CHƯƠNG : TẤT CẢ ĐỀU LÀ QUÁ KHỨ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không khỏi ngây ra một lúc.
“Thất thần làm cái gì vậy? Thím Trương sắp không chịu được rồi, ở bên phía nhà tù đã đưa vào bệnh viện, nhanh đi xem một chút đi, cổ họng Hạ Lan vẫn còn đang rất đau rát, có lẽ còn phải cần một vị thuốc nữa, cái này cần thím Trương phải nói rõ ràng.”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kịp phản ứng lại.
Anh lôi kéo Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi về phía bệnh viện.
Lúc hai người đến bệnh viện, thím Trương đang được cứu chữa, ánh đèn cấp cứu làm tâm trạng của Diệp Ân Tuấn vô cùng nặng nề.
Thím Trương đã chiếm quá nhiều vị trí trong cuộc đời của anh, từ nhỏ đến lớn giống như là mẹ của mình, mặc dù là chuyện mà bà đã làm sai không thể được bù đắp, nhưng mà giờ phút này Diệp Ân Tuấn toàn là nghĩ đến những chuyện thím Trương đã đối xử tốt với mình.
Bây giờ có làm như thế anh cũng không dám tin tưởng thím Trương lại sắp đi.
Bà ta cũng chỉ mới có năm sáu mươi tuổi mà thôi, còn trẻ như vậy.
Chẳng lẽ thật sự là quả báo à?
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn, lúc này bất cứ lời an ủi gì cũng đều bất lực, cô cũng không muốn phải nghĩ an ủi cái gì.
Có thể đứng ở đây là vì cô còn lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, bởi vì chuyện mà thím Trương nói đã hạ độc Diệp Ân Tuấn, cô không biết đó là thật hay giả.
Diệp Minh Triết cũng đến đây cùng, im lặng đứng ở sau lưng của Tô Nam mà chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc đèn trong phòng cấp cứu tắt, trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên dừng đập.
Bác sĩ mở cửa bước ra ngoài.
“Bác sĩ, như thế nào rồi?”
Tô Nam vội vàng đến hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tế bào ung thư của bà ấy đã sớm lan rộng, các người đi vào gặp một lần đi, sau đó chuẩn bị hậu sự.”
Tình huống như thế, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, duy nhất chỉ có Diệp Ân Tuấn là chưa.
Anh vừa mới tỉnh dậy, có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu rõ ràng, tại sao lại đột nhiên phải chết chứ?
Thẩm Hạ Lan thấy anh vẫn còn đứng ngơ người ở đó, không khỏi đẩy anh một cái, nói: “Anh vào thăm bà ấy đi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy vào thăm thím Trương đối với Thẩm Hạ Lan hình như là không tốt cho lắm, sợ là trong lòng của Thẩm Hạ Lan có khối u, nhưng mà không gặp thím Trương thì anh lại không vượt qua lòng mình.
Dù sao thì người phụ nữ đó cũng đã nuôi lớn anh từ nhỏ tới lớn.
“Đi đi, em không sao đâu.”
Sao Thẩm Hạ Lan lại không biết trong lòng của Diệp Ân Tuấn đang để ý cái gì, cô cười cười.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này mới đi vào trong phòng cấp cứu.
Anh cảm thấy bước chân của mình nặng nề giống như bị rót chì.
Lúc nhìn thấy thím Trương một lần nữa, Diệp Ân Tuấn quả thật không thể tin được người phụ nữ trước mắt mình chính là thím Trương, chính là thím Trương mà không ai bì nổi.
Thím Trương đang phải thở oxy lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì có vẻ kinh ngạc, nhưng mà càng nhiều hơn chính là vui mừng.
Coi như ông trời đối xử với bà ta không tệ, trước khi chết vẫn để bà ta gặp được con của mình tỉnh lại.
Thím Trương vẫy vẫy tay với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh bà ta ngồi xuống.
Anh cầm lấy tay của bà ta.
Bàn tay của thím Trương cũng đã từng mịn màng mềm mại, bây giờ chỉ còn lại da bọc xương, khớp xương đều lộ ra.
“Tại sao bị bệnh mà lại không nói cho tôi biết?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có chút nghẹn ngào.
Giờ phút này anh tình nguyện quên mất tất cả những chuyện quá đáng mà thím Trương đã làm, anh bằng lòng tin tưởng bà ta vẫn còn là người mẹ vô cùng yêu thương anh như trước kia.
Con ngươi của thím Trương trong nháy mắt trở nên ẩm ướt.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn có bà ta.
Lúc này bà ta mới hiểu được.
Cho dù người đàn ông này có lạnh lùng đến cỡ nào, không ai bì nổi đến cỡ nào, nhưng mà trái tim của anh vẫn mềm mại.
Thím Trương nắm thật chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn, suy yếu nói: “Xin lỗi Ân Tuấn, mẹ thật sự xin lỗi, mẹ làm quá nhiều chuyện sai lầm, đây là do ông trời đã trừng phạt mẹ, mẹ biết đây là kết cục của mẹ, mẹ không oán hận chuyện gì. Điều duy nhất mẹ cảm thấy tiếc nuối đó chính là mẹ không thể mang đến hạnh phúc và hồi ức tốt đẹp cho con với Minh Triết, con có một người mẹ giống như mẹ là nỗi nhục cả đời này của con, sau khi mẹ chết rồi con hãy hỏa táng mẹ đi, cứ tùy tiện đem đi đâu cũng được, mẹ không thể vào một tổ nhà họ Diệp, cũng không có cách nào nhận được sự tha thứ của con, cứ để mẹ sống phiêu bạt như cô hồn dã quỷ, lang thang, đây là kết cục mà mẹ phải có.”
“Nói hươu nói vượn cái gì đó! Bà không vào được mộ tổ nhà họ Diệp, tôi cũng sẽ tìm một phần mộ để an táng bà, bà yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ đến thăm bà. Mặc dù bà đã làm rất nhiều chuyện quá đáng tổn thương đến rất nhiều người vô tội, nhưng mà đối với tôi từ nhỏ đến lớn tôi đã có bà, bà đã nuôi dưỡng tôi, tôi lại không để bà an hưởng tuổi già là lỗi của tôi.”
Con mắt của Diệp Ân Tuấn vô cùng ẩm ướt.
Thím Trương lắc đầu nói: “Chuyên này không liên quan đến con, tất cả mọi chuyện đều là do mẹ gieo gió gặt bão, mẹ bị hận thù che mắt, nếu con thật sự muốn tìm một phần mộ cho mẹ vậy thì con mang mẹ về nhà đi, mẹ đã rời khỏi quê hương rất lâu rồi, mẹ cũng đã sớm quên mất quê quán của mình có bộ dạng như thế nào. Cũng bởi vì ân oán, trước đó mẹ đã đắp cả cuộc đời của mình vào đó, liên lụy đến con trai và cháu trai của mẹ, báo thù như thế này không có bất cứ ý nghĩa gì, đáng tiếc là mẹ tỉnh ngộ quá muộn.”
“Không muộn, chỉ cần bà có thể tỉnh ngộ bà vẫn là mẹ của tôi.”
Nước mắt của thím Trương không ngừng rơi xuống.
“Con có biết không, mẹ đã chờ tiếng gọi mẹ của con và Nam Phương rất nhiều năm rồi, đã có lúc mẹ thật sự muốn buông bỏ tất cả hận thù, cứ ở bên cạnh hai anh em bọn con, nhưng mà Phương Thiến cứ luôn ép buộc mẹ, mẹ không có cách nào hết, sau đó mẹ hoàn toàn bị hận thù che đậy mất lý trí, mỗi ngày mẹ nhìn thấy con cứ gọi Phương Thiến là mẹ, nhìn Nam Phương đối xử cung kính với bà ta, mẹ thật sự không chịu được. Lúc mang thai phản ứng nôn nghén của mẹ rất lớn, mãi đến khi các con sinh ra rồi mẹ vẫn luôn bị nôn, ngày nào mẹ cũng ăn không ngon ngủ không yên, đau đến nỗi cả đêm ôm chăn mền mà khóc lóc. Mẹ khổ cực như vậy, cố gắng như vậy mới sinh ra hai anh em bọn con, sao mẹ lại có thể để mất hai anh em bọn con được chứ?”
Thím Trương khóc không thành tiếng.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng rất khó chịu.
Nước mắt của anh yên lặng rơi xuống.
“Đều đã qua rồi, tất cả đã qua hết rồi.”
“Không qua được, mẹ biết ở trong lòng của con và Hạ Lan, những chuyện mẹ làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ. Mẹ bởi vì người nhà của mẹ mà vứt bỏ con của mình, cháu của mình, mẹ xứng đáng với người trong tộc nhưng mẹ có lỗi với các con, bây giờ mẹ đã sắp chết, mẹ không dám yêu cầu xa vời nhận được sự tha thứ của các con. Mẹ chỉ hi vọng là sau này các con có thể sống tốt, tất cả bất hạnh, tất cả đau khổ cứ để một mình mẹ nhận lấy là được rồi.”
“Đừng nói nữa!”
Diệp Ân Tuấn càng nghe thì trong lòng càng khó chịu.
“Con cứ để cho mẹ nói hết đi, nếu như mẹ không nói thì mẹ sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Ân Tuấn, mẹ nói với Hạ Lan biết là mẹ đã hạ độc mãn tính cho con, đây là lừa gạt con bé, mẹ, đều đã thành bộ dạng này rồi, con là đứa con trai độc nhất của mẹ, sao mẹ có thể hạ độc con được chứ. Mẹ làm như vậy chỉ là vì để muốn gặp Minh Triết và Nghê Nghê một lần, mẹ biết là con bé không chịu tha thứ cho mẹ, sẽ không cho bọn nhỏ đến đây gặp mẹ, cho nên mẹ mới nói là như vậy, con nói với con bé biết là đừng hận mẹ.”
“Sẽ không đâu, Hạ Lan rất hiền lành, cô ấy sẽ không trách mẹ đâu.”
Diệp Ân Tuấn quay mặt sang chỗ khác, trong lòng khó chịu muốn chết đi được.
Thím Trương ho khan, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng vuốt vuốt lưng cho bà ta, giúp bà ta dễ thở hơn, nhưng mà lúc anh nhìn thấy thím Trương ho ra máu, anh không khỏi khó chịu hơn nữa.
Anh không thể tin tất cả những chuyện này đều là sự thật.
Anh đã mất đi Nam Phương, đã mất đi Phương Thiến, bây giờ ngay cả mẹ ruột của mình cũng phải mất đi nữa à?
Từ nay về sau anh thật sự là người cô đơn rồi.
Thím Trương ho ra một ngụm máu, tới lúc này mới dịu đi một chút.
Bà ta nắm thật chặt tay của Diệp Ân Tuấn, yếu ớt nói: “Mặc dù là cổ họng của Hạ Lan đã có thể nói chuyện, dây thanh quản của con bé đã bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù có châm cứu thì cũng không thể điều trị được tận gốc, khi con bé nói chuyện thì giống như là có một mũi dao đang di chuyển, nó sẽ bên cạnh con bé cả một đời. Ân Tuấn, ở quê của mẹ có một loại cỏ có thể trị tận gốc dây thanh quản của con bé, loài cỏ này được gọi là cỏ Lam Tinh, sinh trưởng ở bên cạnh phần mộ ẩm ướt, mẹ không có thời gian trở về tìm cho con bé nữa rồi, con nhớ là sau khi mẹ chết đi con hãy dẫn con bé về quê của mẹ để điều trị cổ họng.”
“Được.”
“Còn nữa, thần kinh của con bị đau nhức nhất định phải châm cứu, trong một khoảng thời gian rất lâu, con không thể lười biếng không làm, nếu không thì sẽ để lại di chứng, già rồi con sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ừm.”
“Minh Triết và Nghê Nghê mẹ cũng không có gì để lại cho bọn nó, nếu như tương lai bọn nó có ai đó muốn học y, mẹ có một quyển sách y học cổ truyền ở bên trong từ đường ở quê của mẹ, con nhớ kỹ là đưa cho bọn nhỏ, đây cũng là một đồ vật duy nhất mà mẹ có thể để lại cho bọn nhỏ.”
Thím Trương nói liên miên lãi nhãi, nhưng mà ánh mắt đã bắt đầu rã rời.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó chịu.
“Mẹ đừng nói nữa, mẹ nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không thể nghỉ ngơi được, mẹ sắp phải an nghỉ rồi, để mẹ nói thêm mấy câu nữa đi. Ân Tuấn, nói thật mẹ đã từng yêu ba của con, dù sao thì không có người phụ nữ nào sinh con cho người mình không yêu, chỉ có điều là tình cảm của mẹ đối với ba con quá phức tạp, mẹ tình nguyện tin tưởng là mẹ hận ông ấy.”
“Con biết.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn đã hơi hiểu tâm tư của thím Trương.
Cả cuộc đời của thím Trương coi như là một vở bi kịch, đời người bị hận thù chi phối đã đánh mất đi rất nhiều thời gian quan trọng.
Thím Trương nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn đưa tay ra sờ lên mặt của anh, nhưng mà lại không có sức.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng cầm lấy tay của bà ta đặt ở trên mặt của mình.
“Có phải là con gầy hơn trước kia không?”
“Gầy đi rồi, không có mẹ ở bên cạnh của con sao con có thể béo lên được? Ân Tuấn, sau này mẹ đi rồi, con phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, mẹ chết đi, con cứ quên mẹ đi, con cứ coi như là chưa từng có một người mẹ giống như mẹ, con là con trai của Phương Thiến, là con trai cả của nhà họ Diệp, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, là người kiêu ngạo ở Hải Thành, con không thể có một người mẹ giống như mẹ được.”
Thím Trương nói xong, khóe miệng nở một nụ cười đắng chát, cánh tay ốm yếu bỗng nhiên trượt xuống, mắt của bà ta cũng chậm rãi nhắm lại, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
“Mẹ ơi, mẹ…”
Rốt cuộc Diệp Ân Tuấn cũng đã gọi ra chữ này, có điều là thím Trương cũng đã không nghe được nữa rồi.
Bà ta nhắm mắt lại, kết thúc một đời bi ai mà long đong của mình.
Diệp Ân Tuấn cầm tay của bà ta khóc trong thầm lặng.
Anh giống như là một đứa con nít mất đi mẹ của mình, giống như là đã mất đi tất cả trụ cột.
Anh chưa từng nghĩ đến mình là có một ngày như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến.
Ánh mắt của thím Trương tràn ra nước mắt.
Không biết là nghe tiếng kêu to của Diệp Ân Tuấn, hay là do lưu luyến thế giới này nữa, tóm lại là bà ta đã không tỉnh lại được nữa.