Cục Cưng Có Chiêu

chương 708

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG : NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY QUÁ ĐÁNG GHÉT.

“Này, bà không sao chứ?”

Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ, nhưng vẫn hỏi một câu theo chủ nghĩa nhân đạo.

Thím Trương rất yếu ớt, nằm sấp trên bàn một hồi mới thở nổi, nói: “Tôi không sao, chỉ là không còn nhiều thời gian nữa mà thôi.”

“Hôm nay bà kêu tôi tới để làm gì?”

Thẩm Hạ Lan không biết người khác thế nào, nhưng đối với thím Trương. Cô thật sự không muốn lãng phí lòng đồng cảm của mình, cho dù là bà ta đã cứu Diệp Ân Tuấn.

Thím Trương nhìn ánh mắt cảnh giác của Thẩm Hạ Lan, mỉm cười nói: “Cô luôn phòng bị tôi, có phải chỉ khi tôi thật sự chết rồi, thì cô mới buông bỏ sự hận thù đối với tôi không?”

“Tôi không hận bà, nhưng tôi cũng không muốn đồng cảm hay là tha thứ cho bà, dù sao tôi cũng không phải người như vậy, không làm được chuyện bà đã làm hại tôi mà tôi còn đồng cảm với bà. Kết cục của bà hiện tại, tuy không thể nói là khoan khoái lòng người, nhưng cũng thật sự rất khiến tôi hả giận.”

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không che giấu thái độ của mình đối với thím Trương.

Trong lòng thím Trương vô cùng khó chịu.

Người phụ nữ này là con dâu của mình, tuy bà ta luôn không chịu thừa nhận, nhưng vào lúc này, dù sao bà ta cũng là một bà già sắp chết rồi.

“Cô nói đúng, tất cả những gì của tôi hôm nay đều là do tôi tự làm tự chịu, không oán được người khác, nhưng Thẩm Hạ Lan, cô cuối cùng vẫn phải khuất phục tôi.”

“Dựa vào cái gì?”

“Không lẽ cô không cảm thấy cổ họng cô luôn nóng rát sao? Muốn biết tại vì sao không?”

Lời của thím Trương lập tức khiến Thẩm Hạ Lan phẫn nộ.

“Qủa nhiên bà vẫn ra tay với tôi.”

“Cứ coi như là đúng đi, người đàn bà lòng dạ cay độc như tôi thì sao có thể không chừa con đường lui cho mình được chứ?

Cho dù tôi phải chết thì tôi cũng phải đạt được tâm nguyện của tôi mới được.”

Thím Trương hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình, khiến cho Thẩm Hạ Lan tức đến muốn đánh người.

“Tôi biết bây giờ cô đang nghĩ gì? Bây giờ cô đánh tôi thì cũng chả nghĩa lý gì, chỉ là khiến tôi chết sớm hơn một chút mà thôi, nếu như tôi thật sự chết rồi, thì cô và Diệp Ân Tuấn cũng phải chôn cùng tôi.”

“Bà nói gì vậy? Đó là con trai ruột của bà!”

Thẩm Hạ Lan không ngờ, bản tính thím Trương có chết cũng không đổi, đến cuối cùng cũng vẫn như vậy.

Cô túm lấy cổ áo của thím Trương, hận không thể một quyền đánh chết người đàn bà này.

Nhưng thím Trương lại hờ hững mà nói: “Con trai ruột? Trong mắt nó có coi tôi là mẹ ruột không? Tôi đã như vậy rồi, mà nó còn nằm ở đó, có thể là chả gặp mặt tôi lần cuối được nữa, cái này cũng gọi là con trai ruột của tôi sao?”

“Đó là do bà tự làm tự chịu. Nếu như không phải bà quá tàn độc thì cũng sẽ không có kết cục như bây giờ.”

Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng thím Trương muốn gì, bây giờ cô chỉ muốn biết Diệp Ân Tuấn thế nào rồi.

“Bà rốt cuộc đã làm gì Ân Tuấn?”

Thím Trương nhìn bộ dạng lo lắng của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên vui vẻ mà cười một cái.

“Đời này tôi làm quá nhiều điều ác, cũng may ông trời đối xử không bạc với con trai tôi, để nó gặp được cô. Cho dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vẫn không rời bỏ nó, đây chính là phúc khí của nó. Tôi cũng không làm gì nó hết, chỉ là cuối cùng có chút yêu cầu nho nhỏ muốn cô thực hiện, cho nên đã hạ chút thuốc với nó. Chỉ cần cô đồng ý yêu cầu của tôi, thì nếu không tôi chết rồi, không ai giải được độc của tôi đâu, cô biết mà.”

“Bỉ ổi! Bà rốt cuộc là muốn làm gì?”

Thẩm Hạ Lan càng nghe thì càng kinh hoàng khiếp sợ.

Thím Trương cười khổ mà nói: “Tôi muốn gặp cháu trai cháu gái tôi.”

“Bà đừng có mơ.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.

Để bà ta tiếp xúc đến Diệp Ân Tuấn là đã bất đắc dĩ lắm rồi, bà ta còn có thể hạ thủ với con trai mình như vậy thì Thẩm Hạ Lan không dám đưa các con đến gặp bà ta đâu.

Càng huống hồ, bà ta có đức hạnh gì mà đòi gặp Minh Triết và Nghê Nghê chứ.

Sự từ chối của Thẩm Hạ Lan nằm trong dự đoán của thím Trương.

Bà ta vươn tay xoắn xoắn tóc của mình, không nhanh không chậm mà nói: “Vậy cô đợi làm hậu sự cho cả tôi và Ân Tuấn đi.”

“Bà…..”

Thẩm Hạ Lan lại lúng túng không biết làm gì trước sự uy hiếp.

Hết cách, ai bảo Diệp Ân Tuấn là điểm yếu của cô chứ?

Cô có thể không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng không thể không quan tâm đến sống chết của Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nghiến răng mà trừng thím Trương, nhưng thím Trương lại không chút thoả hiệp nào.

“Tôi phải chết, đó là điều chắc chắn, tôi chỉ muốn gặp cháu trai cháu gái mình mà thôi, chút yêu cầu này mà cô cũng không thể đồng ý với tôi sao? Không phải cô là người lương thiện nhất sao?”

“Sự lương thiện của tôi sẽ không dành cho bà. Càng huống hồ ai biết bà sẽ làm gì bọn nó chứ? Bây giờ bà nhớ ra bọn nó là cháu trai cháu gái của bà rồi sao, trước đây khi bà ra tay với chúng nó thì không chút nhân từ nào cả. Cho nên bà bảo tôi nên làm sao tin được bà đây?”

“Cô có thể không đưa bọn nó đến trước mặt tôi, để tôi video chat với bọn nó một chút cũng được, yêu cầu đơn giản như vậy mà cô cũng không đồng ý sao?”

“Không đồng ý!”

Thẩm Hạ Lan đứng dậy định đi.

Thím Trương như không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ như vậy, nhất thời nóng lòng muốn kêu Thẩm Hạ Lan lại, nhưng một ngụm máu xộc lên, khiến bà ta sặc mà ho liên tục.

Thẩm Hạ Lan ra khỏi nhà giam, tức đến toàn thân phát run.

Sau khi về khách sạn, thấy sắc mặt cô không tốt, Bạch Tử Đồng vội vàng hỏi: “Sao thế?”

“Thím Trương đó thật quá đáng ghét rồi. Bà ta vậy mà lại ra tay với Ân Tuấn thêm một lần để uy hiếp tôi.”

“Cái gì?”

Bạch Tử Đồng vội vàng nhìn sang Tô Nam.

Tô Nam nhíu mày nói: “Tất cả các đơn thuốc tôi đều đã xem qua rồi, tất cả huyệt vị tôi cũng đã kiểm tra qua, bà ta không có cơ hội ra tay với Diệp Ân Tuấn mà.”

“Bà ta đã hạ độc. Độc của người đàn bà này luôn rất lợi hại, các người đều quên rồi sao? Đáng ghét thật, Ân Tuấn là con trai ruột của bà ta, bây giờ bà ta đã sắp chết rồi mà tại sao lại còn như vậy chứ?”

Thẩm Hạ Lan tức đến chết rồi.

Bạch Tử Đồng vỗ vỗ vai của cô nói: “Khoan đừng nóng, bà ta làm như vậy chắc chắn là có ý đồ khác, bà ta muốn làm gì?”

“Bà ta muốn gặp Minh Triết và Nghê Nghê.”

“Cái gì?”

Tô Nam trực tiếp nhíu mày.

Bạch Tử Đồng thì thấp giọng nói: “Có thể hiểu được. Một người cho dù là trước đây xấu xa đến thế nào, thì đến thời gian cuối cùng, thì đều muốn gặp người thân của mình nhất. Cả đời này bà ta không ở cùng người thân, lại làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, bây giờ sắp chết rồi, muốn gặp con cháu của mình thì cũng là chuyện thường tình.”

“Nhưng bà ta không nên lấy Ân Tuấn và tôi ra uy hiếp tôi đồng ý với bà ta.”

“Hạ Lan, thực ra cô đã thoả hiệp rồi không phải sao? Nếu không thì cô cũng sẽ không tức giận như vậy. Thực ra nghĩ lại, cũng không có tổn thất gì hết, dù sao cũng là cháu ruột của thím Trương.”

Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.

Phải rồi nhỉ, chuyện này từ khi bắt đầu thì cô đã thua rồi.

Cô không cược được.

Bộ dạng của Diệp Ân Tuấn bây giờ, cô căn bản không cá cược được.

Nhưng mùi vị bị loại người như vậy đe doạ thật sự rất khó chịu.

“Được rồi, nếu đã đưa ra quyết định từ trước rồi thì mau thực hiện đi. Thím Trương đã làm gì Ân Tuấn thì thực sự không ai biết cả, nhưng không ai trong chúng ta dám mạo hiểm chuyện này cả có đúng không? Theo lý mà nói thì bà ta bây giờ sẽ không hạ thủ với Ân Tuấn nữa, nhưng ai có thể thật sự nhìn rõ được lòng người của thím Trương chứ?”

Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới gật đầu, hoả khí cũng nhỏ đi rất nhiều.

“Tôi đi liên lạc với Minh Triết và Nghê Nghê.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan đến phòng của mình, khi lấy điện thoại ra gọi video cho Diệp Minh Triết, lòng cô có chút thấp thỏm, không biết nên nói chuyện này cho các con thế nào nữa.

Diệp Diệp Minh Triết bắt máy rất nhanh.

“Mẹ, mẹ còn biết gọi video cho con nữa à? Con còn tưởng mẹ và lão Diệp không nhớ là còn có tụi con nữa chứ.”

Diệp Minh Triết vừa vào là liền trêu chọc Thẩm Hạ Lan.

Nhìn thấy Diệp Minh Triết đang ngồi trên giường bệnh gặm dưa hấu, Diệp Nghê Nghê thì đang ăn bánh tart trứng ở bên cạnh, Diệp Tranh thì đang bóc trái vải cho Diệp Nghê Nghê.

Ba đứa trẻ hoàn toàn không vì sự rời đi của bọn họ mà trở nên không tốt.

“Mẹ, khi nào mẹ về?”

Diệp Nghê Nghê nhồm nhồm đầy một miệng bánh trứng, nhưng vẫn không nỡ bỏ xuống, vừa nhìn Thẩm Hạ Lan vừa hỏi: “Ba đâu? Con nhớ Ba. Ba mẹ hư quá, đi chơi mà không dắt theo con. Con không chơi với ba mẹ nữa đâu.”

Cái miệng nhỏ của bé con chu chu, như là Thẩm Hạ Lan đang nợ cô bé rất nhiều tiền vậy.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười lên.

Cô phát hiện bất kể mình đang ở đâu, trải qua những chuyện gì thì chỉ cần nhìn thấy hai bé con này, tâm trạng của cô đều sẽ vui vẻ lên, bất kỳ khó khăn gì cũng có thể giải quyết.

“Mẹ nhận lỗi với mấy đứa được chưa nè?”

Lời của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, mi tâm của Diệp Minh Triết liền nhíu lại.

“Mẹ, giọng của mẹ….”

“Không sao.”

Diệp Tranh vội ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ?”

“Tranh à, hại con lo lắng rồi, mẹ rất ổn.”

Lời của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến đôi con ngươi của Diệp Tranh ướt nhoà.

Cậu bé cắn môi dưới không nói gì nữa, khoé miệng của Diệp Minh Triết khẽ nhướng lên, chỉ có Diệp Nghê Nghê là mờ mịt mà nhìn bọn họ, hỏi: “Các anh sao thế? Mẹ, mẹ cảm rồi sao? Sao mà giọng nói kỳ kỳ thế?”

“Ừm, mẹ cảm rồi, qua mấy ngày sẽ khỏi. Không cần lo cho mẹ đâu.”

“Con mới không thèm lo cho mẹ đâu, con muốn gặp ba, ba đâu?”

Diệp Nghê Nghê chu chu cái miệng, đòi gặp Diệp Ân Tuấn.

Đáy lòng Thẩm Hạ Lan lại trở nên khó chịu, nhưng vẫn cười nói: “Ba con đang ngủ, mệt quá rồi, đợi lát nữa video chat với ba có được không?”

“Lần nào cũng nói là ba ngủ, mẹ có phải mẹ không cho con gặp ba không?”

Diệp Nghê Nghê vô cùng không vui.

Trái tim Thẩm Hạ Lan khẽ khựng lại, vội vàng nói: “Sao vậy được? Chỉ là bên này thật sự quá mệt rồi, ba con thật sự đang nghỉ ngơi. Nếu không tin thì cho con coi nè?”

“Hừ, con không nghe, tóm lại là mẹ không cho con gặp ba! Mẹ hư lắm! Con không thích mẹ nữa!”

Diệp Nghê Nghê nói xong thì quay người lại không quan tâm Thẩm Hạ Lan nữa, như đã thật sự giận rồi.

Đã giấu lâu như vậy rồi, Thẩm Hạ Lan chưa từng cảm thấy vất vả, nhưng bởi vì câu nói này của Thẩm Nghê Nghê mà đầu mũi cô đột nhiên chua chua, cũng không biết tại vì sao mà nước mắt chợt dâng lên, cho dù đã cật lực đè nén, nhưng vẫn bị Diệp Minh Triết và Diệp Tranh nhìn thấy.”

“Mẹ, mẹ đừng buồn, Nghê Nghê còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Diệp Tranh an ủi Thẩm Hạ Lan, đôi con ngươi của Diệp Minh Triết thì khẽ híp lại.

Lần trước hình như mẹ cũng nói ba đang ngủ.

Lão Diệp từ khi nào đã trở nên yếu như vậy rồi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio