CHƯƠNG : KHÔNG PHẢI HẠNH PHÚC THUỘC VỀ CÔ.
Tống Dật Hiên trực tiếp té lăn trên mặt đất, cái mông đau muốn chết.
“Đi đường kiểu gì vậy hả?”
Anh ta lập tức nổi giận nhảy dựng lên muốn cãi nhau với đối phương.
“Tống Dật Hiên, anh làm gì vậy?”
Đúng lúc này một âm thanh trong trẻo truyền đến, lập tức để Tống Dật Hiên dừng lại.
Anh ta quay đầu lại nhìn thấy Bạch Tử Đồng và Thẩm Hạ Lan đứng ở một bên nhìn anh ta, người lên tiếng đúng lúc là Bạch Tử Đồng.
Tống Dật Hiên ngơ ngẩn cả người.
Không phải nói là ngày mai mới đến đây hả?
Sao ngày hôm nay lại có mặt ở đây rồi?
Hơn nữa còn ở trong cùng câu lạc bộ?
Trương Mẫn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì đặc biệt vui vẻ, mỉm cười chạy tới nói: “Thẩm tổng, chị đã đến rồi, không phải nói là ngày mai chị mới đến hả?”
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười với cô ta, sau đó cười nói với người đàn ông ở trước mắt bị Tống Dật Hiên đụng vào, vô cùng áy náy mà khom người với đối phương.
“Thật sự xin lỗi.”
Cô khom người nói xin lỗi với người ta.
Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy khó chịu.
“Thẩm Hạ Lan, là tôi đụng vào người khác, không cần cô phải nói xin lỗi, muốn nói xin lỗi thì cũng là tôi xin lỗi.”
Anh ta lập tức kéo Thẩm Hạ Lan ra đằng sau.
Đầu của Bạch Tử Đồng có hơi đau, cô ta nhìn Tống Dật Hiên, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, bất đắc dĩ cười cười.
Thẩm Hạ Lan cũng có chút bất đắc dĩ.
Cô đấy Tống Dật Hiên ra, ra dấu với người đàn ông hồi lúc nãy: “Anh Chung, thật sự xin lỗi, đây là bạn của tôi, rất vui được gặp anh.”
Nói xong, cô đưa tay ra với Chung Lỗi.
Chung Lỗi cười nói: “Không sao đâu, tính tình của người anh em này cũng nôn nóng, nếu như là bạn của cô vậy thì tôi cũng không sao hết, chúng ta đi vào phòng nói chuyện đi?”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan lập tức gật đầu, vui vẻ đi với Chung Lỗi cùng với Bạch Tử Đồng bước vào căn phòng sát vách.
Tống Dật Hiên giống như bị người ta không để mắt tới.
Là người khác thì thôi đi, nhưng mà người này lại là Thẩm Hạ Lan, trong lòng của anh ta cảm thấy chua xót.
“Nè, tôi cũng phải đi.”
Tống Dật Hiên nói xong liền bước lên, lại bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhốt ở ngoài cửa.
“Thẩm Hạ Lan, cô…”
Tống Dật Hiên thật sự rất muốn xông vào bên trong, có điều nhớ đến thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với người gọi là Chung Lỗi gì đó, lại nhớ đến Bạch Tử Đồng cũng làm theo, anh ta dịu xuống tâm trạng của mình.
Có lẽ bọn họ đang nói chuyện cổ họng của Thẩm Hạ Lan?
Nghĩ như vậy, lúc này Tống Dật Hiên mới yên tĩnh, nhưng mà biểu cảm bị tổn thương vẫn để Trương Mẫn ở bên cạnh nhìn thấy mà khó chịu.
“Tống Dật Hiên, không bằng để tôi mời anh uống rượu nha.”
Trương Mẫn mở miệng nói.
Tống Dật Hiên nhìn cô ta rồi nói: “Rượu mà tôi muốn uống cô không mời nổi đâu.”
Đây là lời nói thật, nhưng mà lại làm Trương Mẫn tổn thương.
“Bia cũng là rượu mà, chẳng lẽ anh chỉ có thể uống lafite thôi hả?”
Tâm trạng của Tống Dật Hiên thật sự không tốt.
Nói đúng ra là bởi vì Thẩm Hạ Lan không phản ứng mình cho nên anh ta mới phiền muộn.
Thích một người chính là như vậy, bởi vì một hành động lơ đảng của đối phương mà đau lòng hoặc khổ sở.
Bây giờ anh ta cũng không muốn rời đi, cứ chờ như vậy cũng có vẻ như là không tốt lắm, nhìn Trương Mẫn, Tống Dật Hiên nhẹ gật đầu.
“Được, cho cô một cơ hội mời tôi.”
Nói xong anh ta trực tiếp ngồi xuống ở đại sảnh.
Trương Mẫn thấy tâm trạng của anh ta không tốt, cũng biết là vì cái gì, đương nhiên cũng không so đo với anh ta, kêu nhân viên phục vụ đưa một kết bia tới nói với Tống Dật Hiên: “Cạn ly!”
“Tình cảm tốt, một ngụm buồn bực, cô được không vậy?”
Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn, thật sự không phải muốn bắt nạt cô ta, chỉ là thật sự rất muốn uống rượu, chậm rãi uống đã không có cách nào làm cho tâm trạng của anh ta chuyển biến tốt hơn.
Trương Mẫn cũng không nói cái gì, trực tiếp ngửa cổ lên tu ừng ực, không bao lâu sau đó liền thấy đáy.
Cô ta đỗ bình rượu xuống cho Tống Dật Hiên xem, dáng vẻ vô cùng khí phách làm Tống Dật Hiên lập tức cảm thấy hứng thú.
“Có cá tính đó, nào!”
Tống Dật Hiên cũng một ngụm hết một chai bia.
Hai người cũng không nói chuyện, anh một chai tôi một chai, rất nhanh trên mặt bàn đã có rất nhiều chai bia.
Trương Mẫn ợ hơi một cái, khó chịu nói: “Tôi vào phòng vệ sinh cái đã.”
“Cẩn thận đó, đừng có đi sai phòng.”
Tống Dật Hiên dặn dò xong, Trương Mẫn đã đi rồi.
Một mình anh ta ngồi ở đây tiếp tục uống rượu.
Đột nhiên cảm thấy càng uống càng không thú vị.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tống Dật Hiên ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy người bước ra không phải là Thẩm Hạ Lan, ngược lại là Lưu Thi Văn.
Lưu Thi Văn cũng ngẩn ra một lúc.
Cô ta nhớ đến bóng lưng vừa mới nhìn thấy cách đây không lâu, lúc nãy còn đang hoài nghi có phải là Tống Dật Hiên không, bây giờ nhìn thấy Tống Dật Hiên đang uống rượu giải sầu, lập tức vui vẻ trở lại.
“Tống tổng, thật là trùng hợp, sao anh lại ở đây vậy, một mình anh hả? Để em uống với anh?”
“Cút!”
Tâm trạng của Tống Dật Hiên không tốt, chút tâm tình dây dưa với cô ta cũng không có.
Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Thi Văn bị Tống Dật Hiên xua đuổi, da mặt cũng đã dày hơn, vẫn cười nói: “Tống tổng, đừng vô tình như vậy mà, anh nhìn xem một mình anh uống rượu rất không thú vị, để em uống với anh.”
Nói xong, cô ta liền muốn rót rượu cho Tống Dật Hiên.
Lúc đầu tâm trạng của Tống Dật Hiên đã không tốt, thấy Lưu Thi Văn còn mặt dày, một tay hất cô ta qua một bên.
“Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào người đàn ông khác của cô mà chạm vào tôi, ông đây không có bụng đói ăn quàng như vậy đâu.”
Câu nói này làm cho sắc mặt của Lưu Thi Văn trắng bệch.
Anh ta đã nhìn thấy rồi?
Lưu Thi Văn nhớ đến mình đã nhìn thấy bóng lưng của Tống Dật Hiên ở cửa phòng, lúc đó còn an ủi mình Tống Dật Hiên chỉ đi ngang qua, chắc sẽ không nhìn thấy đâu, bây giờ nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, cô ta cắn môi nước mắt lập tức rơi xuống.
“Tống tổng, không phải giống như anh đã nghĩ đâu, anh nghe em giải thích đi.”
“Cô giải thích cái gì với tôi chứ, cút đi nhanh đi, tôi thấy cô liền buồn nôn rồi.”
Tống Dật Hiên nói chuyện không hề lưu tình chút nào, làm nước mắt của Lưu Thi Văn càng rơi dữ dội hơn nữa.
Đúng lúc này, bọn người Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng mở cửa phòng bước ra.
“Hạ Lan!”
Tống Dật Hiên đột nhiên đứng lên nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, vô thức muốn tách Thẩm Hạ Lan và Chung Lỗi ra.
Thẩm Hạ Lan cũng bó tay rồi.
Cô hối lỗi cười cười với Chung Lỗi, ra dấu nói: “Làm phiền anh Chung rồi.”
“Không có chuyện gì, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp.”
Chung Lỗi là một người nho nhã, không có biểu lộ gì quá lớn, cười cười với Tống Dật Hiên rồi sau đó đi khỏi.
Lưu Thi Văn nhìn Tống Dật Hiên bảo vệ một người phụ nữ như vậy, dáng vẻ khẩn trương đó còn khẩn trương hơn so với Trương Mẫn, không khỏi híp mắt lại.
Sau khi Chung Lỗi đi khỏi, Tống Dật Hiên đột nhiên xoay người lại, một tay cầm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan, gầm nhẹ lên: “Thẩm Hạ Lan cô đến đây có thể gọi điện thoại trước cho tôi một tiếng được không? Cô có biết trật tự xã hội ở bên đây hỗn loạn đến cỡ nào không hả?
Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao bây giờ, cái người phụ nữ này thật sự làm cho người ta phát hỏa mà!”
Lưu Thi Văn đột nhiên sững sờ.
Thẩm Hạ Lan?
Người phụ nữ Tống Dật Hiên thích?
Cô ta không khỏi nheo mắt lại nhìn chăm chăm Thẩm Hạ Lan từ trên xuống dưới một lần.
Người phụ nữ này quả nhiên có dáng dấp rất xinh đẹp, so với cô ta còn xinh đẹp hơn.
Lập tức Lưu Thi Văn liền cảm thấy ghen ghét, đồng thời có ý thức nguy cơ.
Bạch Tử Đồng nhìn thấy Tống Dật Hiên nổi điên, lôi anh ta ra, nói: “Tống Dật Hiên, anh bị điên rồi hả? Hạ Lan đến đây là có chuyện.”
“Đương nhiên là tôi biết có chuyện rồi, không phải chỉ là ký hợp đồng thôi hả? Tôi đã từng nói với cô chuyện này tôi có thể làm được, cô đến đây làm cái gì chứ, cô có biết Lưu Đông ở đây là ai không hả? Anh ta kêu cô đến đây thì cô đến, cô có bị ngốc không vậy?”
Tống Dật Hiên vừa nghĩ đến hồi lúc nãy Thẩm Hạ Lan không nhìn mình, thậm chí còn ném anh ta ở bên ngoài thì anh ta liền khó chịu muốn chết đi được, giọng nói cũng không kiềm chế mà nâng cao lên.
“Anh nói cái gì chứ, hợp đồng cái gì chứ, hẹn cái gì chứ? Hạ Lan mới không quan tâm đến chuyện này, cô ấy đến đây là bởi vì bệnh tình của Diệp Ân Tuấn, hồi lúc nãy Chung Lỗi chính là đàn anh của tôi, rất có lợi đối với bệnh tình của Diệp Ân Tuấn, chúng tôi đến đây để mời anh ta đi chữa bệnh cho Diệp Ân Tuấn, anh lại nổi điên làm cái gì?”
Lời nói của Bạch Tử Đồng lập tức làm Tống Dật Hiên ngây ngẩn cả người.
Là vì Diệp Ân Tuấn?
Không phải là vì anh ta, cũng không phải là vì hợp đồng, chỉ là vì Diệp Ân Tuấn, cô liều lĩnh bay tới đây?
Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy trong ngực giống như bị đâm một nhát, máu tươi chảy ròng ròng, đau đớn dữ dội.
Anh ta vẫn luôn biết người mà Thẩm Hạ Lan yêu là Diệp Ân Tuấn, nhưng mà hiện tại Diệp Ân Tuấn đã biến thành cái dạng này, anh ta tự nói với mình cuối cùng anh ta cũng đã có cơ hội rồi.
Cho dù Thẩm Hạ Lan không yêu anh ta, ít nhất cũng sẽ không có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh làm đảo loạn.
Nhưng mà vì Thẩm Hạ Lan, anh ta có thể từ bỏ tất cả, có thể đắc tội với tất cả mọi người, cũng giống như Thẩm Hạ Lan chỉ có thể liều lĩnh vì Diệp Ân Tuấn.
Loại cảm giác này thật sự làm cho người ta rất đau đớn, nhưng mà đây là do mình tự tìm.
Thẩm Hạ Lan nói với anh ta không yêu anh ta, là anh ta không bỏ xuống được, không thả ra được, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn Thẩm Hạ Lan vì Diệp Ân Tuấn mà bôn ba vất vả khổ sở.
Tống Dật Hiên đột nhiên lùi về phía sau mấy bước, nở nụ cười đắng chát.
“Hóa ra không phải đến đây vì tôi, là tôi tự mình đa tình.”
Anh ta trở về trước bàn cầm lấy rượu lên uống từng chai.
Rượu thuận theo khóe miệng của anh tay chảy ra, hết sức chật vật, lại không bằng một phần nghìn nỗi đau ở trong lòng anh ta.
Lúc Trương Mẫn trở về đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ta đột nhiên cảm thấy Tống Dật Hiên có chút đáng thương.
“Thẩm tổng, mọi người muốn đi hả? Mọi người ở đâu vậy, không bằng chúng ta chuyển đến ở cùng nhau đi?”
Giọng nói của Trương Mẫn vừa dứt, Tống Dật Hiên liền thấp giọng nói: “Trương Mẫn, Thẩm tổng nhà cô đến đây có chuyện quan trọng khác cần phải làm, cô xem náo nhiệt làm gì? Ngay cả dự án mà cô cho rằng Thẩm tổng nhà cô không có không được, Thẩm tổng nhà cô căn bản cũng không quan tâm.”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lúc này của Tống Dật Hiên, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Cô biết là mình đã làm Tống Dật Hiên tổn thương, nhưng mà cô có thể làm sao cơ chứ?
Trái tim của một người rộng lớn như vậy, cô đã hoàn toàn cho Diệp Ân Tuấn rồi, cuối cùng cũng không thể chứa đựng thêm người đàn ông khác.
Tống Dật Hiên rất tốt, cô biết, nhưng mà đây không phải là hạnh phúc thuộc về cô.
Cô muốn nói cái gì đó, Trương Mẫn lại nói trước cô một bước.
“Tống Dật Hiên, anh đừng có nói như vậy, Thẩm tổng không có đủ sức lực nhưng mà Thẩm tổng cũng hi vọng hợp đồng lần này có thể được ký kết thành công, có đúng không Thẩm tổng?”
Trương Mẫn quay đầu lại mỉm cười với Thẩm Hạ Lan, nụ cười đó mang theo một tia khẩn cầu.
Cô ta hi vọng là Thẩm Hạ Lan đừng đối xử với Tống Dật Hiên tàn nhẫn như vậy.
Ý tứ như thế này làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, sau đó gật đầu cười cười ra dấu nói: “Đúng vậy, tôi rất coi trọng hợp đồng lần này, chính là bởi vì có Tống Dật Hiên cho nên tôi mới yên tâm để xử lý chuyện khác, chuyện lần này thành công tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.”
“Thôi bỏ đi, khẩu thị tâm phi, đừng nói gì nữa, tôi cũng không phải là con nít. Được rồi, các người nhanh đi làm chuyện của các người đi, đừng làm phiền tôi uống rượu nữa. Trương Mẫn, nào, chúng ta tiếp tục uống.”
Tống Dật Hiên lớn tiếng nói, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy vẻ cay đắng và bi thương trong đáy mắt của anh ta.
Cũng may là còn có Trương Mẫn ở đây.
Thẩm Hạ Lan hết sức vui mừng nhìn thoáng qua Trương Mẫn, liền đi theo Bạch Tử Đồng rời khỏi nơi này.
Bọn họ ai cũng không nhìn thấy Lưu Thi Văn im lặng ở một bên quan sát mọi chuyện, trong đôi mắt xẹt qua một tia như có điều suy nghĩ.