CHƯƠNG : NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY THẬT LÀ ĐÁNG SỢ
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng của Lam Tử Thất đang suy nghĩ cái gì, cô suy nghĩ kỹ kế hoạch lại một lần nữa, nhanh chóng làm cho nó trở nên hoàn hảo.
Thật sự là lần này liên quan đến tính mạng, không cẩn thận không được.
Lần đầu tiên cô biết là có đôi khi con người sống cũng không phải là bởi vì mình.
Chết, rất dễ dàng, còn sống mới khó khăn, bởi vì để người mình yêu và người thân thiết của mình có thể được sống tốt hơn, cô cũng chỉ có thể tiến lên một lần nữa.
Thẩm Hạ Lan kiểm tra đồ do Dương Tân đưa đến một lần, cái nào mình có thể mặc được thì cứ mặc.
Cô nhìn tấm ảnh chụp trên điện thoại di động do Diệp Ân Tuấn đã chụp hồi lúc nào đó mà cô không biết, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Trên tấm ảnh là cô đang ngủ, Diệp Ân Tuấn thì đang dựa ở bên cạnh của cô, từ xưa đến nay cô không biết mình ngủ thiếp đi sẽ có bộ dạng này, vô cùng ấm áp, vô cùng xinh đẹp.
Nét mặt của Diệp Ân Tuấn khi dựa vào cô lại hạnh phúc như thế, giống như là trên thế giới này cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào màn hình điện thoại di động, thật hi vọng Diệp Ân Tuấn có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Lam Tử Thất và Lam Dũng đang thu dọn ở bên ngoài.
Lúc thức ăn được đưa đến, mấy người bọn họ nhanh chóng ăn cơm, sau đó Lam Tử Thất có chút căng thẳng.
“Hạ Lan, một mình cậu đi có được không vậy? Nếu không thì để Lam Dũng đi theo cậu đi, mặt mũi của nó xa lạ, không dễ dàng bị phát hiện đâu.”
“Không cần, lúc ăn tối mặt của Lam Dũng đã bị bọn họ nhìn thấy rồi, chắc có lẽ là sẽ có sự phòng bị. Tớ đã nói rồi, tớ không sao đâu mà, dựa vào thân thủ của tớ, còn có sự sắp xếp của mọi người, chúng ta không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt từ chối.
Lam Dũng thấp giọng nói: “Tôi đã liên lạc với Đại Quân rồi, chỉ cần bọn họ đã có hành động thì người của chúng ta sẽ bắt người, đến lúc đó chẳng những có thể biết ai là người gây bất lợi cho chị Thẩm, còn có thể nhanh chóng giải trừ nhân tố gây bất an như thế này.”
“Làm phiền cậu rồi.”
Thẩm Hạ Lan vỗ bả vai của Lam Dũng rồi sau đó rời khỏi phòng.
Khoảng chừng mười giờ đêm, Thẩm Hạ Lan thay một bộ quần áo, một mình ra khỏi khách sạn, đi đến quán bar ở cách đó không xa.
Đời sống về đêm ở đây vừa mới bắt đầu.
Cô biết là những người muốn mạng sống của cô chắc chắn đang nấp ở một nơi nào đó để hành động bất cứ lúc nào, thậm chí đang giám sát cô từng giây từng phút.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bước vào trong quán bar, cô trực tiếp đi đến quầy bar gọi một ly cocktail, sau đó uống nó.
Cô cũng không nhìn ai khác, mặc kệ người ta, uống hết ly này đến ly khác, giống như là tâm trạng của cô thật sự không tốt.
Có một người đàn ông đi tới: “Này cô gái xinh đẹp, đi một mình à? Không bằng để anh đây chơi với cô?”
Thẩm Hạ Lan cũng không ngẩng đầu lên, không thèm để ý đến anh ta.
“Cô gái xinh đẹp, đừng nghiêm túc như vậy mà, tất cả mọi người đều ra ngoài chơi vui vẻ là được rồi, có đúng không nào?”
Lúc nói chuyện, người đàn ông vươn tay ra khoác lên trên bờ vai của Thẩm Hạ Lan.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan thoáng ngưng, giữ cổ tay của anh ta lại, trực tiếp ngoặc cổ tay của anh ta đè anh ta lên trên quầy.
“Ui da ui da! Đau đau đau! Cô gái ơi, tôi sai rồi sai rồi, tha cho tôi đi.”
Người đàn ông lớn tiếng kêu đau.
Xung quanh có người xem náo nhiệt, cũng có một vài người đàn ông ngo nghoe muốn động, nhìn thấy thân thủ của Thẩm Hạ Lan như vậy cho nên liền lặng lẽ lui quân.
Thẩm Hạ Lan biết chắc chắn ở trong đây có người tồn tại.
Cô dùng một tay ném người đàn ông ra ngoài, sau đó tiếp tục ngồi xuống uống rượu.
Lần này không có người nào đến quấy rầy cô nữa.
Không bao lâu sau, Thẩm Hạ Lan liền uống say.
Trước mắt của cô đặt nhiều ly rượu như thế, cả người mê man ngã trên quầy, khóe mắt mang theo hơi nước, trong miệng còn không ngừng nói gì đó nhưng mà không ai có thể nghe thấy tiếng nói của cô.
Mấy người đàn ông đang dòm ngó lại bắt đầu muốn đến gần phía trước.
Đúng lúc này có mấy người đàn ông đẩy bọn họ ra, một mặt hung thần ác sát làm cho những người đàn ông kia lại phải lặng lẽ lui quân.
Thẩm Hạ Lan say bí tỉ.
Mấy người đàn ông đi đến nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, mùi rượu nồng nặc làm cho bọn họ che kín cái mũi, nhưng mà khóe miệng thì lại giương lên.
Có một người trong đó nhẹ gật đầu, ba người đàn ông khác liền đỡ Thẩm Hạ Lan dậy, trực tiếp mang ra khỏi quán bar.
Bên ngoài có một chiếc xe dừng ở đó, trùng hợp đây chính là chiếc xe ngày hôm đó đã tập kích bọn người Thẩm Hạ Lan và Lam Dũng.
Mấy người bọn họ ném Thẩm Hạ Lan ra chỗ ngồi ở đằng sau, sau đó mới thở dài một hơi.
“Đại ca, người phụ nữ này uống say rồi, chúng ta phải hại chết cô ta như thế nào đây?”
“Tóc Vàng, nói cái gì đó? Là một vật phẩm xinh đẹp như thế, trước kia không có cách nào không thể chơi chết cô ta, hiện tại cô ta đều đã uống say rồi, không bằng mấy người anh em các cậu chơi đi rồi hẵng nói.”
Một người đàn ông khác lại cười tà nói.
Tóc Vàng không chắc chắn nhìn người đàn ông đang ngồi ở trên ghế điều khiển, hỏi một lần nữa: “Đại ca, ở bên phía Hoàng tổng đã kêu chúng ta phải giết lập tức.”
“Mày thì biết cái gì chứ, chỉ cần cuối cùng có thể chơi chết là được rồi, phụ nữ xinh đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy đó, có thể chơi một chút cũng không tính là lỗ vốn mà. Huống hồ gì cô ta đã làm chúng ta nhức đầu nhiều lần như vậy, bên phía chúng ta còn bị tổn thất hai người anh em, lần này xem như Hoàng Phi bù đắp cho chúng ta.”
Đại ca nói xong, ra hiệu cho mấy người đàn ông lái xe đến một nơi vắng vẻ.
Mấy người đàn ông nở nụ cười gian tà.
Tóc Vàng nhìn bọn họ một chút, lại nhìn Thẩm Hạ Lan đang say đến nỗi ngất đi, hơi để ý mà nói: “Đại ca, thân thủ của cô ta không tệ.”
“Sợ cái gì chứ, uống một chén thuốc, có là người phụ nữ bị bại liệt thì cũng sẽ yêu cầu chúng ta yêu thương.”
Những người khác lại cười vang một lần nữa.
Nghe thấy những lời nói này, Tóc Vàng mới tính là yên tâm một chút.
Xe lái lên trên núi, càng ngày càng vắng vẻ, càng ngày càng lạnh lẽo.
Thẩm Hạ Lan lén lút mở mắt nhìn thoáng qua, bất ngờ rằng nơi đây chính là sườn núi mà lúc trước Diệp Ân Tuấn đã dẫn Tiểu Thi đi.
Vừa rồi mấy người bọn họ nói là ai sai bảo bọn họ đến đây?
Là Hoàng Phi?
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan hơi nheo lại, thừa dịp bọn họ không có chú ý, cô nhanh chóng bỏ viên thuốc giải vào trong miệng của mình rồi nuốt xuống.
Cô biết thời gian của cô rất khẩn cấp.
Mấy người này có thể là vì thật sự coi rằng Thẩm Hạ Lan say muốn chết đi được, cho nên cũng không phòng bị cô bao nhiêu.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ mở định vị, sau đó gửi tin nhắn cho bọn người Lam Dũng.
Lúc Lam Dũng và Lam Tử Thất nhận được tin nhắn thì nhanh chóng liên hệ với Đại Quân, sau đó dựa theo con đường mà Thẩm Hạ Lan đã gửi tới rồi đuổi theo.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp bấm gọi cho Lam Dũng.
Lam Dũng nghe máy, nhưng mà không lên tiếng, trực tiếp nhấn nút ghi âm.
Xe nhanh chóng chạy tới đỉnh núi.
Tóc Vàng có chút buồn bực mà hỏi: “Đại ca, đến đây làm gì vậy chứ? Nghe nói mấy ngày trước ở nơi này đã xảy ra chuyện, có điềm xấu đó.”
“Mày thì biết cái gì chứ, ý tứ của Hoàng Phi rất rõ ràng, chính là muốn con nhỏ này chết đi, một lát nữa chúng ta chơi xong thì trực tiếp đặt nó ở trên xe đạp chân ga để nó từ từ té xuống ở đây là được rồi. Nghe nói con nhỏ này cùng với người đàn ông té xuống từ chỗ này hồi mấy ngày trước chính là vợ chồng, người khác sẽ cho rằng cô ta đau khổ, sẽ không nghi ngờ tới chúng ta đâu.”
Đại ca âm tàn nói.
Tóc Vàng sờ sờ ót rồi nói: “Nhưng mà Hoàng Phi cần thấy được thi thể của cô ta thì mới cho chúng ta tiền mà.”
“Vậy còn không đơn giản hơn hả, dùng điện thoại quay lại quá trình đưa cho anh ta xem là được rồi.”
“Vẫn là đại ca thông minh.”
Tóc Vàng vô cùng bội phục.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh trong lòng, cô vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó như cũ.
Đại ca nhìn Thẩm Hạ Lan một chút.
Dưới ánh trăng, gương mặt của cô bởi vì tác dụng của cồn cho nên trong vô cùng đỏ, làm cho người ta có một loại cảm xúc muốn cắn xuống.
Đại ca không khỏi nuốt nước miếng một cái, nói: “Nhanh lên đi, cho cô ta uống thuốc đó, một lát nữa cho ông đây thoải mái đủ rồi thì tụi mày lần lượt tới, con nhỏ này nhìn da thịt mịn màng, chắc chắn là sướng muốn chết đi được.”
Nói xong, anh ta không khỏi chùi miệng một cái, giống như là có nước miếng chảy ra.
Thẩm Hạ Lan nhịn xuống cảm giác buồn nôn ở trong lòng, thật sự hận không thể đạp cho anh ta té xuống dưới.
Mặc dù là những người khác cũng có chút suy nghĩ, nhưng mà dưới ánh mắt hung thần ác sát của đại ca, bọn họ nhanh chóng bước xuống xe.
Gió ở bên ngoài lạnh run lên, bọn họ xoa tay, thỉnh thoảng nhìn về phía chiếc xe, có chút vội vã không kịp nhịn nổi.
Đại ca nhìn thấy bọn họ đã xuống xe, lúc này mới cầm lấy thuốc đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan, cười gian tà nói: “Cô gái ơi, cho cô ăn chút đồ tốt, một lát nữa chúng ta sẽ chơi đùa với nhau.”
Nói xong, anh ta lại giữ cái cằm của Thẩm Hạ Lan lại, muốn rót thuốc vào trong.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái tay của Thẩm Hạ Lan chụp lại trực tiếp nắm lấy khớp nối cổ tay của đại ca, làm đại ca đau đến nỗi muốn hét lên, liền bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp che miệng lại, sau đó xoay người đè anh ta trên chỗ ngồi.
Xe lay động kịch liệt.
Tóc Vàng có chút ghen tị mà nói: “Đại ca thật là mạnh.”
“Thiệt là, đừng có nhìn, ai bảo anh ấy là đại ca cơ chứ. Chúng ta còn phải nhìn chằm chằm vào anh ấy để chia tiền cho chúng ta, Hoàng Phi này cũng chỉ công nhận có anh ấy mà thôi.”
Những người khác cũng có chút ghen tị, nhưng mà không ai dám có hành động gì.
Đại ca lại ở trong xe kêu thấu trời đất.
Có làm như thế nào anh ta cũng không ngờ đến Thẩm Hạ Lan trông có vẻ như say chết, sao lại đột nhiên tỉnh táo như vậy?
Thẩm Hạ Lan trực tiếp tháo khớp nối cánh tay của anh ta ra, sau đó nở nụ cười gằn, biểu cảm đó quả thật không thể không nói, quá kinh diễm.
Đại ca kinh ngạc, đã cảm thấy cổ của mình mát lạnh, một con dao găm lạnh băng chống đỡ ở trên cổ của anh ta.
“Không muốn chết thì tốt nhất tao hỏi cái gì mày liền thành thật trả lời cho tao.”
Thẩm Hạ Lan đưa văn bản cô đã soạn sẵn cho đại ca nhìn xem.
Đại ca liền vội vàng gật đầu.
Người phụ nữ này thật là đáng sợ!
Uống nhiều rượu như vậy, cho dù là một người đàn ông thì cũng sẽ bị say ngã, xuống huống hồ gì là một người phụ nữ, nhưng mà cô lại tỉnh dậy, hơn nữa lại tỉnh táo vô cùng, đại ca lại nghĩ tới mình toi công lăn lộn hết rồi.
Anh ta được xem như là người đã đắc đạo, bây giờ lại bị Thẩm Hạ Lan khống chế, anh ta còn có thể dãy dụa cái gì nữa đâu?
“Tôi nói tôi nói, cái gì tôi cũng nói, chỉ cần cô không giết tôi.”
Thẩm Hạ Lan lấy ra một tờ giấy khác viết ở trên đó: “Ai sai mày đến đây giết tao? Hôm trước người muốn giết tao ở cổng quán bar chính là bọn mày có đúng không, muốn dùng xe đụng chết tao ở cổng bệnh viện cũng là bọn mày có đúng không?”
“Đúng đúng đúng, đều là chúng tôi, có điều là chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi.”
Đại ca vội vàng trả lời.
“Ai đã sai bảo bọn mày làm như vậy? Tại sao lại phải làm như vậy?”
Thẩm Hạ Lan lại đưa một tờ giấy khác ra.
Đại ca nuốt nước miếng một cái, nói: “Là Hoàng Phi. Hoàng Phi nói cô với Tiểu Thi là chị em của nhau, một đồng tiền cũng không bỏ ra, cũng bởi vì Tiểu Thi chết rồi mà đều giao hết cổ phần của cô ta ra bên ngoài, anh ta làm việc cực muốn chết đi được, cuối cùng lại làm không công cho cô. Chỉ cần cô chết đi thì anh ta đã có thể thuận lý thành chương tiếp nhận tài sản của Tiểu Thi, toàn bộ ngành du lịch là của anh ta rồi. Anh ta nói không thể làm quá rõ ràng, phải làm thành tai nạn giao thông hoặc là để cô chết ngoài ý muốn, cho nên chúng tôi mới làm như vậy.”
Nghe đại ca nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn hiểu ngay.
Đúng là người chết vì tiền chim chết vì ăn, Hoàng Phi bởi vì mấy đồng tiền của Tiểu Thi mà còn muốn loại trừ cô đó à?
“Tại sao lại chọn ra tay với tao vào thời điểm này?”
Thẩm Hạ Lan lại đưa ra một tờ giấy lần nữa.
Ánh mắt của đại ca hơi lóe lên, muốn nói rồi lại thôi.