CHƯƠNG : TRONG LÒNG CÔ TA VẪN LƯƠNG THIỆN
“Ai vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một bé gái xa lạ thì hỏi một câu.
Lưu Mai cũng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn dẫn bé gái đi vào, sau đó ra hiệu bảo bé gái nói đi.
Bé gái có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Cháu là con của Trương Liễu. Cháu không thấy mẹ đâu hết.”
“Trương Liễu là ai?”
Thẩm Hạ Lan theo bản năng nhìn về phía Lưu Mai.
Lưu Mai vội vàng giải thích: “Trương Liễu là bảo mẫu của nhà chúng ta, bà ta nói con gái bà ta bị bệnh sau đó nhận tiền lương và đi rồi. Bây giờ cháu nói không thấy mẹ là có ý gì?”
Bé gái cắn môi dưới, trầm tư một hồi rồi nói: “Cháu tên là Hàn Hàm, Trương Liễu là mẹ kế của cháu, không phải mẹ ruột, từ nhỏ bà ấy đã đối xử không tốt với cháu, lúc cháu bị bệnh thì chỉ được uống chút nước gừng ngọt, rất ít đi bệnh viện. Ngày hôm qua có một người đàn ông tới tìm bà ấy, bà ấy đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về thì không phản ứng với cháu, sáng sớm hôm nay sau khi ra ngoài thì không trở về nữa. Cho đến khi chú này qua tìm cháu, cháu mới phát hiện sổ tiết kiệm và sổ hộ khẩu trong nhà đều không thấy đâu nữa.”
“Cái gì?”
Lưu Mai rất kinh ngạc.
“Lúc trước thuê Trương Liễu làm bảo mẫu, người ở công ty môi giới nói bà ta rất đảm đang, thật không tồi.”
Hàn Hàm thấp giọng nói: “Sau khi ba cháu bị tai nạn xe cộ qua đời có để lại một số tiền, vì sợ người khác nói bà ấy khắt khe với cháu nên ở bên ngoài đều đối xử với cháu tốt lắm, thậm chí còn biến thành một người khác, nhưng khi trong nhà không có ai thì cháu rất thảm. Số tiền này do ba cháu để lại cho cháu, nhưng bây giờ cũng không thấy đâu nữa. Có khả năng bà ấy đã bỏ chạy với người khác, cháu có biết người đàn ông tới tìm bà ấy, ban đầu làm nhân viên bảo kê ở quán bar.”
Bây giờ nghe được chuyện này, Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai cảm thấy nghĩ lần té ngã này là ngoài ý muốn thì quá ngây thơ rồi.
“Rốt cuộc là ai có địch ý với nhà chúng ta lớn như vậy chứ?”
Lưu Mai ở viện điều dưỡng nhiều năm như vậy, thật đúng là không thể hiểu được nhân tâm hiểm ác, hiện giờ nghe được chuyện như vậy thì không khỏi có chút khó chịu.
Thẩm Hạ Lan nhìn Hàn Hàm, hỏi: “Cháu biết người đàn ông kia sao?”
“Cũng biết, sau khi ba qua đời, ông ta đã tới nhà cháu vài lần, nhưng cháu không thích, mẹ nói với cháu, có khả năng sau này ông ta sẽ sinh sống với chúng ta, nhưng cháu thật sự không muốn. Lần này hẳn là mẹ đã đi theo người đàn ông đó.”
“Người đàn ông đó tên là gì?”
“Cháu không rõ lắm, nhưng mọi người đều gọi ông ta là anh Tường.”
Lời nói của Hàn Hàm làm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày lại.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới mở miệng.
“Anh đã điều tra, anh Tường tên thật là Phương Nhất Tường. Vừa khéo chính là anh ta là em trai của bà Tống.”
“Bà Tống? Bà Tống nào?”
Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Hạ Lan có hơi phản ứng không kịp.
Diệp Ân Tuấn nhìn Lưu Mai, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra, nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Lưu Mai cũng coi như hiểu được, cười khổ nói: “Bây giờ cô ta đều nói với bên ngoài mình là bà Tống sao?”
“Dì, dì cũng biết, Tống Hải Đình…”
Sau khi Thẩm Hạ Lan biết Lưu Mai là dì của mình, tuy rằng còn chưa quen, nhưng vẫn sửa lại xưng hô.
Lưu Mai rất vui mừng, nhưng vẫn thương cảm nói: “Dì biết, dì ở trong viện điều dưỡng lâu như vậy, tình cảm với Tống Hải Đình không thể công khai, nhiều năm như vậy vẫn luôn chiếm cứ vị trí bà Tống, cái danh đó không hợp, đúng là nên cho bà ta một vị trí.”
“Không phải, dì Lưu, dì không hiểu ý của cháu. Anh Tường là em trai của bà Tống – Phương Quyên. Em trai bà ta lại quen biết bảo mẫu Trương Liễu nhà dì. Mà sở dĩ dì bị té ngã là do có người cố ý đổ dầu ăn lên hành lang để cho dì bị ngã. Nếu cháu đoán không lầm thì họ tính làm dì ngã xuống cầu thang, rồi bị gãy xương, hoặc là bị thương gì đó, hoặc là càng nghiêm trọng hơn thì có lẽ còn muốn thần không biết quỷ không hay lấy mạng dì. Cho nên cháu cảm thấy chuyện này dì nên nói một tiếng với sếp Tống. Cháu không tin không có Phương Quyên bày mưu đặt kế, thì em trai bà ta lại dám làm như thế.”
Diệp Ân Tuấn nói ra rất thẳng thắn.
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn thật sự coi Tống Dật Hiên là anh em, cho nên không muốn Lưu Mai bị thương, hiện giờ tình huống như vậy thật sự làm Thẩm Hạ Lan rất khổ sở.
“Ân Tuấn, vừa rồi em mới biết được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Dì Lưu và mẹ em Tiêu Ái là chị em ruột, nhưng một người theo họ mẹ, một người theo họ ba.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, sau đó phấn khích lên.
“Dì.”
Anh ngoan ngoãn gọi một tiếng dì.
Lưu Mai có chút buồn bực nhìn anh nói: “Đừng cho rằng dì không biết cháu đang vui mừng cái gì. Cháu thấy dì là dì của Hạ Lan, Dật Hiên và Hạ Lan là anh em họ rồi, thì sẽ không có cơ hội gì, cháu hoàn toàn yên tâm rồi đúng không?”
Diệp Ân Tuấn cười ha ha, hiển nhiên Lưu Mai đã đoán trúng tâm sự của anh.
Thẩm Hạ Lan cũng coi như khâm phục.
Nhiều năm qua đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao Diệp Ân Tuấn vẫn lòng dạ hẹp hòi vậy chứ?
Đã nói giữa cô và Tống Dật Hiên không có thứ tình cảm đó, mà sao anh vẫn bất an như vậy?
Nhìn ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng không trốn tránh, cười nói: “Giờ cháu đã yên tâm rồi.”
“Anh thật là…”
Thẩm Hạ Lan quả thật là không tìm ra từ ngữ thích hợp để miêu tả Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng không thèm để ý, nhìn Lưu Mai nói: “Dì, chuyện này dì định xử lý như thế nào? Dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà dì, cháu nhúng tay vào thì không thích hợp lắm.”
“Có gì không thích hợp? Bây giờ cháu không phải là cháu rể của dì sao? Thế nào? Bây giờ lại muốn cắt đứt quan hệ?”
Lời nói của Lưu Mai làm Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Không có không có, cháu chỉ cảm thấy có khả năng Tống tổng sẽ có ý kiến với cháu. Dù sao một người con trai khác của ông ta cũng là trợ lý và phó tổng giám đốc của cháu.”
Nói đến Tống Đình, Diệp Ân Tuấn cũng có chút khó xử.
Dù sao Phương Quyên cũng là mẹ ruột của Tống Đình, bây giờ Lưu Mai lại là dì ruột của Thẩm Hạ Lan, mối quan hệ này thật là rắc rối phức tạp, làm anh thật sự không biết nên xử lý như thế nào.
Lưu Mai nghe Tống Hải Đình còn có một đứa con trai, tuy rằng Tống Dật Hiên đã nói với bà, nhưng lúc này bà vẫn có chút buồn phiền.
“Nghe nói Tống Đình và Dật Hiên cũng gần bằng tuổi nhau?”
“Ừ, kém một tuổi. Tống Đình kém một tuổi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, Thẩm Hạ Lan hung hăng trợn mắt liếc anh một cái.
Anh không khỏi cảm thấy có chút oan uổng, anh nói sự thật mà. Với lại chuyện này muốn giấu cũng không giấu được.
Hàn Hàm thấy họ nói chuyện thì không biết làm sao.
“Cháu, cháu có thể đi chưa?”
“Bây giờ cháu ở nhà một mình sao?”
Thẩm Hạ Lan thấy cô bé ở một mình rất đáng thương, không khỏi hỏi một câu.
Hàn Hàm gật gật đầu.
“Cháu biết mẹ cháu và Anh Tường có một nơi hẹn hò thường xuyên, không biết họ còn ở đó không, nếu mọi người muốn tìm họ thì cháu có thể dẫn mọi người đi, nhưng cháu hy vọng mọi người có thể lấy tiền ba để lại giúp cháu được không?”
Hàn Hàm cũng không phải một đứa bé không hiểu chuyện, thậm chí còn có yêu cầu, điểm này làm Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc, nhưng cũng có thể hiểu được.
Một đứa bé mất ba, lại bị mẹ kế áp bách, cuộc sống sau này đúng là cả một vấn đề Diệp Ân Tuấn gật gật đầu.
“Được, chú đi với cháu.”
“Chúng em thì sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không phải dì vừa bị thương cần phải nghỉ ngơi sao? Em ở lại đây với dì đi. Chuyện này để anh xử lý là được.”
“Vẫn nên gọi điện thoại cho Dật Hiên đi, không biết hôm nay đứa nhỏ này đi đâu, gọi điện thoại cũng không nghe máy. Các cháu đi tìm nó đi. Kêu nó đến đây chăm sóc dì, dì cũng nghe nói về thân thể Hạ Lan rồi, không được tốt lắm, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Lời nói của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, sau đó Thẩm Hạ Lan suy tư một chút: “Dì, cháu có chuyện muốn nói với dì, dì đừng trách Dật Hiên.”
“Dật Hiên làm sao vậy? Thằng bé đã xảy ra chuyện?”
Lưu Mai lập tức khẩn trương.
Nhiều năm trôi qua, Tống Dật Hiên là tất cả của Lưu Mai. Bà có thể không cần danh phận bà Tống, có thể không ở cạnh Tống Hải Đình, nhưng không thể không có Tống Dật Hiên.
Thẩm Hạ Lan thấy bà khẩn trương thì vội vàng nói: “Không có, Tống Dật Hiên không xảy ra chuyện gì, nói đúng ra là Trương Mẫn xảy ra chuyện.”
“Trương Mẫn? Là cô gái tự xưng là bạn gái Dật Hiên sao? Không phải cô ta đã chạy rồi sao? Xảy ra chuyện gì? Dật Hiên đi đâu với cô ta?”
Sắc mặt Lưu Mai có chút không tốt lắm.
Không biết vì sao, bà lại không thích Trương Mẫn, cho dù Trương Mẫn vẫn luôn lấy lòng bà, đối xử với bà cũng không tồi, nhưng bà vẫn cảm thấy trông Trương Mẫn không được tự nhiên.
Thẩm Hạ Lan nhìn phản ứng của Lưu Mai, trong khoảng thời gian ngắn do dự có nên nói hay không, Diệp Ân Tuấn đã mở miệng.
“Dì, chuyện là như vậy, chúng cháu tìm thấy Trương Mẫn ở bãi rác. Cô ta bị nhét vào trong túi đựng rác, nếu chúng cháu đi chậm nửa tiếng, thì có lẽ cô ta đã bị coi như rác rồi bị ném vào bãi rác. Khi bị bỏ vào bãi rác thì sẽ bị ném trực tiếp vào máy móc nghiền nát như rác rưởi. Lúc chúng cháu đến đó, xương cốt toàn thân Trương Mẫn đã bị vỡ nát, không còn chỗ nào lành lặn, cho dù đã được cứu giúp nhưng cả đời này coi như tàn phế. Rốt cuộc Dật Hiên vẫn có cảm tình với cô ta, chúng cháu đưa cô ta đến bệnh viện, Dật Hiên đang chờ ở đó. Đến nỗi chuyện dì bị ngã, chúng cháu cũng không dám nói cho Dật Hiên, sợ cậu ấy sẽ hoảng loạn, cho nên…”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Lưu Mai nhíu chặt mày.
“Ai lại tàn nhẫn vậy chứ? Cho dù Trương Mẫn tội ác tày trời thì cũng không thể làm như vậy! Một con người bị nghiền nát xương thịt đau đớn biết bao nhiêu, mối thù lớn như thế nào mới có thể làm như vậy? Tuy rằng dì không thích cô gái đó, nhưng xem ra trong lòng cô ta vẫn lương thiện, chẳng qua tâm cơ quá sâu, với một người đơn giản như dì thì không thích nổi. Thật ra dì cảm thấy việc cô ta đón dì ở viện điều dưỡng lúc trước, hẳn là xuất phát từ hảo tâm.”
Lời nói của Lưu Mai làm Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
“Dì, không phải cô ta bắt cóc dì từ viện điều dưỡng ra sao?”
Lưu Mai lắc lắc đầu.
“Có điều các cháu không biết, lúc Trương Mẫn tới tìm dì, còn có một đám người tới tìm dì. Dì đều không quen biết những người đó, họ vừa vào cửa đã hỏi dì ở đâu, rất là hung dữ. Người chăm sóc muốn dẫn dì rời đi, nhưng cửa sau đã bị người ta chặn lại.
Lúc này Trương Mẫn vào trong đẩy dì đi, nói với dì là Dật Hiên bảo cô ta tới đón. Lúc ấy dì tưởng là thật, nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là có chuyện gì chúng ta không biết được.”
Chương : Đó Không Phải Tình YêuNghe Lưu Mai nói như vậy, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bốn mắt nhìn nhau.
Nếu Trương Mẫn thật sự tâm cơ như lời Lưu Mai nói, thì lúc ấy cô ta sẽ không dẫn Lưu Mai đi. Cô ta dẫn Lưu Mai rời đi, đã nói lên việc trong lòng cô ta vẫn có Tống Dật Hiên, thậm chí có khả năng cô ta đã biết chuyện gì và đang âm thầm bảo vệ Lưu Mai, cũng coi như bảo vệ mẹ cho Tống Dật Hiên
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đầu tiên mặc kệ chuyện cô ta là người như thế nào đi, trước mắt vẫn chờ xem tình hình của cô ta rồi nói sau.”
“Chỉ có thể như vậy.”
Lưu Mai gật đầu.
Diệp Ân Tuấn nhìn tất cả nói: “Anh đi tìm người cùng Hàn Hàm trước, bên này anh sẽ sắp xếp người đến, nếu có yêu cầu gì thì nhất định phải nói với anh.”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi cười nói: “Em biết rồi, anh đừng lo lắng cho em, em không sao, quan trọng là xem Tống Dật Hiên như thế nào kìa.”
“Ừm, chú ý an toàn, anh đi trước.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì chào Lưu Mai rồi đi theo Hàn Hàm.
Lưu Mai nhìn theo bóng dáng Hàn Hàm, thở dài nói: “Đứa trẻ có ba mẹ ly hôn là đáng thương nhất. Giống như Hàn Hàm thì càng đáng thương, không ba không mẹ, không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào đây.”
“Con bé chỉ nói ba mình đã qua đời, chứ không nói mẹ con bé đã chết rồi đúng không?”
Thẩm Hạ Lan nói làm Lưu Mai dừng lại một chút.
“Chưa nói sao?”
“Không có, hình như từ đầu đến cuối con bé đều không nói về mẹ của mình.”
Lưu Mai nhíu mày, sau đó nói: “Có biết về mẹ con bé hay không cũng không có tác dụng gì. Nhưng đứa nhỏ này làm dì nhớ về mình khi còn nhỏ.”
“Dì khi còn nhỏ?”
“Đúng vậy, khi đó ba mẹ dì cũng ly hôn. Ba dì kiên quyết muốn giữ chị dì lại mà không cần dì. Dì cũng không biết sao mình không được ba chọn, giống như từ bắt đầu từ khi sinh ra, ba đã không thích dì, với mẹ thì vẫn luôn vâng vâng dạ dạ. Mỗi lần ba phát giận, mẹ đều ôm dì, bảo vệ dì ở trong lòng. So sánh mà nói, chị gái rất được ba yêu thích. Tuy rằng mẹ cũng thích chị gái, có lẽ là bởi vì ba đối xử với dì không tốt, nên mẹ tương đối thiên vị dì. Dì vẫn luôn cảm thấy mình và chị gái không được hạnh phúc. Lúc ba mẹ ly hôn, dì đã tám tuổi, chị gái mười hai tuổi, khi đó chị ấy đã rời nhà ra ngoài học. Lúc dì đi không gặp được chị ấy, sau đó lúc muốn gặp chị thì ba lại không cho phép, cứ như vậy thoáng cái đã mấy chục năm trôi qua.”
Lưu Mai nói về chuyện cũ chua xót, Thẩm Hạ Lan lẳng lặng nghe.
Cô không ngờ mẹ mình lại có tuổi thơ và bối cảnh sinh hoạt như vậy.
“Vậy lúc ông ngoại qua đời cũng không gọi dì về sao?”
Lưu Mai lắc đầu.
“Không, thậm chí dì cũng không biết ba mất từ lúc nào, nhờ chị gái thông báo dì mới biết, nhưng chú bác không cho dì và mẹ bước vào nhà họ Tiêu, mẹ không nói gì, đến lúc lâm chung cũng không nói vì sao ba lại ghét dì như thế. Bà ấy chỉ nói với dì, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy cuộc sống của chị, cũng đừng đi tìm ba, trừ khi không sống nổi nữa mới có thể đi tìm chị.”
Lưu Mai cười khổ nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Có phải cháu cảm thấy dì rất bất hạnh không?”
“Tại sao lại như vậy? Sao bà ngoại lại yêu cầu như vậy?”
“Không biết, dì cũng không kịp biết. Lúc mẹ qua đời, Tống Hải Đình đã ở bên cạnh an ủi dì, giúp đỡ dì. Sau khi ly hôn, mẹ dì không mang theo một đồng một cắc của nhà họ Tiêu, nhiều năm như vậy, vì nuôi nấng dì, bà đã làm việc vặt ở khắp nơi, cuối cùng làm giúp việc ở nhà họ Tống mới đủ để cho dì đi học. Có ai biết đã từng là bà Tiêu mà lại đi làm giúp việc cho người khác chứ? Nhưng mẹ dì không cho dì nói mình là con gái nhà họ Tiêu, càng không được nói cho người khác mình có quan hệ với nhà họ Tiêu. ”
“Mẹ đã thức khuya dậy sớm nhiều năm, cuối cùng mệt mỏi đến nỗi bị bệnh. Dì không có tiền chữa bệnh cho mẹ, Tống Hải Đình đã cho dì tiền chữa bệnh cho mẹ, hơn nữa còn giúp dì xử lý nhiều chuyện. Sau khi mẹ qua đời, ông ấy càng không màng đến sự phản đối của gia tộc mà cưới dì. Dì cho rằng cuộc sống hạnh phúc của mình sẽ bắt đầu như vậy, cho rằng cuối cùng ông trời cũng bắt đầu thương hại mình, mà không ngờ sau khi sinh Dật Hiên dì phát hiện Tống Hải Đình hơi kì lạ, giống như đang ngoại tình.”
Lưu Mai cười khổ như cũ.
Bây giờ nói ra, tuy rằng vẫn đau lòng, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan biết, một khi coi một người như tất cả của mình, thì khi phát hiện đối phương phản bội mình, cú sốc này có tính chất huỷ diệt, tựa như năm trước cô ngộ nhận Diệp Ân Tuấn đã phản bội mình.
Cô nắm tay Lưu Mai, đau lòng nói: “Dì, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Đúng vậy, đã qua rồi, nhưng nó thật sự qua rồi sao? Bởi vì chuyện này, bởi vì tình cảm của mình mà dì đã lỡ mất nửa đời người, không được nhìn con trai trưởng thành, thậm chí dì còn không đi họp phụ huynh cho Dật Hiên. Dì vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau của mình, để nỗi đau bao phủ lấy mình, mỗi ngày đều tự hỏi vì sao ông trời lại đối xử với dì như vậy? Nhưng dì vẫn luôn không có đáp án. Bây giờ nghĩ lại chính dì đã sai quá nhiều. Cuộc sống không thể bắt đầu lại từ đầu, dì rất áy náy với con trai mình. Hạ Lan, cháu biết không? Một người phụ nữ khi làm mẹ mới có thể hiểu được tình cảm của ba mẹ với mình. Dì nợ Dật Hiên, cả đời này không thể trả hết.”
“Dì đừng nói như vậy, từ trước đến nay Tống Dật Hiên đều không trách dì.”
Nhìn Thẩm Hạ Lan, Lưu Mai cười khổ nói: “Dì biết, thằng bé là một đứa trẻ tốt, rất nhiều lần lúc dì tỉnh dậy, dì đều nhìn thấy thằng bé ở bên cạnh hầu hạ dì. Rõ ràng thằng bé mới là người cần được quan tâm. Dì không cho thằng bé một gia đình đầy đủ, càng không cho thằng bé tình thương của mẹ, nhiều năm như vậy, thằng bé vẫn luôn lớn lên trong sự cô đơn. Nói thật, dì thật sự mong thằng bé có thể tìm được một người phụ nữ ở bên cả đời, ít ra tình yêu của thằng bé phải tốt đẹp, có thể chữa khỏi vết thương lòng vì gia đình của thằng bé, nhưng bây giờ Trương Mẫn lại cho Dật Hiên một đòn nghiêm trọng. Dì có thể nhìn ra Dật Hiên có tình cảm với cô ta, tuy rằng không phải là khắc cốt ghi tâm, nhưng sau chuyện này, nếu Trương Mẫn bị tàn phế, chắc chắn thằng bé sẽ không từ bỏ Trương Mẫn. Hạ Lan, dì là một người mẹ, dì không thể trơ mắt nhìn con trai mình bị huỷ hoại cả đời như vậy.”
Lưu Mai nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.
Trái tim Thẩm Hạ Lan nảy lên một chút, dường như đã đoán ra điều gì.
“Dì đừng nhúng tay vào chuyện này, đây là tình yêu của Tống Dật Hiên, đây là con đường của anh ấy, dì không thể…”
“Dì có thể! Bởi vì dì là một người mẹ! Hạ Lan, cháu nghĩ lại xem, nếu con của cháu nguyện ý cưới một người tàn phế thì sao? Một ngày ba bữa đều cần có người chăm sóc, như vậy còn tốt, có thể thuê người về chăm sóc, nhưng mà việc nối dõi tông đường thì sao? Chẳng lẽ cả đời này Dật Hiên không cần có con sao? Thân thể thằng bé kiện toàn, cũng coi như có gia thế, muốn phụ nữ như thế nào mà không có? Vì sao cứ phải lấy một người phụ nữ như vậy?”
Vấn đề của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan không biết trả lời như thế nào.
Lúc này nói về tình yêu với Lưu Mai, hiển nhiên là không có tác dụng gì. Lưu Mai sẽ dùng hết sức tính toán tất cả vì Tống Dật Hiên.
“Dì, chuyện này cháu không biết nên nói như thế nào, nhưng cháu cảm thấy dì nên nghe ý kiến của Tống Dật Hiên đi.”
“Ý của thằng bé? Tuy rằng dì không nuôi nấng đứa nhỏ này, nhưng dì hiểu con trai của mình. Cho dù thằng bé không có tình cảm với Trương Mẫn, nhưng chỉ cần cho thằng bé biết Trương Mẫn vì thằng bé mới biến thành như vậy, thằng bé sẽ chăm sóc Trương Mẫn cả đời. Thậm chí còn cưới cô ta làm vợ. Nhưng mà Hạ Lan, đó thật sự là tình yêu sao? Dật Hiên đã nói với dì, đời này người thằng bé yêu nhất là cháu. Tuy rằng trước kia không biết cháu là con gái của chị Tiêu Ái, nhưng nếu Dật Hiên quyết định người đó là cả đời, điểm này thằng bé rất giống dì. Nhưng thằng bé lại từ bỏ cháu, dì không cho rằng là bởi vì cháu đã kết hôn, nhất định còn có nguyên nhân khác đúng không?”
Câu hỏi của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Cô không khỏi nghĩ đến Tống Dật Hiên ở bên Trương Mẫn là bởi vì Trương Mẫn đã mất đi quyền lợi của một người phụ nữ vì cứu anh ta.
Chẳng lẽ thật sự giống như lời Lưu Mai nói, Tống Dật Hiên chỉ đang cảm kích Trương Mẫn thôi sao?
“Dì, không phải, Tống Dật Hiên có cảm giác với Trương Mẫn, cháu nhìn ra được.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói.
Lưu Mai gật đầu.
“Ừ, chắc chắn là có chút cảm giác, nếu không có chút cảm giác nào, thì không có khả năng thằng bé dứt khoát nói sẽ ở bên cả đời. Nhưng mà cháu cũng biết, một người đàn ông và một người phụ nữ có hảo cảm với nhau thì không phải tình yêu. Dì thừa nhận có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Dật Hiên và Trương Mẫn tuyệt đối không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sở dĩ thằng bé đồng ý ở bên Trương Mẫn là vì một điều gì đó, dì tưởng cháu biết là vì sao. Hạ Lan, nếu Trương Mẫn là một người thành thật tốt bụng, thì dì đã có thể chấp nhận làm con dâu, ít ra cô ta thật sự tốt với Dật Hiên, nhưng mà bây giờ cháu nói xem Trương Mẫn là một người thành thật tốt bụng sao?”
Thẩm Hạ Lan không thể trả lời câu hỏi này.
Con người Trương Mẫn có quá nhiều điểm đáng ngờ, cứ cho rằng ý định ban đầu của cô ta là tốt, cứ cho rằng cô ta làm rất nhiều chuyện đều vì Tống Dật Hiên, nhưng Thẩm Hạ Lan không thể phủ nhận Trương Mẫn không phải một người phụ nữ đơn giản.
Lưu Mai nhìn biểu cảm của Thẩm Hạ Lan, lập tức cười khổ nói: “Xem đi, cháu cũng cảm thấy cô ta không đơn giản đúng không? Ai biết sau lưng cô ta còn có điều gì? Hiện giờ cô ta bị đánh thành như vậy, nửa đời sau như thế nào thì không nói được, không biết cô ta sẽ mang đến tai nạn gì cho Dật Hiên. Hạ Lan, bây giờ cháu và Dật Hiên không đơn giản là bạn bè, hai đứa là anh em, có được một phần tư huyết thống quan hệ ruột thịt. Chẳng lẽ cháu có thể trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên bị chôn vùi trong tay Trương Mẫn cả đời sao?”
Thẩm Hạ Lan không còn lời gì để nói.
Cho dù không biết quan hệ ruột thịt giữa mình và Tống Dật Hiên, cô cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tống Dật Hiên lâm vào hố lửa. Nhưng cô lại càng tin tưởng vào năng lực giải quyết những chuyện này của Tống Dật Hiên.
“Dì, xin dì hãy tin tưởng vào Tống Dật Hiên, tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài anh ấy phóng đãng không kiềm chế được, nhưng anh ấy biết mình muốn gì hơn bất cứ ai. Cháu vẫn cảm thấy dì không cần nhúng tay vào chuyện này thì hơn.”
“Vậy nên ý cháu là không muốn giúp dì phải không? Cho dù dì cầu xin cháu, cháu cũng sẽ không giúp dì đúng không?”
Ánh mắt khẩn thiết và lời nói của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cô nên làm gì bây giờ?