể mặt mũi của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng mượn sườn núi đi xuống.
“Phế là có ý gì? Em vẫn không hiểu, Tổ và Tống Dật Hiên quan hệ tốt như vậy, vì sao lại đối với Tống Dật Hiên như thế?”
Thẩm Hạ Lan thở dài, hoài nghi lòng người. Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Đây cũng không thể trách Tổ được, vợ của anh bị người ta khống chế”
“Cái gì? Là Khôn Gia sao?” Người đầu tiên mà Thẩm Hạ Lan chính là Khôn Gia trong lời nói của Tổ.
“Khôn Gia? Em nghe ai nói thế?”
Diệp Ân Tuấn có hơi nghi ngờ, chỉ có điều càng thêm hứng thú hơn. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh như vậy, nói ra sự hoài nghi: “Tổ nói đó, lẽ nào chủ nhân của thành phố ngầm của các người không phải là khôn Gia sao?” “Anh thật cũng không biết. Anh chỉ biết, vợ của Tổ bị Nam Phương khống chế. là Nam Phương sai Tổ làm như vậy, không thì người nhà của anh ta sẽ gặp phải bất trắc”
Diệp Ân Tuấn nói xong khiến cho Thẩm Hạ Lan sửng sốt. “Nam Phương? Anh xác định là Nam Phương?”
“Anh cũng mong không phải là nó. Diệp Nam Phương của bây giờ thật sự khiến anh cảm thấy quá xa lạ. Nó và trước đây cứ như hai người khác nhau, trở nên mất hết tình người, mất hết cảm giác. Em nói sao một người sẽ biến thành như vậy sao?”
Trong lời nói của Diệp Ân Tuấn ẩn chứa sự khổ sở.
Thẩm Hạ Lan biết, trong lòng của Diệp Ân Tuấn không mấy dễ chịu, nhưng đâu có ai ngờ đến anh em ruột thịt của mình sẽ đối xử với mình như thế, nhưng mà chuyện gần đây có vẻ như đều có liên quan đến Diệp Nam Phương.
Vậy mà anh ta muốn giết Thẩm Minh Triết, vậy mà muốn nhốt bà cụ Diệp, thậm chí còn muốn vây hãm Thẩm Hạ Lan. Chuyện liên tiếp cứ xảy ra đều không giống như anh em ruột thịt từ một mẹ làm ra. Huống hồ tình cảm trước kia của bọn họ còn tốt như vậy, lẽ nào chỉ vì một Sở Anh Lạc mà khiến cho mọi thứ thành như vậy sao?
Thẩm Hạ Lan không biết làm thế nào an ủi Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên nói: “Còn nhớ chuyện Nam Phương đánh Diệp Tranh không?” “Nhớ, chuyện kia khiến anh rất tức giận, thậm chí còn đánh Nam Phương” | Diệp Ân Tuấn gật đầu, khẽ nói: “Lúc đó anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, Nam Phương sẽ không ra tay đánh con của mình, Diệp Tranh là con trai ruột của nó, làm sao nó có thể ra tay được chứ?”
“Anh muốn nói cái gì?”
Thẩm Hạ Lan nghe ra ý gì đó từ trong lời nói của Diệp Ân Tuấn, thế nhưng khi cô hỏi, Diệp Ân Tuấn nhìn bốn phía, lướt qua khuôn mặt của Lam Thần và Diệp Hồng, sau đó khe khẽ nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy kỳ quái. Được rồi, không nói về nó nữa, bây giờ bọn Tống Dật Hiên đi rồi?” “Đi rồi, chuyện của Dương Tân em nghĩ Tống Dật Hiên sẽ giải quyết thỏa đáng” Thẩm Hạ Lan nói khiến cho Diệp Ân Tuấn gật đầu. Anh kéo tay của Thẩm Hạ Lan lại, trực tiếp kéo lên nằm trên giường, nói rằng: “Anh mệt rồi, em ngủ cùng anh đi”
“Nhưng mà ở trong phòng còn có người” Thẩm Hạ Lan hơi ngại ngùng.
Trong phòng này chỉ có một cái giường, bị Diệp Ân Tuấn và mình chiếm mất, vậy thì Diệp Hồng và Lam Thần sẽ ngủ ở đâu? Coi như bọn họ không tồn tại, người ta cũng phải cần nghỉ ngơi mà. | Lam Thần dường như nhận ra được sự ngại ngùng của Thẩm Hạ Lan, anh ta kéo tay của Diệp Hồng: “Phòng bệnh của cháu ở đâu? Nếu được chúng ta chen một chút vậy?”
Diệp Hồng nhìn một hồi Lam Thần, lập tức gật đầu.
Hai người nhanh chóng biến mất trước mặt Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
“Coi như biết điều”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói, nghe ra được sự không vừa ý của anh. “Bình dấm chua. Anh ta chỉ là người em thay người khác hôm nay đến đây mua xuống, không có quan hệ gì với em” Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúc Diệp Ân Tuấn ghen lên thật giống như đứa trẻ, đành phải giải thích. Diệp Ân Tuấn vẫn không nghe theo không chịu bỏ qua: “Em bảo vệ anh ta!”
“Nhưng mà anh ta khiến em mất ba mươi tỷ, đương nhiên em phải bảo vệ anh ta rồi, anh ta nói sẽ giúp em kiếm lại số tiền này?
“Em thiếu chút tiền này của anh ta sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn cô rất không vui, cứ như muốn được an ủi muốn được hôn muốn được ôm. Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy rất buồn cười, đáng tiếc bản thân mình lại chỉ có thời gian còn lại hai ngày thôi. Trong lòng cô khổ sở, nhưng khóe miệng lại vẽ lên một nụ cười rực rỡ. Đột nhiên, Thẩm Hạ Lan ôm lấy mặt của Diệp Ân Tuấn, để anh nhìn thẳng vào chính mình.
“Sao vậy?” “Diệp Ân Tuấn, em muốn hôn anh!”
- ---------------------------