CHƯƠNG : TÍNH TỪ BI ĐẠI XÁ CHO ANH LÊN?
“Em đi mở cửa!”
Thẩm Hạ Lan vội đứng lên, sau đó chạy ra cửa.
Thấy Thẩm Hạ Lan chạy trối chết, Diệp Ân Tuấn bỗng cảm thấy rất đáng yêu. Bọn họ giống như quay về lúc học đại học vậy, khi đó Thẩm Hạ Lan không bao giờ dám nhìn thẳng vào anh, chỉ len lén nhìn. Lúc anh nhìn cô, cô cũng né tránh như bây giờ.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bản thân rất vui, đến ở trong này, cái gì cũng trở nên không giống nhau.
Đây là hương vị tình yêu.
Diệp Ân Tuấn thoải mái dựa vào ghế, nhìn Thẩm Hạ Lan mở cửa phòng ra, nhưng rồi cô lại lúng túng không biết nên nói gì.
Anh vội đứng lên, đi qua che chở Thẩm Hạ Lan sau lưng mình, nói với người tới: “Chuyện gì à?”
“Xin chào anh, tôi đến từ công ty du lịch gần đây, không biết hai người có cần công ty du lịch giúp gì không?”
Người đến là một cô gái trẻ, nhìn có vẻ vừa tốt nghiệp đại học.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta, giống như thấy được Thẩm Hạ Lan lúc trước.
Anh thản nhiên nói: “Không cần, chúng ta đã đặt công ty du lịch rồi.”
“Anh à, là như vầy, nơi này của chúng tôi thuộc khu tự trị, rất nhiều thôn làng đều có hệ thống quản lý riêng, hai người từ nơi khác tới, nếu tìm một công ty du lịch không đáng tin cậy, đến lúc đó liền không tốt, công ty du lịch của chúng tôi không giống vậy, công ty chúng tôi là do chính phủ quy định, chúng tôi…”
“Được rồi, chúng tôi không cần, cám ơn.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy cô gái này quá ồn ào, vội vàng chặn lời cô ta.
“Vợ tôi đã chọn được công ty du lịch rồi, cứ như vậy.”
Nói xong, anh trực tiếp đóng cửa phòng.
Thẩm Hạ Lan nghe anh kêu “vợ” thì đỏ mặt, cô giãy ra khỏi ôm ấp của Diệp Ân Tuấn, chạy đi tắm.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy thì phì cười.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn cũng không ép Thẩm Hạ Lan ngủ chung giường với anh, ngược lại đem giường tặng cho Thẩm Hạ Lan, anh thì ngủ trên sô pha.
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng người m của anh cuộn lại trên sô pha thì hơi do dự.
Nên kêu Diệp Ân Tuấn lên nằm chung?
Hay là cứ để anh ngủ trên sô pha?
Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt khó xử của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Như thế nào? Tính từ bi đại xá cho anh lên nằm?”
Thẩm Hạ Lan thấy biểu cảm ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, vội vàng kéo chăn bọc mình lại, không có nói gì.
Diệp Ân Tuấn biết, giờ cho dù anh lên giường, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng anh vẫn nhịn không lên.
Còn nhiều thời gian, anh không vội nhất thời.
Diệp Ân Tuấn tắt đèn phòng ngủ, sau đó quay lại chỗ sô pha.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn không lên giường, thở dài nhẹ nhõm một hơi song lòng cô cũng hơi thất vọng.
Nhận thấy cảm xúc trong lòng mình thay đổi, Thẩm Hạ Lan vội dừng lại.
Thất vọng cái gì đâu?
Không lẽ cô còn hi vọng xảy ra cái gì với Diệp Ân Tuấn sao?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng che đầu lại, ép bản thân ngủ đi.
Nhưng càng ép, cô càng ngủ không được, ngược lại là nghe thấy tiếng thở đều đều của Diệp Ân Tuấn.
Anh ngủ rồi?
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
Nghĩ kĩ, trong chuyến đi lần này, Diệp Ân Tuấn cũng mệt rồi, lớn như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên anh ngồi khoang phổ thông, còn bay thời gian dài như vậy, giờ mệt mỏi cũng là bình thường.
Thấy Diệp Ân Tuấn ngủ rồi, Thẩm Hạ Lan mới bình tĩnh lại.
Cô không mang giày mà đi chân trần tới trước mặt Diệp Ân Tuấn.
Không có bật đèn, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ gương mặt Diệp Ân Tuấn.
Ngồi trước ghế sô pha Diệp Ân Tuấn đang ngủ, Thẩm Hạ Lan cứ nhìn anh như vậy, hơn nữa còn muốn giơ tay rờ mặt Diệp Ân Tuấn, nhưng khi sắp chạm vào chỉ cách vài cm thì cô dừng lại.
Sau đó Thẩm Hạ Lan thở dài.
Cô đắp chăn cho Diệp Ân Tuấn, sau đó đem quần áo của Diệp Ân Tuấn bỏ vào nhà tắm giặc sạch, rũ ra.
Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, khi cô đứng dậy Diệp Ân Tuấn đã mở mắt.
Anh nhìn cô bận rộn như vậy, giống như bọn họ vẫn ở nhà họ Diệp.
Khi đó Thẩm Hạ Lan cũng giúp anh chuẩn bị mọi thứ như vậy, nhưng bây giờ chỉ khi anh ngủ cô mới làm thế.
Thấy Thẩm Hạ Lan đi chân không, Diệp Ân Tuấn muốn đứng dậy cầm dép mang qua, nhưng Thẩm Hạ Lan lại xoay người lại, Diệp Ân Tuấn theo bản năng dừng lại, nhanh chóng nhắm hai mắt.
Anh biết, hiện tại Thẩm Hạ Lan không muốn cùng anh trở lại như khi trước, do đó những thứ tốt đẹp lúc này anh tỉnh thì đều mất hết.
Diệp Ân Tuấn tiếp tục giả bộ ngủ.
Thẩm Hạ Lan bước tới chỗ anh, thấy chăn của Diệp Ân Tuấn rớt dưới đất, vội cúi người nhặt chăn lên, nhưng khi cô đứng lên thì lại la một tiếng, chăn bị rớt xuống đất.
Cô ôm lấy cánh tay trái của mình, nét mặt đau đớn.
Diệp Ân Tuấn biết tấm chăn anh đắp nặng bao nhiêu, anh nhân cơ hội híp mắt nhìn thoáng qua, liền thấy Thẩm Hạ Lan ôm tay trái, giống như là rất đau.
Anh nhăn mày.
Anh còn nhớ rõ, tay trái của Thẩm Hạ Lan lúc đó vì thay anh chịu đòn tấn công của người khác mà bị thương, chẳng lẽ nó còn để lại di chứng?
Diệp Ân Tuấn cau mày.
Thẩm Hạ Lan dừng lại một hồi, mới thấy đỡ hơn, nhưng cô chỉ có thể nhặt chăn lên bằng tay phải, rồi đắp lên người Diệp Ân Tuấn, sau đó chỉnh đốn lại bản thân một chút quay lại giường.
Bởi vì bay mệt, Thẩm Hạ Lan rất nhanh liền ngủ.
Đến khi Thẩm Hạ Lan ngủ rồi, Diệp Ân Tuấn mới mở mắt.
Anh thấy chân Thẩm Hạ Lan giơ ra khỏi giường thì vội lấy một thau nước ấm lại, dùng khăn mặt ngâm vào, sau đó lau chân Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan quá mệt mỏi, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Diệp Ân Tuấn lau khô chân của cô thì chà hai tay mình nóng lên, bắt đầu mát xa lòng bàn chân cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thoải mái lăn một cái, tiếp tục ngủ.
Diệp Ân Tuấn mát xa cho Thẩm Hạ Lan xong, nhìn cánh tay trái không có sức của cô, cau mày.
Anh tăng nhiệt độ trong phòng lên.
Tuy anh thấy nóng, nhưng anh nghe người ta nói, phụ nữ ở trong phòng máy điều hòa bật quá lạnh không tốt, cho nên anh vẫn chọn vì tốt cho Thẩm Hạ Lan là chính.
Bỗng anh lại muốn hút thuốc.
Trong những ngày tháng Thẩm Hạ Lan rời xa anh, anh đã thành bạn với thuốc lá.
Nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cầm thuốc lá ra ngoài.
Ra tới ngoài hành lang, Diệp Ân Tuấn châm thuốc lá, thuận tiện gọi cho Tống Đình.
“Giúp tôi điều tra tay trái của Hạ Lan bị gì?”
“Vâng.”
Trong khoảng thời gian Tống Đình điều tra, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn không yên tâm, anh đứng trên hành lang, hút hết điếu này tới điếu khác, cho tới khi Tống Đình gửi tin tới.
“Diệp tổng, tay trái cô chủ đã tàn phế.”
. . .”
“Đáng giận!”
Diệp Ân Tuấn tức giận đánh vào tường.
Bà Diệp đã chết, nếu bà ta còn sống, Diệp Ân Tuấn tuyệt đối không tha cho bà ta!
Ở ngoài ổn định lại tâm trạng rồi, Diệp Ân Tuấn mới vào phòng.
Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ.
Ánh trăng len qua cửa sổ chiếu lên mặt cô, gương mặt cô lúc ngủ rất an ổn, hiền dịu.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại đau lòng.
Cô đã trải qua nhiều như vậy, khó trách phải chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Nếu là anh, anh không biết mình có thể chịu được không, mà hết thảy đều do anh sơ sẩy mà gây nên.
Diệp Ân Tuấn lại đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, anh nắm lấy tay cô ngồi xuống cạnh giường suốt cả đêm.
Buổi sáng khi Thẩm Hạ Lan thức dậy, liền thấy Diệp Ân Tuấn ghé vào giường cô ngủ, còn nắm lấy tay cô.
Cô không cử động, sợ vừa cử động liền khiến Diệp Ân Tuấn tỉnh giấc.
Cô cứ nhìn Diệp Ân Tuấn như vậy, anh vẫn giống như tám năm trước, thấy dáng vẻ anh yêu thương mình như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan ngọt ngào.
Nếu hai người chỉ có bảy ngày để ở cạnh nhau, như vậy cô sẽ tạm dứt bỏ mọi thứ, toàn tâm toàn ý tận hưởng ngày này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan rút tay mình ra, Diệp Ân Tuấn lập tức tỉnh.
“Em tỉnh rồi?”
Diệp Ân Tuấn vội nói, thấy ánh mắt dịu dàng củaThẩm Hạ Lan, anh ngây ra.
Anh nghĩ bản thân nhìn nhầm rồi, vội xoa hai mắt mình.
“Anh vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
Thẩm Hạ Lan cười, ra dấu nói: “Em đói bụng, chúng ta ra ngoài ăn sáng đi.”
hư tên ngốc.
Thẩm Hạ Lan cười ra dấu: “Anh đi trước đi, em muốn nằm một chút, anh xong thì tới em.”
“Không thoải mái sao?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
“Chỉ là muốn nướng thôi.”
Cô cười ngượng ngùng.
Thấy Thẩm Hạ Lan không sao, Diệp Ân Tuấn mới yên tâm đi vào nhà tắm.
Anh vệ sinh cá nhân rất nhanh, lúc Thẩm Hạ Lan còn chưa ra khỏi giường thì anh đã xong rồi.
“Cần anh giúp sao?”
Diệp Ân Tuấn biết tay trái Thẩm Hạ Lan không có sức, vội nói.
Thẩm Hạ Lan ngẩn ra, sau đó lắc đầu.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong đi ra, cô liền thấy Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Anh tinh ý chuẩn bị một cái túi lớn, đựng thức ăn và nước.
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói: “Chúng ta đi ra ngoài du lịch, không cần đem mấy thứ này đâu ha?”
“Vẫn nên đem, nước uống không thể thiếu, mua nước ở ngoài không sạch sẽ. Đường huyết của em thấp, anh đem hờ ít đồ ăn cho em, tránh để một hồi em lại mệt.”
Thấy Diệp Ân Tuấn chuẩn bị đày đủ như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì, chỉ cảm thấy tất cả là do Tống Đình chuẩn bị giúp Diệp Ân Tuấn, sau đó tự nhiên lại còn chuẩn bị cho cô nữa, ngược lại làm cô không quen.
Hai người ăn sáng, sau đó đi tới công ty du lịch.
Công ty du lịch này là do Thẩm Hạ Lan lâm thời chọn đại, vốn tưởng là một công ty du lịch lớn, nhưng đi vào nhìn, cô hơi thất vọng.
Đây chỉ là một căn phòng nhỏ, ở cửa đặt một cái bàn, bày ra một số địa điểm du lịch, có vẻ rất đơn sơ.
Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng.
“Diệp Ân Tuấn, nếu không chúng ta đổi công ty đi.”
Thẩm Hạ Lan hỏi ý kiến của Diệp Ân Tuấn.
Đúng lúc này, một cô gái từ bên trong đi ra, ngay lập tức khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngơ ngác.