CHƯƠNG : TRƯƠNG DŨNG KIA THẬT ĐỘC ÁC
“Sao cậu lại biết? Cậu là một thằng nhóc, sao cậu có thể biết những chuyện trong thôn của chúng tôi?”
Trương Dũng nghe Trương Vũ nói vậy thì nhất thời kích động.
Trương Vũ bị ông ta dọa sợ, lùi lại hai bước, nói: “Tôi cũng là người trong thôn, ba mẹ tôi đi lính từ rất sớm.”
“Cái gì? Cậu là con của họ?”
Trương Dũng sững sờ một lúc, rồi giùng giằng đứng dậy.
“Cậu không được phép nói với họ, không được phép nói với họ!”
Ông ta vồ lấy Trương Vũ như ác ma.
Trương Vũ chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, dọa anh ta sợ hãi đến mức lùi lại.
Thẩm Hạ Lan nắm lấy cổ áo Trương Dũng, đột ngột lôi ông ta lao xuống hố.
“Nếu ông muốn tiếp tục bị chôn sống thì cứ tiếp tục gào thét đi, tôi cũng không ngại làm lại chuyện tương tự như vậy đâu.”
Thẩm Hạ Lan dường như không nói đùa, ngay lập tức khiến Trương Dũng sợ hãi.
“Giết người là phạm pháp.”
“May mà ông biết giết người là phạm pháp. Bây giờ tôi không có thời gian nói nhiều với ông. Đợi khi tôi tìm được Ân Tuấn thì chúng ta có rất nhiều chuyện để nói đấy.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì bảo Tô Nam ở lại đây trông chừng ông ta, sau đó cô cùng Trương Vũ lần mò tung tích của Diệp Ân Tuấn.
Tô Nam để Diệp Minh Triết ở lại đó, gọi Thẩm Hạ Lan ra chỗ khác nói.
“Đây là viên thuốc giải độc mà tôi đã chuẩn bị sau khi đến đây. Chúng tôi đã từng thấy độc của thím Trương rồi, tôi và Tử Đồng cũng đã nghiên cứu về chất độc này. Đây là thuốc giải chúng tôi điều chế ra. Khi tìm được Ân Tuấn, cho dù có tác dụng hay không thì cũng đưa nó cho anh ấy uống trước, cứu mạng anh ấy trước rồi nói sau.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan tin tưởng tuyệt đối vào Tô Nam.
Cô cất thuốc giải độc Tô Nam đưa cho, sau đó cùng Trương Vũ rời đi.
Trương Vũ đưa Thẩm Hạ Lan đi về phía bên kia của hang động.
“Cỏ Lam Tinh thật ra cách đây rất gần, ở nghĩa địa phía trước, nhưng người không quen đường thì sẽ không tìm được.”
Lời nói của Trương Vũ khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lại nhói đau.
Diệp Ân Tuấn vừa mới tỉnh lại, vì cổ họng của cô mà chạy đến đây, nếu anh lại xảy ra chuyện gì thì cô thực sự không biết phải làm thế nào nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, Trương Vũ trầm giọng nói: “Mợ Diệp, cô yên tâm đi, nơi đây cách nơi Trương Dũng bị chôn sống không xa lắm, Diệp tổng sẽ không sao đâu.”
“Hy vọng là vậy.”
Cả hai nhanh chóng đến nghĩa địa.
Sau đó Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra nơi này chỉ cách hang động nơi bọn họ rơi xuống không xa, nhưng cô không biết là nghĩa địa này bị chướng khí bao quanh khiến cô không nhìn rõ được phương hướng.
“Sao lại có nghĩa địa ở đây? Vậy trước mặt là cái gì?”
“Đây là nơi chôn cất những người có địa vị trong thôn. Phía trước là nghĩa địa dành cho dân thường. Cỏ Lam Tinh được trồng đầu tiên ở đây, sau này trở thành đặc sản của nghĩa địa nơi đây. Giữa hai nghĩa địa có mảnh chướng khí ngăn cách, nếu không phải là người trong thôn thì rất ít người biết nơi này.”
Trong khi Trương Vũ đang giải thích, Thẩm Hạ Lan lại đi về phía trước.
Đột nhiên, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một người đàn ông nằm giữa hai ngôi mộ, trên tay cầm một ngọn cỏ màu xanh, lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng.
“Ân Tuấn?”
Cô vội chạy đến.
Trương Vũ lo lắng nói: “Mợ Diệp, đừng đụng vào cỏ Lam Tinh trên tay anh ấy. Cỏ Lam Tinh cần phải qua xử lý đặc biệt mới có thể chạm vào, toàn thân nó đều có độc.”
Những lời này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
“Vậy Ân Tuấn bị trúng độc của cỏ Lam Tinh sao?”
“Chắc là vậy.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu ra.
Diệp Ân Tuấn nóng lòng muốn tìm cỏ Lam Tinh, Trương Dũng đã lợi dụng điều này để Diệp Ân Tuấn tự chui đầu vào lưới.
Tên Trương Dũng kia thật ác độc!
“Vậy phải làm sao?”
“Để tôi.”
Trương Vũ bước nhanh về phía trước, lấy trong người ra một dụng cụ đặc biệt, lấy cỏ Lam Tinh từ trong tay Diệp Ân Tuấn.
Sau đó Thẩm Hạ Lan mới thấy toàn bộ lòng bàn tay của Diệp Ân Tuấn đều biến thành màu đen.
Cô nhanh chóng bước tới, nhét viên giải độc Tô Nam đưa cho vào miệng Diệp Ân Tuấn, ép nó tan ra.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng tái xanh, cơ thể không chút độ ấm, nếu không phải Thẩm Hạ Lan cảm giác được anh vẫn còn thở thì đoán chừng cô sẽ phát điên mất.
Cô lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, nhưng cô không dám tùy tiện di chuyển Diệp Ân Tuấn, chỉ ôm anh, yên lặng chờ tác dụng của thuốc phát tác.
Sau khi Trương Vũ thu thập cỏ Lam Tinh, nhìn bộ dạng của Diệp Ân Tuấn, anh ta thấp giọng nói: “Mợ Diệp, chúng ta có cần gọi bác sĩ Tô đến xem không?”
“Không cần, tôi còn có chuyện muốn hỏi Trương Dũng.”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan vẫn nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn.
Khoảng mười phút sau, màu đen trên mặt Diệp Ân Tuấn mới dần dần rút đi.
Thời điểm anh mở mắt, Thẩm Hạ Lan ôm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Anh không cần mạng của mình nữa hả, em thật sự không cần anh nữa đâu.”
Diệp Ân Tuấn ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại.
Anh vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Anh không sao.”
“Bị trúng độc mà lại không sao sao? Anh thật sự coi mình là người sắt hả?”
Nói đến đây, Diệp Ân Tuấn chợt nhớ ra điều gì đó, anh đẩy Thẩm Hạ Lan ra.
“Cỏ Lam Tinh đâu? Em đừng đụng vào cỏ Lam Tinh!”
“Anh Diệp, cỏ Lam Tinh đang ở đây, tôi đã thu thập rồi, Mợ Diệp không động vào.”
Trương Vũ vội nói.
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, sau đó lại nhìn cỏ Lam Tinh trong tay anh ta, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu đã cứu tôi?”
“Tôi không có bản lĩnh đó, bác sĩ Tô đưa cho Mợ Diệp một viên thuốc.”
Trương Vũ mỉm cười nói.
Thẩm Hạ Lan tiến lên đỡ Diệp Ân Tuấn, trầm giọng nói: “Tô Nam đoán rằng thím Trương dùng kịch độc, người bình thường sẽ không giải được, có thể liên quan đến cỏ Lam Tinh ở đây. Vì vậy dựa vào độc tố lần trước, anh ấy và Tử Đồng đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng nghiên cứu ra thuốc giải độc bảo em đưa cho anh uống.
“Hóa ra là như vậy.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân yếu ớt, thở hổn hển nói: “Trương Dũng đã bị anh chôn sống.”
“Em đã moi ông ta lên, em cảm thấy chuyện năm đó rất kỳ lạ. Có lẽ không phải như những gì thím Trương nói. Không phải nhà họ Diệp của chúng ta xin lỗi thím Trương, mà là Trương Dũng. Tất nhiên, tất cả những điều này đều là suy đoán của em, vẫn phải nghe ông ta nói như thế nào đã.”
Thẩm Hạ Lan nói ra suy nghĩ của mình.
Diệp Ân Tuấn sửng sốt một chút, nhưng lại không nói gì nữa, dựa vào tay Thẩm Hạ Lan đứng dậy rời đi.
Trương Dũng thấy Diệp Ân Tuấn không hao tổn gì đứng trước mặt mình khiến ông ta như phát điên.
“Sao cậu lại không bị gì? Độc của cỏ Lam Tinh rất khó giải, sao cậu lại không bị gì?”
Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng phát điên của Trương Dũng, cười khẩy nói: “Anh ấy là con trai của Trương Phương, nên tự nhiên sẽ không sao.”
“Cái gì? Trương Phương truyền lại y thuật cho cậu sao? Con đà bàn đê tiện kia! Bà ta quên quy tắc trong thôn rồi sao? Y thuật trong thôn không ai được truyền ra ngoài! Tuy rằng cậu là con của bà ta, nhưng dù sao cậu cũng là con hoang ngoài thôn của bà ta, sao bà ta có thể dạy y thuật lại cho cậu được?”
Miệng Trương Dũng không sạch sẽ.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không đồng ý với cách làm của Trương Phương, nhưng nghe thấy Trương Dũng mắng mẹ mình thì anh bước lên đá Trương Dũng xuống hố.
“Ông muốn chết lần nữa phải không?”
Trương Dũng bị đá nên có chút đau, nhưng vẫn giãy dụa, nhưng mà dường như nghĩ đến thủ đoạn của Diệp Ân Tuấn thì lập tức yên tĩnh trở lại.
“Cậu muốn làm gì?”
“Nói, cuộc thảm sát trong thôn năm đó có liên quan gì đến ông không?”
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn thẳng Trương Dũng.
Thấy mình không còn cơ hội chạy thoát, Trương Dũng nhún vai nói: “Đúng vậy, tôi muốn báo thù cho cả thôn! Là tôi làm! Con khốn Trương Phương đó lại có con với người đàn ông khác, thậm chí còn muốn cao chạy xa bay với tên đàn ông đó. Bà ta còn không nhớ bà ta là người phụ nữ của tôi! Vì vậy, tôi lặng lẽ theo bà ta ra khỏi thôn rồi gặp được một người đàn ông, nghe nói đang thực hiện nhiệm vụ gì đó. Tôi nói với ông ta trong thôn có dịch bệnh, lây lan nhanh chóng và có rất nhiều người sắp chết, bảo ông ta mau chóng đi báo cáo với cấp trên. Để chứng minh điều tôi nói là đúng nên tôi đã đầu độc cái giếng trong thôn mà mọi người hay uống. Qua đêm, toàn bộ người trong thôn đều nhiễm bệnh, khi đó người trên kia mới xác định là bệnh dịch, mà điều kiện y tế lúc đó không thể khống chế được bệnh dịch, lây lan quá nhanh, bọn họ chỉ có thể giết cả thôn.
Nghe đến đây, Diệp Ân Tuấn siết chặt nắm đấm.
“Người dẫn đầu có phải họ Diệp không?”
“Hình như vậy, tôi không nhớ, dáng dấp trông khá đẹp trai.”
Trương Dũng đã không còn gì để sợ nữa.
Diệp Ân Tuấn thực sự muốn bước lên giết ông ta, nhưng đã bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
“Trương Phương có biết chuyện này không?”
“Làm sao bà ta biết được? Lúc đi bà ta đã mang thai, còn mải mê yêu đương với gã đàn ông kia. Sau khi thôn xảy ra chuyện, bà ta có trở về, nhưng vậy thì sao? Tôi nhìn bà ta quỳ gối sám hối trước mộ mọi người, lúc đó tôi rất hả hê, nếu không có gã đàn ông kia xuất hiện thì tôi đã chôn sống Trương Phương cùng đứa con hoang trong bụng bà ta rồi! Tôi sẽ không để đứa con hoang đó được sinh ra.”
“Ông nói cái gì?”
Diệp Ân Tuấn dường như mới hiểu được ý của Trương Dũng.
“Ông nói tôi là đứa con hoang kia?”
“Sao? Mẹ mày không có nói cho mày biết mày chính là đứa con hoang mẹ mày mang thai khi chưa lấy chồng?”
“Ông ăn nói vớ vẩn!”
Diệp Ân Tuấn bóp cổ Trương Dũng.
Sao có thể?
Nếu những gì Trương Dũng nói đều là sự thật thì sao anh có thể là con của Trương Phương và ba anh được?
Anh và Nam Phương không phải là đứa trẻ được Trương Phương và ba anh nuôi cấy trong ống nghiệm sao?
Nhưng xét về mặt thời gian, sau khi Trương Phương tìm được ba mình phải là sau khi thôn bị phá hủy mới đúng, nhưng Trương Dũng lại nói Trương Phương mang thai trước khi thôn bị phá hủy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ trước khi có mình và Nam Phương thì Trương Phương đã từng sinh một đứa trẻ?
Đầu óc Diệp Ân Tuấn rối bời.
Thẩm Hạ Lan hiểu tâm trạng này.
Khi mới biết mình không phải là con của ba mẹ Thẩm, tâm trạng của cô rối như tơ vò, không biết phải làm sao.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, ôn nhu nói: “Có lẽ trong đó còn có khúc mắc, chúng ta có thể trở về điều tra. Anh là con của bà ấy và ba anh, chuyện này chắc chắn không sai, nếu không Trương Phương sẽ không thừa nhận tất cả mọi chuyện.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng không biết phải nói tiếp thế nào.
Trương Dũng sững sờ, tựa hồ nhận ra điều gì đó, đột nhiên hung ác nói: “Sao? Mày không phải là con trai của Trương Phương và Hàn Khiếu?”
“Hàn Khiếu là ai?”
Diệp Ân Tuấn nhạy cảm nắm bắt được cái tên này, nhưng Trương Dũng lại không nói một chữ.