Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : EM MỚI LÀ HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI CỦA ANH
“Dật Hiên, vết thương của anh cần tịnh dưỡng, anh vẫn là mau nằm xuống đi.”
Trương Mẫn vội đi tới, đứng ở giữa Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan, ngăn cản tầm nhìn của Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan.
Tống Dật Hiên biết Trương Mẫn là có địch ý, có điều cô cũng không nói gì, giống như Tống Dật Hiên đã nói, giữa bọn họ có lẽ sau này sẽ khác.
Bọn họ cũng không thể tùy hứng ngồi cùng nhau đùa nháo được nữa. Không phải vì những tình cảm đó không còn nữa, mà là vì mỗi người đều có người mình thật sự yêu, cần phải tránh, cần phải suy nghĩ cho tâm trạng của bọn họ.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy khá khó chịu.
Diệp Ân Tuấn kéo cô sát vào lòng mình, dịu dàng nói: “Có phải là không quá thoải mái không? Hay là quá mệt rồi? Ngồi máy bay tới thì em không nghỉ ngơi gì cả, không bằng chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên sững ra.
“Có ý gì?”
“Không có gì, tôi nghĩ Diệp tổng là không hy vọng quấy rầy tới chúng ta.”
Trương Mẫn có hơi căng thẳng nhìn Diệp Ân Tuấn.
Cô ta đều luôn phòng bị Thẩm Hạ Lan nói ra cái gì đó, lại không ngờ Diệp Ân Tuấn đã mở miệng.
Ở trong mắt của Trương Mẫn, Diệp Ân Tuấn là một người đàn ông trầm ổn, trầm mặc kiệm lời, bình thường sẽ không nhúng tay vào chuyện của phụ nữ, nhưng những lời của anh lúc này lại khiến Trương Mẫn lo sợ.
Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Mẫn, thật sự rất muốn để Tống Dật Hiên biết được bộ mặt thật của Trương Mẫn, nhưng cô vẫn là nhịn xuống.
Tống Dật Hiên đã hãm vào rồi, anh ta thậm chí có thể tha thứ Trương Mẫn có dụng tâm khác, vậy thì cô còn có thể nói cái gì nữa?
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn, cười nói với Tống Dật Hiên: “Tống Dật Hiên, chúng tôi đi đây, sau này anh phải sống tốt nhé. Tôi thật lòng chúc anh vui vẻ hạnh phúc. Khi quay về Hải Thành, đừng quên nói lời tạm biệt với chúng tôi.”
“Được.”
Tống Dật Hiên cũng nhìn ra sự không nỡ và buồn bã của Thẩm Hạ Lan.
Biết đủ rồi!
Đủ rồi!
Tuy ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan, anh ta không có quan trọng bằng Diệp Ân Tuấn, nhưng lúc này, Tống Dật Hiên phát hiện mình ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan cũng không phải là không có chỗ, cô quan tâm anh ta, để ý anh ta, tuy không phải là tình yêu, nhưng cũng đủ khiến anh ta vẽ lên một dấu chấm viên mãn cho đoạn tình cảm đơn phương này của mình rồi.
“Tôi cũng chúc phúc cho hai người từ nay về sau không có bệnh tật không có tai họa, vui vẻ một đời.”
“Cảm ơn.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, mang Thẩm Hạ Lan rời khỏi.
Trương Mẫn và Tống Dật Hiên sau này sẽ như thế nào, bọn họ không biết, nhưng lúc này, bọn họ biết, bọn họ là dư thừa.
Ít nhất ở trong thế giới của Trương Mẫn và Tống Dật Hiên, bọn họ không cần thiết xuất hiện nữa rồi.
Thẩm Hạ Lan theo Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng vẫn rất đè nén.
“Ân Tuấn, trong lòng em khó chịu. Không phải vì Tống Dật Hiên tìm được tình yêu, mà là vì em cảm thấy Trương Mẫn không phải là định mệnh của anh ta, em sợ anh ta…”
“Ai có thể nói ai là định mệnh của ai chứ? Khi chưa thấy được bộ mặt thật của Trương Mẫn, em không phải cũng cảm thấy Trương Mẫn và Tống Dật Hiên rất thích hợp hay sao? Bây giờ cảm thấy không thích hợp, là vì em đã biết một vài chuyện.
Nhưng Tống Dật Hiên cũng biết động cơ không đơn thuần của Trương Mẫn, lại vẫn ở bên cô ta, đây chính là lựa chọn của cậu ta. Hạ Lan, em lo lắng cũng thế, buồn bã cũng vậy, đều không thay đổi được sự thật là Tống Dật Hiên đã yêu Trương Mẫn. Sau này bọn họ sống vui vẻ tự nhiên là tốt, nếu như có một ngày Tống Dật Hiên thật sự bị tổn thương tới mức không còn gì nữa, anh và em cùng chữa thương cho cậu ta. Cậu ta không phải có một mình, đằng sau cậu ta còn có chúng ta. Cậu ta bận lòng vì em, kêu anh đối tốt với em hơn, nói anh nếu như đối với em không tốt thì dùng thân phận anh em mang em đi, nghĩ ngược lại, cậu ta không phải là đang nói với em, em là người thân của cậu ta, là bến tránh gió cuối cùng của cậu ta.”
Những lời này của Diệp Ân Tuấn đã khiến mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc đỏ hoe.
“Vậy sao? Là ý này sao?”
“Tin anh, không có ai hiểu Tống Dật Hiên hơn anh, cậu ta nhìn như đã từ bỏ chúng ta, trên thực tế chẳng qua là muốn đi giữ lấy đoạn tình yêu thuộc về riêng mình. Thắng rồi thì rất vui mừng, thua rồi thì cậu ta còn có chúng ta. Chúng ta nên chúc phúc cho cậu ta, nói từ một phương diện khác, cậu ta coi như đã yêu rồi không phải sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, lần đầu tiên cảm thấy anh có tố chất làm thuyết khách.
“Nhưng tâm trạng của em vẫn không tốt thì phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan mím môi hờn dỗi.
Lớn như vậy rồi, còn giận nảy, bản thân cô đều có hơi xấu hổ rồi, Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Hay là anh mời em ăn bữa cơm?”
“Như này còn tạm, em muốn ăn rất rất nhiều thứ. Em còn muốn mua rất nhiều thứ. Đúng rồi, em quên đem phỉ thúy có được từ chỗ Lưu Mạnh cho bọn họ rồi, cũng xem như quà mừng cho bọn họ.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn khẽ lắc đầu.
“Bọn họ có thành hay không còn chưa chắc được đó, đợi khi bọn họ thật sự quyết định kết hôn rồi nói tiếp.”
“Cũng được. Đi thôi, Diệp tổng, chúng ta đi ăn.”
Thẩm Hạ Lan khoác tay của Diệp Ân Tuấn.
Dưới lời khuyên của Diệp Ân Tuấn, tâm trạng của cô hiện nay đã thư thái hơn, dịu dàng dựa vào bên cạnh Diệp Ân Tuấn như chú chim nhỏ quấn người.
Diệp Ân Tuấn phát hiện, chỉ cần Thẩm Hạ Lan vui vẻ thì anh sẽ vui vẻ, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, lại khiến anh mừng rỡ.
Hai người đi ăn một bữa thật ngon, sau đó Diệp Ân Tuấn lại cùng Thẩm Hạ Lan đi dạo trong trung tâm thương mại, hào phóng mua sắm một phen.
Tống Dật Hiên từ bảng tin nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, không khỏi cười rồi nói: “Cô ấy cuối cùng như ý nguyện rồi. Tám năm trước cô ấy khát vọng cuộc sống như vậy, hiện nay cuối cùng cũng toàn tâm toàn ý đợi được người người đàn ông này rồi. Thật hy vọng nụ cười của cô ấy có thể luôn vui vẻ như vậy.”
Trương Mẫn thấy thần sắc trong đáy mắt của Tống Dật Hiên, có hơi đố kỵ đi tới thu điện thoại của anh ta lại.
“Người ta vui vẻ là chuyện của người ta, bắt đầu từ bây giờ, cô ấy không còn là đối tượng mà anh quan tâm nữa rồi. Tống Dật Hiên, anh đã nói, anh là bạn trai của em, ở trước mặt bạn gái của anh đi nhìn người phụ nữ khác thật sự được sao?”
Tống Dật Hiên sững ra, sau đó cười nói: “Em ghen?”
“Em không ngược đãi bản thân đâu, em ghen gì chứ? Chỉ là thấy dáng vẻ thâm tình của anh chướng mắt mà thôi.”
Trương Mẫn để điện thoại lên bàn, cứng miệng không chịu thừa nhận.
Tống Dật Hiên càng cười dữ dội hơn.
“Ghen chính là ghen thôi, có gì mà không thể thừa nhận? Mẫn Mẫn, anh bị thương là vì ai? em còn nghi ngờ anh cái gì? Thẩm Hạ Lan là quá khứ rồi, ngay từ đầu là anh quấn lấy cô ấy, bây giờ cuối cùng cũng buông cô ấy ra rồi, cô ấy vui vẻ còn không kịp đó. Em mới là hiện tại và tương lai của anh.”
Tống Dật Hiên ôm lấy Trương Mẫn.
Trương Mẫn bỗng ngây ra.
“Em cái gì cũng không có, em còn là một cô gái mồ côi, em…”
“Anh hôn nhân tự do, không cần liên hôn, cũng không có ba mẹ chồng khua tay múa chân với em. Ở chỗ anh, em có thể sống với dáng vẻ mà em mong muốn. Mẫn Mẫn, mặc kệ có khó khăn gì, anh đều có thể giải quyết cho em, chỉ hy vọng em đừng lừa anh. Con người này của anh em cũng biết, một khi đã động lòng thì sẽ không dễ thu hồi. Anh có thể cho em bất cứ cái gì em muốn, cho dù là mạng của anh, yêu cầu duy nhất của anh đối với em chính là đừng lừa anh!”
Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn, nói từng câu từng chữ.
Trương Mẫn bỗng sững ra, sau đó lập tức quay mặt đi.
“Em không có gì lừa anh cả.”
Cô ta cắn môi dưới, thần sắc có hơi rối rắm.
Tống Dật Hiên nhìn cô ta, nhìn hồi lâu, không phải là không thất vọng, anh ta đã cho Trương Mẫn cơ hội rồi, tại sao cô không thẳng thắn với mình chứ?
Chỉ cần cô thẳng thắn, mặc kệ lý do gì, mục đích gì, anh ta đều có thể tha thứ cho cô.
Tại sao không nói chứ?
Tống Dật Hiên gào thét trong lòng, nhưng cũng khó chịu.
Trương Mẫn không dám nhìn vào mắt của Tống Dật Hiên, ngồi lại có hơi không tự tại lắm, vội đứng dậy nói: “Em đi tìm bác sĩ tới khám cho anh.”
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài giống như trốn chạy.
Trương Mẫn chạy ra ngoài thì dựa vào tường trên hành lang há miệng thở hổn hển.
Lừa anh sao?
Có thể nói sao?
Nếu như có thể nói thì cô ta sớm đã nói rồi, nhưng bây giờ cô ta có thể làm sao chứ?
Cô ta cũng thích Tống Dật Hiên.
Vào lúc Tống Dật Hiên không màng bản thân bị thương vì cứu cô ta thì cô ta đã yêu anh ta rồi.
Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự được sự nhu tình của Tống Dật Hiên nhỉ?
Nhưng mà cô ta…
Trương Mẫn đau lòng bật khóc.
Nước mắt xuôi theo khóe mắt của cô ta mà rơi xuống, cô ta chỉ có thể khóc trong im lặng.
Có một số vết thương, cô ta không thể để người khác nhìn thấy, có một số đau đớn, cô ta chỉ có thể tự mình chịu đựng. Cho dù người đó là người mà cô ta yêu nhất.
Càng là yêu sâu đậm, càng không thể để anh ta phát hiện sự không hoàn mỹ của mình, không thể để anh ta biết mặt tối tăm bẩn thỉu vô sỉ của mình.
Trương Mẫn cắn môi dưới khóc một lúc, lúc này mới lau khô nước mắt, đi về phía phòng làm việc của bác sĩ.
Mặc kệ như thế nào, cô ta sẽ ở lại bên cạnh anh, cô ta sẽ cùng bên anh, mặc kệ thời gian bao lâu, cô ta chỉ muốn ở bên anh.
Tống Dật Hiên há lại dễ chịu?
Anh ta luôn đợi Trương Mẫn thẳng thắn với mình, thậm chí hôm nay đều đã nói tới mức này rồi, cô vẫn không chịu nói.
Là không thể nói, hay là có ẩn tình khác?
Tống Dật Hiên không biết.
Anh ta có thể cảm nhận được sự để tâm mà Trương Mẫn dành cho anh ta, nhưng trong sự để tâm này rốt cuộc có bao nhiêu sự thật lòng?
Tống Dật Hiên là một người rất xem trọng tình cảm, anh ta có thể bỏ ra mười phần thật lòng, không cần đối phương hồi đáp cả mười phần, nhưng ít nhất cần sự chân thành của đối phương.
Giống như Thẩm Hạ Lan vậy, cô không yêu anh ta thì nói không yêu anh ta, không có cho anh ta bất cứ cơ hội nào, nhưng đối với Trương Mẫn, anh ta rốt cuộc phải làm sao đây?
Tống Dật Hiên dựa vào đầu giường, phiền muộn mà châm một điếu thuốc.
Khi Trương Mẫn trở lại thì nhìn thấy Tống Dật Hiên đang hút thuốc.
Cô ta lập tức giật lấy điếu thuốc.
“Anh không cần mạng nữa hay sao? Hay là bị điên rồi? Tình trạng của mình như nào không biết hay sao? Anh vậy mà hút thuốc? Tống Dật Hiên, anh có biết anh đã chảy bao nhiêu máu không? anh có biết trên người anh có bao nhiêu vết thương không? Anh có biết… ưm…”
Lời của Trương Mẫn còn chưa nói xong thì trực tiếp bị Tống Dật Hiên kéo mạnh, lật người đè cô ta lên trên giường, nụ hôn bá đạo lập tức chặn lại.
Cô ta giãy giụa một lát, sau đó thì từ bỏ, hai tay vòng qua cổ của Tống Dật Hiên, từ từ trầm luân.