Cục Cưng Có Chiêu

chương 97: mượn bờ vai của anh dựa một chút

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ba, mẹ...”

Thẩm Hạ Lan khẽ gọi, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt hai tay lần nữa, anh thấp giọng nói: “Suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu như em bây giờ thừa nhận thân phận của em với bọn họ, có lẽ có thể sắp xếp cho bọn họ ra nước ngoài, cũng có thể khiến người của các doanh nghiệp lợi dụng ba mẹ em không thể thành công. Nếu như em cần, tôi cũng sẽ lập tức chứng minh cho em, em chính là con gái của bọn họ.”

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia mong đợi.

Trên thế giới này không có bất kỳ ai mong đợi Thẩm Hạ Lan thừa nhận thân phận của mình hơn anh, bởi vì một khi cô nhận rồi, cô chính là mợ chủ của nhà họ Diệp, chính là vợ của Diệp Ân Tuấn quang minh chính đại lấy về!

Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng mong chờ của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có khoảnh khắc thật sự muốn thừa nhận. Mặc kệ có phải là vì Diệp Ân Tuấn, chỉ nhìn dáng vẻ già đi của ba mẹ ở trước mặt, cô đã khóc không thành tiếng rồi.

năm không gặp, tóc mai của ba mẹ đã hoàn toàn bạc trắng rồi, mà trên mặt của mẹ càng hằn thêm những vết nhăn, sớm đã không có phong tư của năm đó.

Mặc dù không biết bọn họ năm qua sống như thế nào, nhưng rõ ràng không quá tốt.

Diệp Ân Tuấn nói không sai, chỉ cần cô nói ra thân phận của mình, ba mẹ của cô có thể sẽ không bị người ta lợi dụng nữa, nhưng cô bây giờ không thể nói.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan bị xé rách, đau xót có hơi khó chịu, thậm chí có chút không đứng vững, chỉ có thể dựa vài Diệp Ân Tuấn mới có thể giữ vững thăng bằng.

“Mượn bờ vai của anh dựa một chút.”

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Thẩm Hạ Lan về nước có thái độ thân thiện với Diệp Ân Tuấn, cũng coi như có dáng vẻ yêu cầu.

Diệp Ân Tuấn đau lòng ôm bả vai của cô, đáy mắt xuất hiện một tia thất vọng.

Anh hiểu Thẩm Hạ Lan, giống hiểu chính bản thân mình vậy, từ trong mắt của Thẩm Hạ Lan, anh đã nhìn thấy đáp án mà mình muốn.

Thẩm Hạ Lan không muốn thừa nhận thân phận!

Điểm này khiến Diệp Ân Tuấn rất nghi hoặc, cũng không thể làm gì được.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Tôi muốn quay lại xe lấy một thứ, anh giúp tôi cản bọn họ trước.”

“Cần tôi giúp không?”

Diệp Ân Tuấn có hơi không yên tâm lắm để Thẩm Hạ Lan một mình quay lại xe, nhìn sắc mặt của cô bây giờ, dường như bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể ngất đi.

Thẩm Hạ Lan khẽ lắc đầu: “Không cần, tôi tự làm được.”

Nói xong, cô buông Diệp Ân Tuấn ra, mau chóng quay người, sợ nước mắt của mình bị ba mẹ nhìn thấy sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng lắc lư của cô, đáy mắt đầy đau xót.

Anh không biết Thẩm Hạ Lan muốn làm gì, nhưng nếu cô đã muốn làm như thế, để mặc cô chiều ý cô là được rồi.

Thấy Thẩm Hạ Lan đi về phía xe ô tô, Diệp Ân Tuấn cũng không chậm trễ, mau chóng đi đến chỗ ba mẹ nhà họ Thẩm.

“Ba, mẹ, hai người muốn đi đâu?”

Diệp Ân Tuấn từ năm năm trước đã coi ba mẹ nhà họ Thẩm thành ba mẹ ruột của mình mà chăm sóc.

Khi mới đầu, ba Thẩm nhìn thấy Diệp Ân Tuấn còn tức giận, càng không để tâm anh là ông chủ lớn ở Hải Thành, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì sẽ đánh anh, bất kể là thứ gì, nhìn thấy thì cầm ném lên người Diệp Ân Tuấn.

Nhưng Diệp Ân Tuấn trước giờ không tránh không né không phản kháng, để mặc ba Thẩm phát tiết, thậm chí tim của ba Thẩm không tốt, nửa đêm nằm viện, một mình ở trước giường của ba Thẩm chăm sóc hơn một tuần, giống như ba con ruột, ngay cả doanh nghiệp của gia tộc cũng không quan tâm.

Về sau mẹ Thẩm cũng nhìn thoáng rồi, con gái đã đi rồi, cũng không thể cho nhà họ Diệp và nhà họ Thẩm đứa cháu, dư ra một chàng con rể như này, còn là người đàn ông con gái liều hết tất cả cũng phải giả cho, cứ tiếp tục làm khó thì có ý nghĩa gì?

Mẹ Thẩm thở dài, bắt đầu coi Diệp Ân Tuấn thành con rể mà đối đãi, dần dần thái độ của ba Thẩm cũng có một chút thay đổi.

năm trôi qua, hai ông bà nghiễm nhiên coi Diệp Ân Tuấn thành con trai của mình mà đối đãi.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vội vàng chạy đến, mẹ Thẩm kích động bắt tay của anh nói: “Ân Tuấn, ba mẹ có tin tức của Hạ Lan rồi, bọn họ nói Hạ Lan còn sống!”

“Bọn họ? Bọn họ là ai?”

Diệp Ân Tuấn nhảy cảm bắt được từ mấu chốt.

Ba Thẩm mặc dù trầm ổn hơn so với mẹ Thẩm, có điều cũng mang theo một kia kích động.

“Ân Tuấn à, bọn họ là ai ba cũng không nói, nhưng ba với mẹ con nhận được một bức ảnh, người trên đó chính là Hạ Lan. năm rồi, ba mẹ đều cho rằng con bé này đã không còn nữa, không ngờ con bé còn sống, hơn nữa sống rất tốt. Có điều đối phương nói năm trước Hạ Lan đã trải qua một trận hỏa hoạn lớn, phần đầu bị va đập, đã mất trí nhớ rồi. Ba với mẹ con nghĩ, ba mẹ qua đó xem thử, nói không chừng có thể khiến con bé nhớ lại điều gì đó. Ba mẹ đều già rồi, chỉ có một đứa con gái này, năm đó vì một chút mặt mũi và thể diện gia tộc, cứ đẩy con gái ra ngoài. Nếu như sớm biết số mạng của nó có một kiếp như thế, năm đó cho dù bị người của cả Hải Thành mắng chửi, ba cũng không nguyện ý mất đi đứa con gái này!”

Ba Thẩm nói mà mắt đỏ lên.

Thẩm Hạ Lan không biết bao giờ trở lại, khi nghe thấy mẹ Thẩm và ba Thẩm nói như vậy, nước mắt lần nữa rơi ra, có điều cô mau chóng lau sạch nước mắt, tâm lý cũng rất tò mò, ai sẽ gửi thư cho ba mẹ? Nói với bọn họ cô còn sống?

Mà cô trong bức ảnh đó có dáng vẻ gì?

Dáng vẻ như bây giờ của cô sao?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút mong chờ.

Mặc dù cô luôn nói với mình không thể thừa nhận thân phận của mình được, ít nhất bây giờ không thể, nhưng khi cô nghe thấy ba mẹ đã có ảnh của cô, cô vẫn kích động.

Chỉ cần ba mẹ nhận ra cô, bất luận như thế nào cô cũng phải gặp ba mẹ.

Diệp Ân Tuấn cảm nhận được sự xuất hiện của Thẩm Hạ Lan, có điều lại không có quay đầu, anh ở trước mặt ba mẹ Thẩm xé mở bức thứ, nhìn bức hình bên trong.

Người phụ nữ bên trong có tướng mạo giống y hệt Thẩm Hạ Lan của năm trước, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng giống. Có điều ánh mắt của người phụ nữ này mê màng, vô thần, hình như thật sự mất đi trí nhớ.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.

Đây tuyệt đối là một âm mưu!

Thẩm Hạ Lan ở trước mặt anh sớm đã không phải bộ dạng của năm đó rồi, đối phương không biết từ đâu lấy ra bức ảnh như này để dụ dỗ ba mẹ Thẩm ra nước ngoài, rốt cuộc có ý gì?

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ba mẹ, Hạ Lan quả thật còn sống, con cũng nhận được tin, nhưng đây tuyệt đối không phải Hạ Lan.”

“Cái gì?”

Cả người mẹ Thẩm ngây ngốc.

“Diệp Ân Tuấn, đấy rõ ràng chính là Hạ Lan của ba mẹ, con sao có thể nói không phải chứ? Con và nó là vợ chồng chung chăn chung gối năm!”

Diệp Ân Tuấn biết sự kích động của mẹ Thẩm, có điều lại thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, trận hỏa hoạn năm năm trước dữ dội như thế, lính cứu hỏa đến cũng không thể dập được lửa, Hạ Lan ở bên trong gọi trời trời không thưa, gọi đất đất không thấu, sao có thể không bị thương? Con thậm chí cũng đã làm chuẩn bị tâm lý mặt của cô ấy sẽ bị hủy, chỉ cần cô ấy quay về, bất luận cô ấy biến thành cái dáng vẻ gì, con cũng cần cô ấy. Cô ấy mãi mãi là vợ của Diệp Ân Tuấn con! Sống hay chết đều thế!”

Khi nói câu này, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn sang Thẩm Hạ Lan.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan rung lên, vội vàng quay đầu đi.

Mẹ Thẩm nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, rõ ràng không thể chấp nhận.

“Con gái của mẹ khả năng sau trận hỏa hoạn đó đã sửa lại gương mặt? Có lẽ nó không có bị thương đến mặt, có lẽ...”

Lời của mẹ Thẩm còn chưa nói hết, Thẩm Hạ Lan đã bước tới cầm lấy bức ảnh đó.

Trên bức ảnh đó quả thật có gương mặt giống hệt cô của năm năm vể trước.

Nếu không phải nhìn thấy bức ảnh này, cô cũng sắp quên mất mình đã từng có dáng vẻ gì rồi?

Nhưng cô có thể chắc chắn đây không phải là cô!

Bởi vì cảnh ở đây cô chưa từng đi qua!

Thẩm Hạ Lan nhíu mày thấp giọng nói: “Đây không phải là Thẩm Hạ Lan! Thẩm Hạ Lan bây giờ không phải dáng vẻ này!”

Mẹ Thẩm và ba Thẩm lúc này mới chú ý bên cạnh Diệp Ân Tuấn không biết từ khi nào nhiều thêm một người phụ nữ.

Mà người phụ nữ này quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người ta có hơi bất an và không thích, nhất là mẹ vợ nhìn thấy bên cạnh con rể xuất hiện một cô gái xinh đẹp như thế, trái tim vô thức phòng bị lập tức xuất hiện.

“Cô là ai? Dựa vào đâu mà nói đây không phải con gái của tôi? Đừng đụng vào ảnh của con gái tôi!”

Mẹ Thẩm nghiêm khắc giật lại bức ảnh từ trong Thẩm Hạ Lan, thậm chí thái độ rất không thân thiện hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngờ năm sau lần đầu tiên gặp lại ba mẹ lại trong tình cảnh như này.

“Con...”

“Mẹ, cô ấy là bạn của con, cũng là nhà thiết kế con từ nước ngoài mời về, đảm nhiệm vị trí thư ký của con, bàn bạc chuyện hợp tác, hơn nữa cô ấy còn là bạn tốt của Hạ Lan, cô ấy biết tất cả mọi chuyện của Hạ Lan trong suốt năm này.”

Diệp Ân Tuấn vội mở miệng.

Anh nhìn ra Thẩm Hạ Lan bị mẹ Thẩm làm cho tổn thương rồi, nhưng chuyện này thật sự cũng không thể trách mẹ Thẩm được.

Mẹ Thẩm vừa nghe Thẩm Hạ Lan biết tất cả mọi chuyện của con gái mình trong năm này, lập tức quay đầu đáng giá Thẩm Hạ Lan từ đầu xuống chân một phen, nhưng lời gì cũng không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng có hơi không quá chắc chắn.

Ba Thẩm ho khẽ một tiếng, nói: “Cô gái, cô tên là gì?”

“Cháu tên... Lisa!”

Ba chữ Thẩm Hạ Lan ở trong cổ họng tranh đấu nửa ngày, cô cuối cùng vẫn không thể nói ra, tạm thời nói ra tên tiếng anh của mình.

“Nước mình tốt như vậy lại dùng tên nước ngoài, vừa nhìn là biết không phải người yêu nước. Người trẻ bây giờ ấy à, đều thích chạy ra nước ngoài, hình như trăng ở nước ngoài rất tròn. Hạ Lan nhà chúng ta sẽ không làm như vậy. Con bé từ nhỏ đã yêu nước nhất.”

Mẹ Thẩm nhìn trái nhìn phải đều không thuận mắt với Thẩm Hạ Lan, lời nói ra cũng có hơi chế giễu, thậm chí còn vô thức kéo Diệp Ân Tuấn sang bên mình, rõ ràng tách Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ra.

Bà ta quay sang nói với Diệp Ân Tuấn: “Mẹ cảnh cáo con, mặc dù là đối tác hợp tác, nhưng phụ nữ xinh đẹp như vậy vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn. Trước đây ba mẹ không biết Hạ Lan còn sống, con muốn quen ai lấy ai, mẹ với ba con đều không có ý kiến. Nhưng bây giờ biết Hạ Lan còn sống, con không thể làm ra loại chuyện người đàn ông phụ bạc được.”

“Mẹ, con sẽ không, Lisa cô ấy...”

Diệp Ân Tuấn vô thức muốn nói tốt mấy câu cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mẹ Thẩm lại lạnh lùng nói: “Được rồi, mẹ với ba con sắp đến giờ bay rồi, bất luận là thật hay giả, ba mẹ đều phải qua đó xem thử, nếu không trong lòng ba mẹ không buông được. năm rồi, bất luận Hạ Lan biến thành như thế nào, ba mẹ cũng phải đón nó về nhà.”

Nói xong, mẹ Thẩm buông Diệp Ân Tuấn ra, định kéo ba Thẩm rời khỏi.

Thẩm Hạ Lan vừa thấy tình cảnh này, vội vàng ngăn cản bọn họ lại.

“Chú dì, hai người không thể đi! Đây là một cái bẫy! Thẩm Hạ Lan còn sống, nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ mà người lạ này cho hai người nhìn thấy. Hai người tin cháu có được không?’

“Cô tránh ra!”

Mẹ Thẩm rõ ràng không thích Thẩm Hạ Lan, nói rồi thì muốn đẩy Thẩm Hạ Lan ra.

Vào lúc này, Thẩm Hạ Lan bỗng lấy ra một thứ đưa đến trước mặt của mẹ Thẩm, bỗng chốc khiến mẹ Thẩm dừng bước chân, hai mắt trong chốc lát ươn ướt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio