CHƯƠNG : CŨNG KHÔNG CHÊ DIỆP ÂN TUẤN CHÊ CƯỜI CON
“Trương Vũ đã gửi định vị đến rồi sao?”
“Đã gửi đến, chúng ta đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.
Lúc mấy người lái xe đuổi đến địa chỉ của Trương Vũ, nhưng không nhìn thấy Trương Vũ.
Diệp Ân Tuấn lại gọi điện thoại cho Trương Vũ, nhưng bên kia lại tắt máy.
“Mấy người muốn tìm ai?”
Một ông già nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì đến hỏi bọn họ.
“Ông cụ, chúng tôi muốn nghe hỏi một chút, Trương Vũ đang ở đây sao?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng tiến lên mỉm cười hỏi.
Ông già nhìn Thẩm Hạ Lan một chút khẽ gật đầu nói: “Là ở chỗ này, nhưng mà sau khi chị gái của cậu ta về đây, bọn họ đã dọn đi rồi, mới vừa đi không đến một giờ.”
“Dọn đi rồi? Ông có biết bọn họ đi đến chỗ nào không?”
Tống Dật Hiên bước nhanh về phía trước, giọng điệu vội vàng khiến cho ông cụ vô thức lui về sau một bước.
“Các người rốt cuộc là ai? Tìm bọn họ làm cái gì?”
Ông cụ có chút cảnh giác.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, kéo Tống Dật Hiên lại.
“Ông cụ, ông đừng để ý đến anh ta, chúng tôi là bạn của Trương Vũ, là cậu ta gửi định vị để chúng tôi tới. Ông nhìn xem, đây là Trương Vũ gửi định vị cho chúng tôi.”
Thẩm Hạ Lan đem điện thoại của Diệp Ân Tuấn cho ông cụ xem.
Sau khi ông cụ nhìn thấy là của Trương Vũ, lúc này mới thấp giọng nói: “Thì ra là Trương Vũ gửi cho mấy người. Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi chị của cậu ta đến đây đã thúc giục cậu ta rời đi, còn giống như cho cậu ta tạm nghỉ học.
Trương Vũ không đồng ý, hai người còn lớn tiếng qua lại. Nhưng mà Trương Vũ là đứa nhỏ hiếu thuận, chị của cậu ta có vẻ như khóc, lúc này bọn họ mới rời đi. Về phần đi đâu bọn họ cũng không nói, tôi cũng không dám hỏi, chị của cậu ta thật sự rất hung dữ.”
Nghe thấy ông cụ nói như vậy, đôi mắt của Tống Dật Hiên trong nháy mắt híp lại.
“Cô ấy đang trốn tránh chúng ta.”
“Coi như biết cô ấy đang trốn tránh chúng ta thì có thể thế nào? Bây giờ chúng ta cũng không biết bọn họ đi đâu, đi nơi nào, tôi nghĩ tôi phải nhớ chuyện này ngay từ đầu.”
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ Tống Dật Hiên trong lòng rất khó chịu, không có người nào có thể chịu được bị người khác đùa bỡn như vậy.
Thế nhưng mà bọhọ đã mất manh mối, chỉ có thể chờ đợi Trương Vũ mở máy, liên hệ với bọn họ, bọn họ mới có thể tìm được Trương Mẫn.
Tống Dật Hiên thất thần ngồi ở một bên trên tảng đá, thấp giọng nói: “Nếu như nói cô ấy tiếp cận tôi với động cơ, thì bây giờ tôi đều không có tổn thất gì, có thể thấy được mục đích của cô ấy cũng không đạt thành, như vậy tại sao phải đào tẩu? Tại sao muốn trốn tránh tôi đây?”
“Có lẽ là bởi vì cô ấy yêu anh, không đành lòng tổn thương anh, cho nên mới từ bỏ mục đích đến gần anh, biến mất khỏi cuộc sống của anh.”
Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên bật cười mỉa mai.
“Cô ấy sẽ tốt bụng như vậy? Tôi sợ cô ấy lại kìm nén cái chiêu gì để đối phó tôi đây.”
“Tống Dật Hiên, anh đừng như vậy.”
Thẩm Hạ Lan không tìm thấy bất luận cái cớ cùng lý do gì để dỗ dành Tống Dật Hiên.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tống Dật Hiên vang lên một chút.
Tống Dật Hiên nhìn thoáng qua, cười lạnh nói: “Xem đi, tôi cho cô ấy thẻ ngân hàng, bên trong có hơn ba trăm triệu, cô ấy lại gửi lại khoản tiền này cho tôi, lúc này muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với tôi. Đã vậy ngay từ đầu không có ý định với tôi, tại sao lại trêu chọc tôi? Bây giờ trêu chọc tôi xong, thì muốn đi thẳng một mạch? Không cảm thấy quá tiện nghi sao? Tôi Tống Dật Hiên là loại bị người khác đùa bỡn còn không phản kích hay sao?”
“Anh muốn làm gì?”
Diệp Ân Tuấn biết nếu Tống Dật Hiên không trút được cơn giận này thì khẳng định là chưa xong.
Ánh mắt của Tống Dật Hiên lạnh xuống, anh ta nhìn về phương xa, từng chữ từng câu nói: “Đương nhiên là oan có đầu nợ có chủ, xem như lên trời xuống đất, tôi cũng phải đem tìm ra cô ấy. Cầm đi tấm chân tình của Tống Dật Hiên tôi còn muốn tiêu sái rời đi như vậy? Nằm mơ!”
“Chúng tôi có thể giúp anh cái gì?”
“Không cần, hai người đã giúp tôi đủ nhiều rồi. Chuyện còn lại tôi tự mình giải quyết.”
Tống Dật Hiên đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, nhìn Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn nói: “Chậm trễ hai người trở về Hải Thành, thật sự xin lỗi. Nếu như Thẩm Hạ Lan đã đến đây thì lại đây kí hợp đồng quà tặng này thôi.”
“Tống Dật Hiên, tôi thật không thể nhận.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái quặng thô phỉ thúy này thật sự quá quý giá.
“Xem thường tôi sao?”
“Đây không phải vấn đề xem thường, Tống Dật Hiên, quý giá như vậy, tôi cùng Hạ Lan không có cách nào ở lại bên này, chúng tôi trả một phần tiền, xem như nhập cổ phần, về phần anh đây, anh kinh doanh cái khu mỏ quặng này, sản xuất ra phỉ thúy gia công cũng tốt, bán đi cũng được, chúng tôi kiếm được chút ít, anh thấy có được không? Công ty du lịch cũng như vậy, xem như chúng tôi hùn vốn, thế nào?”
Diệp Ân Tuấn đưa ra cái nhìn của mình.
Tống Dật Hiên cười nói: “Được rồi, anh Diệp Ân Tuấn đã thua thiệt lúc nào? Dạng này là đang ngồi lấy tiền, cũng coi như có thể.
Nhưng mà bởi vì là Thẩm Hạ Lan, tôi nhận.”
“Tôi cám ơn anh đã nhận.”
Diệp Ân Tuấn tức giận nhìn Tống Dật Hiên một chút.
Tống Dật Hiên cười vỗ vỗ bờ vai của anh, sau đó khoát khoát tay rồi đứng dậy rời đi.
“Đi, hai người tự trở về đi, tôi cũng không tiễn.”
“Tống Dật Hiên.”
Thẩm Hạ Lan còn muốn nói điều gì, lại bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.
Bọn họ cũng nhìn ra được, mặc dù Tống Dật Hiên vẫn giống như trước kia, con sói cuồng vọng không bị trói buộc, nhưng mà đáy mắt của anh ta đã ít đi một chút ấm áp.
Có lẽ ấm áp kia đã bị Trương Mẫn phá hủy, có lẽ bị cô ta mang đi, nhưng mà bọn họ cũng đều biết, tình cảm này của Tống Dật Hiên có thời gian trị liệu.
“Ai, chuyện tình cảm, thật là…”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Diệp Ân Tuấn nắm thật chặt lấy tay cô nói: “Giống như chúng ta đến với nhau cũng không dễ dàng, cho nên vợ à chúng ta phải quý trọng.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở nụ cười.
“Cái gì gọi là chúng ta phải quý trọng? Từ đầu tới đuôi em đều rất quý trọng, câu nói này anh nên nói cho mình nghe đi. Cũng không biết ai năm năm trước đối với tôi hờ hững lạnh lẽo.”
“Tại anh, lỗi của anh, anh nhận lỗi được chưa?”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan lật lại nợ cũ năm năm trước, vội vàng nói xin lỗi.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười.
Cô cũng không phải muốn nói Diệp Ân Tuấn cái gì, chính là thích nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Diệp Ân Tuấn, hơn nữa cô cũng đã chịu nhiều khổ cực như vậy, để anh khẩn trương một chút cũng không đủ đi?
“Chúng ta về nhà thôi, đoán chừng Tô Nam và Minh Triết đều đã về đến nhà.”
Thẩm Hạ Lan nhớ nhà.
Cô biết chuyện của Tống Dật Hiên, anh ta có thể xử lý tốt, mặc dù thương tâm khổ sở, nhưng mà kiểu gì cũng sẽ xử lý tốt.
Điều cô muốn nhất chính là trở về nhà nhỏ của bọn họ.
Thời gian dài như vậy không gặp bọn chúng, cũng không biết bọn chúng thế nào.
Diệp Ân Tuấn nhìn ra Thẩm Hạ Lan vội vàng, vội vàng mua vé máy bay gần nhất trở về.
Sau khi Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn trở lại Hải Thành, mới phát giác được hô hấp đều thông thuận, tự do.
“Vẫn là nhà mình tốt.”
“Nhất định là như vậy!”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cười vui vẻ, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Em muốn gặp ba mẹ em trước, đã không gặp thời gian dài như vậy, cũng không biết bọn họ thế nào, em nghe Tống Đình nói đoạn thời gian trước bọn họ ra ngoài đi du lịch, bây giờ cũng không biết đã trở về chưa.
Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn có chút áy náy.
Lúc cô bị độc câm may mắn ba mẹ Thẩm ra ngoài du lịch đi, nếu không để bọn họ biết, sẽ thương tâm khổ sở.
Cũng may bây giờ Thẩm Hạ Lan tốt hơn nhiều, cái này khiến anh có chút vui mừng.
“Ba thích uống trà, chúng ta đi mua một ít lá trà đưa tới.”
Thẩm Hạ Lan đề nghị.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh đã sớm mua ở Vân Nam, là phổ nhị thượng hạng.”
Anh như có phép thuật lấy đồ ra, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan có chút hoang mang.
“Anh mua lúc nào? Làm sao em lại không biết?”
“Không phải em biết rồi sao? Đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Cô trêu chọc nói: “Em chỉ có ba sao, không có mẹ sao?”
“Ai nói anh không mua lễ vật cho mẹ chúng ta? Anh đã mua cho mẹ một bộ trang sức phỉ thúy.”
Diệp Ân Tuấn nghĩ các mặt, làm việc cũng chu toàn, khiến Thẩm Hạ Lan không tìm ra chút vấn đề.
“Rốt cuộc bọn họ là ba mẹ anh hay là ba mẹ em? Làm sao lúc mua đồ em cũng không biết?”
“Ba mẹ anh.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt kéo bả vai Thẩm Hạ Lan qua, lái xe đi đến nhà ba mẹ Thẩm.
Ba mẹ Thẩm cũng mới ra ngoài du lịch trở về, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đến, thì vội vàng cười nói: “Chúng ta còn đang nói thời gian rất lâu không có tin tức của các con, không nghĩ đến các con lại đến. Mau vào ngồi.”
“Ba mẹ, con với Hạ Lan đi du lịch ở Vân Nam, mua cho hai người ít đặc sản, hai người cứ vui vẻ nhận lấy.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến cho ba Thẩm miệng không khép lại được.
“Vẫn là Ân Tuấn có lòng. Chúng ta cũng ra ngoài du lịch, nhưng mà chúng ta không có quà cho các con!”
“Ba!”
Thẩm Hạ Lan có chút nũng nịu khoác cánh tay của ba Thẩm.
“Con đã lớn như vậy rồi? Còn cận kề ba con, cũng không chê Ân Tuấn chê cười con.”
Mẹ Thẩm có chút buồn cười nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Anh ấy có cười hay không, con cũng không quan tâm.”
Thẩm Hạ Lan chớp chớp mắt, sau đó ngồi xuống bên cạnh mẹ Thẩm.
“Mẹ, đã lâu như vậy mẹ không gặp con, mẹ cũng không nhớ con. Còn đi biển chơi với ba. Thế nào? Nói một chút, hai người đi chơi ở chỗ nào?”
Mẹ Thẩm cười nói: “Mẹ cũng không thể nhớ được nơi nào, chúng ta chính là lái xe một đường đi về phía nam, đi chỗ rất xa. Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên rời nhà đi ra xa như vậy, nói thật, cảm giác kia thật sự không tệ, nếu không phải nhớ các con, mẹ với ba con còn dự định tiếp tục đi về phía nam nữa, muốn xem cực nam của thế giới có thể đi đến đâu.”
Nghe thấy mẹ Thẩm nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút ghen tị nói: “Vẫn là ba thương mẹ, nhìn con xem, Diệp Ân Tuấn đã nói rất lâu mang cả nhà con đi du lịch, kết quả bây giờ cũng không thấy thực hiện.”
“Này này, Thẩm Hạ Lan, lương tâm chút có được hay không? Chúng ta vừa trở về!”
Diệp Ân Tuấn vội vàng kêu oan.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm còn có Thẩm Hạ Lan cũng nở nụ cười.
Bầu không khí sung sướng quanh quẩn ở phòng khách, lộ ra vui vẻ hòa thuận.
“Mẹ đi làm cơm, làm cái gì ngon cho các con. Làm sao không cho bọn nhỏ đến? Chỉ có hai người các con, vợ chồng già chúng ta cũng không thèm.”
Lời nói của mẹ Thẩm khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
“Mẹ, mẹ đang ghét bỏ con! Ba đứa nhỏ kia không phải con của con với Ân Tuấn hay sao? Nếu như không có bọn con, có thể có bọn chúng sao? Cho nên mẹ phải đau lòng cho con gái của mẹ, không thì con ghen tỵ!”
Thẩm Hạ Lan làm nũng giống như đứa bé, cả nhà lại bật cười lần nữa.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy tất cả, đột nhiên cảm thấy tất cả những điều bình yên này thật tốt đẹp.